Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 25: Tiểu thư! Xin dừng lại (11)

Số 23 vừa nói vừa bước đến chỗ cô ta, ngày một gần

Liễu Hạ cố gắng lê lết về đằng sau, không hiểu sao cảm giác được một sự khủng bố nặng nề.

Họng súng lạnh băng đặt ngay giữa trán.

"Đoàng!"

Phát đạn tưởng chừng như trúng đích ở khoảng cự li rất gần ấy, lai bị đánh bật ra, đi theo hướng khác.

Số 23 "..." Mẹ nó! Có bàn tay vàng thì ngon lắm à? Ra đây đấu tử tế với nhau xem nào

Lại thêm mấy tiếng nổ nữa phát ra từ súng của cô, nhưng cả mấy phát tiếp theo cũng lại trượt

Số 23 "..." Lật bàn! Chơi thế này là không công bằng!

Đúng lúc đó, một loại bột phấn màu trắng từ đâu bay tới, phủ đầy lên đầu cô

Số 23 bị thứ đó bám vào người, hắt hơi liên tục vài cái.

Mẹ kiếp! Tên nào xả rác lung tung vậy?

Chưa kịp chửi thêm vài câu nữa thì bỗng nhiên, ngực cô nhói đau, Số 23 cả thân thể bủn rủn, cổ họng khô khốc, người nóng ran.

Các triệu chứng này... Không lẽ là thuốc kích d... à nhầm, xuân dược trong truyền thuyết!

"Có vẻ cô đã nhận ra thứ đó!" Tên da^ʍ tặc khốn nạn đó từ từ đứng dậy, trong ngữ khí lộ ra dày sát khí nói,

"Đó không phải xuân dược bình thường, mà là loại cực độc; nếu không làm việc đó thì trong một canh giờ tới cô sẽ bị chảy máu liên tục, từ từ đau đớn cho tới chết"

Ánh mắt thiếu nữ u lãnh, cũng không nói không rằng. Nàng run run hai chân đi tới chỗ tên đó, quân lính thấy vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra của cô thì đều sợ hãi lùi về sau

Không một ai dám cản bước đi của cô, Số 23 nhanh chóng bước đến chỗ nhị hoàng tử

Ha!

Cô cất tiếng cười vui vẻ, lanh lảnh như tiếng chuông reo

"Ngươi chết đi!"

Không để hắn kịp phòng bị, con dao lao tới

Quân lính vừa hoàn hồn lại, lập tức dùng giáo cản cô, đẩy lùi cô về phía sau khiến con dao chỉ tạo ra một vết xước nhỏ trên mặt nhị hoàng tử

Phập!

Phập!

Mũi tên vυ't một tiếng bay tới, đâm xuyên qua ngực, máu tươi từ từ trào ra.

Mưa tên ào ào bắn đến, lực xuyên rất mạnh, dường như muốn xé rách thân thể của thiếu nữ đứng kia.

Số 23 vẫn thản nhiên, khinh thường hừ lạnh một tiếng. Tay nhẹ nhàng nắm lấy, rút từng mũi tên ra, vẽ mặt không chút đau đớn.

Thiếu nữ sải bước về phía Lăng Triệt, vẫn cái dáng vẻ thản nhiên, ung dung như mọi khi

Ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nàng nhẹ giọng cất lời,

"Ta muốn hỏi ngươi câu cuối cùng!"

Hắn lặng yên, mi mắt rủ xuống hơi hơi lay động,

"Ngươi đã bao giờ thích ta chưa?"

Hắn vẫn im lặng, nhưng mi mắt lại khẽ  lay động rồi từ từ mở ra.

Đôi mắt màu đen không đáy, nhưng lại trong suốt, sâu thẳm như mặt hồ phản chiếu hàng vạn ánh sao trong đêm. Bất quá lại có phần trống rỗng.

Hắn cứ trầm ngâm như vậy, ngồi im nhìn cô, hay khoảng đen trước mắt, không ai biết.

Số 23 lại nở nụ cười, thanh âm trong trẻo mạng theo ủy khuất,

"Một đôi mắt đẹp như vậy... không sở hữu thì thật đáng tiếc!"

Tách!

Tinh quang chợt lóe, nhất thời một giọt máu hồng nhỏ xuống y phục.

Cư nhiên lại là một dao xuyên tim.

Số 23 quay lại chỗ bon nam nữ chủ đang đứng, lặng lẽ cười nhìn qua bọn chúng một lượt. Tay cô cầm một thứ màu đen to như hòn đá lớn rút từ không gian ra

Liễu Hạ rùng mình hoảng sợ, ả run rẩy bám vào tay tên da^ʍ tặc đó, Tần Mặc, Xích Diện, Ám Dạ cùng những người khác, tất cả đều nhìn về phía cô.

Xa xa truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Một đạo gió lớn xẹt qua,

Trong sắc hoa tán loạn nơi chân trời, thiếu nữ một thân y phục dị sắc, từ trên thuyền rơi xuống...

Tiếp đó, người ta nghe thấy tiếng nổ mạnh bên dưới sông, gần nơi thuyền hoa đang rẽ nước mà đi.

Mặt sông dần dần chuyển sang màu đỏ, là màu đỏ tự nhiên hay màu đỏ của máu tươi?

Cả mặt sông đổi sang một màu máu, người cũng tan thành tro bụi.