Sư Bạch Vũ mơ một giấc mộng. Trong mộng cậu là một con mèo yêu pháp lực cao cường, nhảy qua lại giữa các tòa nhà cao tầng san sát, trêu chọc tên đạo sĩ đuổi theo phía sau. Nhưng theo thời gian trôi qua, bóng đêm dần bao phủ mặt đất. Tuy bởi vì trời đầy mây, không thấy được trăng tròn trên bầu trời, song Sư Bạch Vũ vẫn cảm giác được linh lực đang mất khống chế tăng vọt lên trong cơ thể mình. Hóa ra đã đến tết Trung thu.
Cậu bắt đầu lo lắng. Nhưng hết lần này đến lần khác cái tên đạo sĩ thối mặt như người chết kia cứ đuổi theo mãi không dứt, khiến cậu không có cách nào trốn đến nơi ẩn náu đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ đành cuống cuồng chạy lung tung tránh né hắn ta. Nhưng may là linh lực tăng vọt giúp tốc độ của cậu nhanh hơn rất nhiều, cuối cùng cũng cắt đuôi được tên đạo sĩ ở một khu công trường đang thi công. Sư Bạch Vũ đắc chí nhảy từ trên cao xuống, không ngờ rằng có một tên loài người vào dịp tết lớn này không về nhà mà lại chạy vào công trường chẳng biết làm cái gì.
Sư Bạch Vũ rơi từ trên trời xuống, người nọ vừa đúng lúc ngẩng đầu, thấy một người thù lù nhảy xuống cũng chẳng biết tránh ra mà chỉ há hốc miệng đần người đứng như trời trồng. Sư Bạch Vũ nhíu mày, vừa định dùng pháp lực đánh bay tên này thì cơ thể lại chợt trào lên một đám lửa rừng rực, còn đột nhiên ở giữa không trung cởi bỏ ngụy trang biến thành một thiếu niên mèo yêu tóc trắng mắt hai màu.
Sư Bạch Vũ khó khăn kiểm soát cơ thể, lúc rơi xuống thì chân sau đạp mạnh lên mặt tên loài người kia, sau đó bắn ra ngoài, cuối cùng mới may mắn thoát được cảnh mất mặt nhào vào lòng của tên kia. Mà chẳng biết cái tên kia nghĩ gì, tự nhiên đi dang hai tay ra muốn đỡ cậu. Sau khi Sư Bạch Vũ hạ xuống vốn định rời đi, song lại bị cảm giác kỳ lạ trong thân thể quấy rối đến khó chịu. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen đã tản đi từ lúc nào, mặt trăng sáng rực tròn vành vạnh như cái mâm. Ánh trăng chiếu xuống thấm một lớp trắng bạc lên vạn vật trước mắt. Bấm ngón tay tính toán thì gay go rồi, hóa ra người kia chính là tình kiếp của Sư Bạch Vũ. Anh hai Sư Lạc Tuyết từng nói, nếu gặp phải tình kiếp, trốn được thì hãy trốn luôn, trốn không được chỉ đành "xách súng lên nòng." Vì không phải mỗi mình Sư Bạch Vũ gặp xui, mà cả đối tượng tình kiếp của cậu cũng sẽ "lửa cháy đốt người" mà chết.
Sư Bạch Vũ xị mặt, trong lòng chẳng muốn xíu nào nhưng thân thể cứ đờ ra đấy không dời nổi chân, như có một dòng nham thạch nóng chảy trong người. dương v*t giữa hai chân sưng lên đau đớn, làm đôi mắt to tròn của cậu thiếu niên ngân ngấn nước.
Tên đàn ông phía sau đứng sững sờ hồi lâu cuối cùng cũng biết phải chạy đi. Chỉ là anh ta mới khẽ nhúc nhích đã làm Sư Bạch Vũ chú ý.
Mèo yêu đột nhiên quay người lại đẩy ngã người đàn ông, ngón tay dài mảnh trắng nõn mọc ra móng vuốt đặt lên yết hầu của anh ta. Mèo yêu tóc trắng khẽ ngửi cổ của người đàn ông rồi ngẩng mặt lên, đôi mắt hai màu một xanh một vàng hơi nheo lại, cái lưỡi hồng hồng liếʍ liếʍ môi dưới, mở miệng nói: "Trên người nhà ngươi...có một mùi rất đặc biệt."
Giọng nói của cậu rất êm ái. Mặc dù là mèo Lâm Thanh, nhưng vì từ nhỏ sinh sống ở Giang Nam nên học được cái giọng ngọt ngào vùng sông nước Giang Tô. Tên đàn ông dưới thân cậu tự dưng đỏ bừng mặt, rúm người lại nói lí nhí: "Tôi, tôi chưa tắm một tuần rồi."
Sư Bạch Vũ: "..."
Sư Bạch Vũ rất không muốn làm, nhưng luồng nhiệt độ nóng rực trong người cứ hừng hực làm cậu khó chịu. Vậy nên cậu vỗ tay một cái, cởϊ qυầи áo của hai người ra sau đó dùng pháp thuật thanh tẩy người đàn ông, tách hai chân anh ta ra cắm vào.
Mới vào đoạn đầu, Sư Bạch Vũ đã khóc hu hu: "Anh hai nói dối, chẳng sướиɠ gì cả, đau quá đi mất!"
Kỳ thực điều này cũng không thể trách anh hai cậu được. Nguyên hình của anh hai Sư Bạch Vũ là một con mèo lông đen chân trắng, nên được gọi là Lạc Tuyết[1], am hiểu bói toán, cả nhà bọn họ đều là mèo sư tử Lâm Thanh[2]. Sau khi Sư Bạch Vũ sinh ra không bao lâu thì sơ sẩy lạc đường, cuối cùng bị một phú thương nhặt được mang đến Giang Nam tặng cho công tử nhà một vị quan to chức lớn. Lúc đó cậu không biết mình là yêu quái, chỉ biết tuổi thọ của mình lâu hơn những con mèo khác rất nhiều, thậm chí còn sống lâu hơn cả con người. Ngây ngô vô tri sống chừng trăm năm, tới khi trước lúc lập quốc mới được anh hai bói ra vị trí chính xác mà được mang về nhà. Mấy anh chị đều đã thành đại yêu quái oai phong lẫm liệt từ lâu, chỉ có mình Sư Bạch Vũ còn nhỏ bất hạnh lạc đường bơ vơ ở ngoài, mấy trăm năm qua vẫn sống như một con mèo nhà bình thường. Tính tình cũng bị nuôi thành như đứa trẻ, sau khi mở ra linh trí mới tốt hơn một chút, bởi vậy nên luôn được các anh chị em thiên vị cưng chiều hơn hẳn. Thực ra Sư Lạc Tuyết cũng muốn phổ cập tất tần tật về khoa học giáo dục giới tính của nhi đồng cho Sư Bạch Vũ đó, thế nhưng anh chị cả không đồng ý thì anh còn cách nào đâu.
(Ghi chú: [1] Lạc nghĩa là rơi, sót, Lạc Tuyết là kiểu lấm tấm trắng, đang in thì hết mực nên sót trắng ấy. Bên Trung mèo sư tử mà thân đen chân trắng thì gọi là Đạp tuyết tầm mai; [2] Một giống mèo lai của Trung Quốc, đa số sẽ có mắt hai màu một xanh một vàng, còn lại thì mắt sẽ xanh hết hoặc vàng hết. Màu trắng thuần và có mắt hai màu như bé công là thuộc loại thuần chủng quý hiếm nhất, thường được gọi là mèo sư tử mắt uyên ương.)
"Ái..." Người đàn ông bên dưới càng đau hơn. dương v*t của mèo có đầy gai nhỏ, hơn nữa vừa to vừa dài. Anh ta cảm giác như thể mình đang bị một cái chùy sắt dài đầy gai đâm xuyên qua ruột. Một người cao to vạm vỡ như anh ta, bình thường cũng thích xem một số video mà đàn ông hay xem. Song chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh ta lại mở ra hai chân giống như mấy cô diễn viên trong phim người lớn, trên một khu công trường mọc đầy cỏ dại, bị một thiếu niên mèo yêu dáng vẻ đáng yêu cưỡng bức. Cho dù đau đớn dữ dội hơn nữa, bản năng thân thể cảm thấy sợ hãi, vậy nhưng trong lòng anh ta không mảy may một chút ý định chống cự, mà chỉ cảm thấy rằng vốn nên là như thế này, dường như số phận đã an bài.
Dưới ánh trăng, thân thể của cậu thiếu niên nõn nà mảnh mai, khiến người ta không dời nổi mắt.
Sư Bạch Vũ không biết suy nghĩ của người đàn ông. Cậu vừa rơi nước mắt vừa ra vào thân thể của anh ta theo bản năng. dương v*t to lớn đáng sợ cứ bừa bãi quậy phá trong cơ thể của người đàn ông, làm anh ta kêu la thảm thiết như mèo cái đang giao phối. Trong miêu sinh của Sư Bạch Vũ đã từng nghe thanh âm như vậy rất nhiều lần. Mỗi khi đến mùa xuân, bên ngoài tường hay có tiếng kêu gào của đám mèo hoang. Sư Bạch Vũ vẫn luôn bị nuôi ở trong nhà, mới nghe qua chứ chưa từng thấy tận mắt nên chỉ cảm thấy bình thường. Cậu mặc kệ mà cứ chuyên tâm nhấp hông, nơi đó đóng mở mυ'ŧ chặt lấy cậu, chèn ép cậu, ở tận sâu bên trong dường như có một cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ mát qυყ đầυ của cậu. Trừ lúc đầu rất bót ra thì sau khi đưa đẩy hơn mười lần, nơi đó cũng biến thành vô cùng trơn ướt.
Dưới sự va chạm mãnh liệt của Sư Bạch Vũ, người đàn ông dần dần hưởng được cái lạc thú của chuyện này. Trừ đau ra còn có một cảm giác tê dại lạ lùng trào lên từ trong c̠úc̠ Ꮒσα, giày vò anh ta vừa đau lại vừa sướиɠ.
Sau chừng trăm lần nhấp, đường ruột đã thích ứng tốt hơn hẳn. Cơn đau rút đi chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu. Tên đàn ông thét lên, khẩu da^ʍ lung tung, thậm chí còn quên ngậm miệng nên nước bọt chảy ra theo khóe miệng thấm ướt gò má anh ta.
"Sướиɠ quá...Giỏi lắm..."
Sư Bạch Vũ nắc hông mạnh bạo, làm cơ ngực săn chắc nẩy liên tục. Thấy mà bé mèo yêu ngứa tay, nhịn không được bèn đưa móng vuốt đè lại núʍ ѵú đang rung lắc theo bờ ngực.
- -Tên này chắc chắn cố ý, biết mèo bị hấp dẫn bởi mấy thứ nhích tới nhích lui, sẽ muốn đưa móng vuốt vồ lấy!
Ngón tay nhỏ nhắn thon dài nắn bóp cơ ngực rắn chắc, dùng móng tay sắc nhọn gảy gảy núʍ ѵú se cứng. Chơi một hồi lâu, lại chợt "meo meo" một tiếng há miệng ngậm lấy, mυ'ŧ chùn chụt cứ như bú sữa.
Sư Bạch Vũ không có bất kỳ kinh nghiệm nào, có thể nói là xách "súng" chọc đại. Song gương mặt của cậu lại nom vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, hàng lông mi cong dài chớp chớp. Người đàn ông nhìn vậy tim nhũn cả ra, đâu còn nghĩ gì đến chuyện chống cự. Hạ bộ bị va chạm thô bạo, dương v*t thô to hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của bé mèo yêu đang lấp đầy lỗ nhỏ lần đầu bị ** của anh ta.
"Ưʍ...Mạnh, mạnh hơn chút nữa...Chính là chỗ đó!" Cảm giác đầu v* bị mυ'ŧ rất quái dị, tê dại từ đầu dây thần kinh truyền ra rồi từ từ lan khắp toàn thân. Nhưng so với một nơi bí mật nào đó ở trong mông thì hoàn toàn chẳng đáng là gì. Khi dương v*t cọ qua cái điểm kia thì tên đàn ông giật nảy người lên. Anh ta trung thành với kɧoáı ©ảʍ, gần như khóc lóc cầu xin bé mèo yêu trên người đâm mạnh vào chỗ đó.
"Sướиɠ quá...Con trai ngoan em trai ngoan ** ba sướиɠ quá trời...A..." Tên đàn ông bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ cũng chẳng biết mình nói trời trăng mê sảng gì, chỉ biết học mấy câu khẩu da^ʍ trong những bộ phim mà mình hay xem. Hai chân rắn chắc của anh ta kẹp chặt lấy cái eo thon của cậu thiếu niên, cảm xúc trơn mịn nõn nà từ eo cậu khiến anh ta chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra mà chợt ngồi dậy ôm lấy cậu thiếu niên.
Cái miệng tham lam co rút liên tục. Tên đàn ông đang mụ đầu vì du͙© vọиɠ ngồi thẳng lên người cậu thiếu niên, dương v*t vì thế càng đâm sâu vào cơ thể anh ta.
"A--"
"Hic--"
Nhân loại và mèo yêu đồng thời rên ra tiếng.
- -Cái tên này nặng quá đi mất! Muốn ném hắn ta ra ngoài quá á!
Tư thế hoán đổi manh động vừa rồi khiến dương v*t của mèo yêu càng vào sâu hơn, người đàn ông giật thót ngẩng đầu thét to: "A a a a bị cắm nát rồi, đâm đến cổ họng mất rồi!"
"A a a a sắp bắn rồi!" Người kia cầm lấy dương v*t của mình sục vài cái liên tục, rồi chả mấy chốc đã bắn ra. Bởi lêи đỉиɦ nên cái miệng dưới co rút lần thứ hai, kẹp Sư Bạch Vũ xuất tinh.
Sư Bạch Vũ vừa mới vất vả nén nước mắt lại lần thứ hai vỡ đê - đau, cậu cảm thấy dương v*t mình bị tên kia kẹp một cái như thế, không chỉ bất giác nhỏ xuống, linh lực trong người cũng chảy ào ào ra, sắp sửa không giữ nổi hình người.
Cực khoái qua đi, trên làn da ngăm đen của người đàn ông ửng một lớp ráng hồng. Toàn thân anh ta mềm nhũn, bắp đùi run rẩy co quắp, ngã sấp xuống đè lên người Sư Bạch Vũ. Một lúc sau, anh ta chợt nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ từ dưới thân vang lên.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy bé mèo nhỏ xinh đẹp đang lấy mu bàn tay che miệng khóc thút thít.
"Em...em đừng khóc mà!" Người đàn ông lập tức hết hồn. Anh ta lấy tay lau nước mắt cho cậu, nhưng bởi trên tay có quá nhiều vết chai thô ráp cọ vào làn da nõn nà trắng bóc của Sư Bạch Vũ khiến nó đỏ bừng.
"Hức...Còn đau hơn nữa đó! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi!" Trên gò má của Sư Bạch Vũ hiện rõ hai vết đỏ vì bị ngón tay cọ sát. Cậu đẩy tay của tên kia ra, đưa tay lên bảo vệ mặt, trừng mắt nhìn cái tên đàn ông đang nằm nhoài trên người mình, tạm thời quên khóc. "Còn chưa chịu dậy nữa hả! Ngươi nặng chết đi được!"
"Anh đứng dậy thì em sẽ không chạy mất chứ?" Tên đàn ông rốt cuộc cũng thông minh đột xuất, đúng là Sư Bạch Vũ định biến trở về nguyên hình rồi chạy trốn luôn.
"Hu hu...Cái đồ khốn nạn nhà ngươi!" Cơ thể to cao gấp mấy lần Sư Bạch Vũ đè lên người cậu, khiến cậu giờ đây đã mất hết pháp lực không thể nhúc nhích được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn người mình biến đổi ngày càng nhỏ đi, cuối cùng co lại thành một con mèo con còn chưa cai sữa.
Sau đó thì bị người kia đè chết luôn...
Sư Bạch Vũ bị ác mộng làm tỉnh lại, men theo mùi sữa há miệng ngậm lấy núʍ ѵú ở gần mình, nghĩ thầm: May quá may quá chỉ là mơ thui, bé cưng vẫn còn đang bú ti trong lòng mẹ đây nè.
Nhưng hương sữa quanh quẩn nơi đầu mũi cậu lại tản đi, trong miệng là một lớp vải thấm mùi mồ hôi thúi ngăn cách cậu với dòng sữa thơm ngào ngạt, cùng lúc bên tai truyền đến một tiếng rên khẽ véo von, nghe như cái giọng của tên đàn ông bị cậu cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα trong mộng.
"Anh Giản Xuân này, anh sao thế? Bị cảm à? Giọng anh nghe lạ lắm." Có một người niềm nở hỏi thăm.
Sư Bạch Vũ khịt mũi khinh thường.
Đồ đần, rõ ràng là được bú sữa nên sướиɠ mà.
Hửm? . Truyện hay luôn có tại { trùmtru yện. org }
Bú sữa?
Đàn ông?
"Anh không sao, chỉ...hắt xì một cái thôi, chắc có ai đang nhắc tới anh đó mà." Một giọng nói chất phác khờ khạo quen thuộc trả lời.
Sư Bạch Vũ chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, tên kia đang di chuyển. May mà cái túi được mở ra ngay không lâu sau đó, một gương mặt khổng lồ xuất hiện trước mắt Sư Bạch Vũ.
Anh ta dùng giọng điệu ỏn ẻn cố tình nhại ra như khi nói chuyện với con nít mà nói với Sư Bạch Vũ: "Bé meo meo đừng nghịch nào, ngoan ngoãn ngủ đi nha."
Sư Bạch Vũ: "..."