Buổi tối 8 giờ, khách sạn Cảnh Trình, phòng 808
Cánh cửa đen như than ở trước mắt chậm rãi mở ra, Lục Sanh vừa ngẩng đầu liền thấy được nam nhân xuất hiện trước mặt.
Hắn ăn mặc một áo tắm dài tơ lụa màu đen, đai lưng lỏng le căn bản không có cột chặt, lộ ra vòng ngực gợi cảm màu đồng, hắn nhướng mày nhìn Lục Sanh.
Lục Sanh liếc xéo hắn một cái, nhấp môi, ánh mắt lạnh nhạt, thấp giọng nói, "Ảnh chụp đâu, lấy ra đây!"
Thẩm Lâm Thần nghiêng người dựa vào cửa, hai tay ôm ngực, không nhanh không chậm, cười cười nói, "Đừng nóng vội như vậy, tiến vào lại nói."
Hắn bày ra một tư thế, nếu như Lục Sanh không đi vào, hắn cũng sẽ không lấy ảnh chụp ra tới.
Lục Sanh nhấp môi, nhấc chân bước vào trong, vừa mới bước vào cửa, một lực đạo cường hãm đột nhiên đánh úp, tay bị giữ chặt, thuận thế lôi kéo, lưng đập vào bức tường lạnh băng.
Theo bản năng há mồm, lưng của Lục Sanh bị đập hơi đau, phát ra một tiếng rên, lúc này, một nụ hôn mang theo nồng đậm hơi thở hormone hạ xuống.
"Ngô......"
Thẩm Lâm Thần một bàn tay nâng hàm dưới của cậu, thuận tiện cho đầu lưỡi xâm nhập vào càng sâu, vô cùng kịch liệt hôn thiếu niên trong lòng ngực.
Cái lưỡi âm áp càn quét trong khoang miệng của Lục Sanh, rồi sau đó lại quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cậu, tinh tế liếʍ, mυ'ŧ, hung hăng quấn lấy nhau.
Lục Sanh ánh mắt loé loé, theo bản năng giãy giụa, muốn quay mặt tránh đi nụ hôn của hắn, còn chưa động, đã bị nam nhân cường ngạnh vặn trở về.
Cậu giãy giụa càng thêm lợi hại, Thẩm Lâm Thần liền hôn càng thêm kịch liệt, lăn lộn một lúc sau, hắn hơi thở cũng dần dần trở nên hỗn độn, sau đó bỗng nhiên dừng lại động tác.
Thẩm Lâm Thần chính là tò mò cậu như thế nào bỗng nhiên ngừng giãy giụa, lại phát hiện Lục Sanh thế nhưng chủ động duỗi tay ôm lấy cổ hắn, hé miệng, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, lặp lại cọ xát, thẳng đến hai người đều thở hồng hộc mới thôi.
Lục Sanh hai má trắng nõn đã ửng đỏ, giống như hoa đào nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hái xuống cất giữ, vĩnh viễn chỉ thuộc về riêng mình.
Thẩm Lâm Thần đôi tay bá đạo ôm lấy eo của cậu, rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không phân biệt được, mang theo vài phần xem nghiền ngẫm.
"Làm sao, thích cưỡng bách, không thích tôi chủ động?"
Thiếu niên giọng nói khàn khàn mang theo châm chọc nhưng lại tràn đầy mê hoặc, đi vào trong tai hắn, giống như tình nhân đang thì thầm với nhau, ái muội và lưu luyến.
Hơi thở ấm áp phản phất bên tai, Thẩm Lâm Thần ánh mắt nháy mắt trở nên càng sâu, đáy mắt dày đặc khát vọng độc chiếm.
Lục Sanh nhìn đáy mắt kia của hắn một mạt ám sắc, cố ý vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi, vì mới vừa bị hôn cánh môi hơi sưng đỏ càng thêm diễm lệ, phá lệ mê người.
Khóe môi cong cong, phác họa vài phần mị hoặc, rõ ràng chính là cố ý câu dẫn hắn.
"Em muốn chủ động?"
Thẩm Lâm Thần trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, giọng nói kiềm chế tới cực điểm.
Lục Sanh câu môi nhẹ nhàng cười, "Phải xem thành ý của anh."
"Ảnh tôi chỉ chụp có một tấm, không có lưu trữ, lập tức có thể xoá bỏ."
"Còn gì nữa?"
Lục Sanh duỗi tay, đầu ngón tay hơi lạnh ở trên má của nam nhân nhẹ nhàng di chuyển, vừa rồi cưỡng bách cậu như vậy cậu thật sự không thích, mặc kệ thế nào, quyền chủ động nằm trong tay của cậu mới được, chẳng sợ nam nhân này là người cầm quyền của Thẩm gia quyền thế ngập trời!
"Ném Thẩm Vĩ đi, làm người của tôi, em muốn cái gì đều có thể."