Minh Hôn

Chương 12

Lục Hành vừa vào nhà liền bị Tống Tiểu Chu quấn lấy. Ở chung một thời gian Lục Hành phát hiện đứa nhỏ này như một bé cún dính người, chỉ cần thấy y sẽ ngóng ngóng mà nhào lên, xoay một vòng, muốn hôn muốn liếʍ muốn ôm.

Tống Tiểu Chu nói: “Ta buổi sáng không nhìn thấy ngươi.”

Cậu mơ mơ màng màng muốn ôm cánh tay Lục Hành, không nghĩ tới bắt hụt.

Mới buổi sáng sớm đã không thấy tăm hơi Lục Hành.

Lục Hành nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tống Tiểu Chu, trong suốt sạch sẽ, không nhịn được cúi đầu hôn môi cậu: “Ta dậy sớm nên ra ngoài hít thở không khí.”

Ngôn từ khó khăn thoát ra giữa hôn môi trằn trọc. Tống Tiểu Chu ngoan ngoãn hé miệng, duỗi đầu lưỡi mềm nhuyễn nóng bỏng liếʍ lên môi, mặt Lục Hành. Đầu lưỡi duỗi đi vào trong miệng, ngọt dính mê hoặc lòng người.

Thời điểm tách ra Tống Tiểu Chu thở hổn hển, đôi mắt phiếm thủy quang sáng lấp lánh, nói: “Vậy ngươi đánh thức ta a.”

Lục Hành nặng nề nở nụ cười, ngón cái nhẹ vuốt ve hai má Tống Tiểu Chu: “Ngươi ngủ rất sâu, ta không đành lòng đánh thức ngươi.”

Tống Tiểu Chu bất mãn ngao một tiếng, cắn cằm Lục Hành: “Cẩn Chi___”

Thanh âm kéo dài, ánh mắt ướt nhẹp nhìn y, như một bé cún tội nghiệp.

Lục Hành cười càng lợi hại, y không đáp ứng Tống Tiểu Chu liền quấn tới, cắn cằm, xương quai xanh cũng dám gặm. Răng nanh nho nhỏ mài cho da thịt trắng nhợt cũng đỏ lên, cậu cảm thán: “Cẩn Chi, ngươi thật là đẹp.”

Lục Hành biết chính mình lớn lên bộ dáng đẹp, nghe ngữ khí của Tống Tiểu Chu lông mày nhếch lên: “Có đúng không?”

Tống Tiểu Chu ngoan ngoãn nói: “So với những người ta gặp qua đều đẹp hơn.”

Cậu dùng chóp mũi cọ cọ cổ Lục Hành: “Lành lạnh, trắng noãn, tựa như ngọc vậy.”

Lục Hành rũ mắt cười: “Là quỷ thì đều lạnh.”

Tống Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn y, vừa si mê vừa ẩn chút đau lòng, sau đó cười rộ lên hàm hồ nói: “Ta cho ngươi ấm áp.”

Lục Hành bị Tống Tiểu Chu đẩy lảo đảo một cái, ngồi bệt xuống giường. Tống Tiểu Chu khóa ngồi trên người y, vểnh cao cái mông đè lên hai chân của nam nhân, đôi mắt nhìn thẳng Lục Hành, trong ngây thơ lơ đễnh lộ ra cỗ mị hoặc.

Hô hấp của Lục Hành lập tức trở nên dồn dập.

Thiếu niên tinh lực dồi dào, hai người đã vượt qua ranh giới, Tổng Tiểu Chu thực tủy biết vị, càng ngày càng không nhịn được. Hôn môi một cái phía dưới liền cứng rắn, gạt bỏ e lệ, cả gan làm loạn mà dính vào trên người Lục Hành cọ cọ, nức nở cầu y sờ một cái.

Lục Hành cực thích dáng vẻ ý loạn tình mê của Tống Tiểu Chu. Y vẫn luôn tự kiềm chế, ác quỷ thích gϊếŧ chóc, dùng huyết nhục người sống làm thức ăn, gϊếŧ càng nhiều người càng mạnh mẽ. Lục Hành trước giờ chưa từng có ý nghĩ muốn xuống tay với Tống Tiểu Chu.

Nhưng hôm nay, đối mặt với dụ dỗ của Tống Tiểu Chu, du͙© vọиɠ lập tức bị khơi lên, cái gọi là tự kiềm chế ngày càng vỡ vụn.

Tống Tiểu Chu quỳ gối giữa hai chân Lục Hành, hai má hồng thấu. Ngón tay cậu sờ qua mới phát giác Lục Hành sắc mặt bình tĩnh nhưng bên dưới đã cứng rắn, tâm lý vừa xấu hổ vừa nổi lên kɧoáı ©ảʍ khó hiểu. Cậu nóng tới khó nhịn, cái thứ đồ chơi kia của Lục Hành vừa cứng vừa lãnh, dữ tợn tráng kiện, cùng dáng dấp nho nhã tuấn tú của y khác xa. Tống Tiểu Chu nhìn, vô thức nuốt một cái, ngón tay cứng ngắc nâng lên, có chút không biết phải làm sao.

Ngón tay Lục Hành xen vào mái tóc mềm mại của thiếu niên, khó nhịn mà đè ép đầu cậu.

Phân thân to lớn cọ lên đôi môi Tống Tiểu Chu.

Tống Tiểu Chu ngẩng đầu, giả vờ trừng Lục Hành một cái. Lục Hành khẽ cười, thanh âm khàn khàn: “Ngoan, ngậm vào đi.”

Tống Tiểu Chu cái miệng nho nhỏ, hồng hồng, sáng sớm vừa tỉnh lại chỉ mặc tiết y, ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân, nâng vật kia ngậm vào trong miệng.

Đồ vật kia không ngừng trướng lớn, mang theo tính xâm lược khiến Tống Tiểu Chu bị nghẹn. Cậu không phục, mở rộng khớp hàm muốn nuốt vào càng sâu.

Ngón tay Lục Hành đang xoa đầu cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nắm chặt tóc Tống Tiểu Chu, thấp giọng thở hổn hển mấy cái liền buông ra, giống như khen thưởng mà sờ cổ cậu.

Dương quang len lỏi trong phòng, rọi lên cái bóng của hai người. Lục Hành nheo con mắt, nhìn quang ảnh loang lổ sinh ra một cỗ tùy ý khoái hoạt.

Tống Tiểu Chu thông minh, đem thứ kia liếʍ tới ướt nhẹp, ngậm hồi lâu cũng sẽ không lạnh, cảm giác nơi ấy đã có mấy phần nhiệt độ như người sống. Cậu càng ngày càng tự đắc, từ dưới nhìn lên khuôn mặt đắm chìm trong du͙© vọиɠ của Lục Hành, trái tim cũng muốn nhảy khỏi l*иg ngực, rêи ɾỉ không được tự nhiên mà kẹp chặt hai chân, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ qυყ đầυ, hỏi: “Cẩn chi, nóng sao?”

Giống như tiểu sủng vật đòi ban thưởng.

Đáy mắt Lục Hành có mấy phần đỏ tươi, ấn đầu Tống Tiểu Chu khiến cậu nuốt vào càng sâu. Tống Tiểu Chu không kịp chuẩn bị, chặt chẽ siết lấy vạt áo Lục Hành, quanh quẩn tại chóp mũi đều là xạ hương cùng lãnh hương trên người y.

Lục Hành cuối cùng vẫn lưu lại vài phần lí trí, không có bắn trong miệng Tống Tiểu Chu, trái lại bắn lên mặt cậu. Đôi môi Tống Tiểu Chu bị mài đến sưng đỏ nóng bừng. Cậu thuận tay lau, lại liếʍ liếʍ miệng. Tâm Lục Hành nhảy một cái, đem Tống Tiểu Chu bế lên, nói: “Người và quỷ khác biệt, nếu quỷ tinh* lưu lại trên thân thể người sống sẽ giảm thọ.”

Cho nên Lục Hành vẫn luôn khống chế chính mình.

Lông mi Tống Tiểu Chu run rẩy, tùy ý Lục Hành lau chùi bạch trọc trên mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Ta năm nay mười bảy, còn trẻ, cho dù giảm thọ mười mấy hai mươi năm cũng không liên quan.”

Lục Hành tức đến cười, ở trên mông thiếu niên đánh một cái. Tống Tiểu Chu eo nhỏ nhưng cái mông thịt lại thực đầy đặn, tựa như quả mật đào no đủ, xúc cảm rất tốt khiến y nhịn không được lại mạnh mẽ xoa xoa vài cái.

Tống Tiểu Chu kêu một tiếng, thời điểm Lục Hành siết lấy phân thân của cậu âm thanh liền mềm nhũn, vịn vai y thở gấp nói: “Là thật, Cẩn Chi…”

Ảnh mắt cậu sáng lên, chăm chú nhìn Lục Hành, mê muội nói: “Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta đều nguyện ý.”

Lục Hành nói: “Ta không muốn, mạng của ngươi là của ta.”

***

Thời điểm hai người từ trong nhà đi ra, mặt trời đã lên cao. Khí trời sáng sủa, trời rất quang, Lục Hành dù không sợ nhưng vẫn thấy không thoải mái.

Tịnh An Uyển nằm giữa sườn núi, lưng dựa Phu Nhật Sơn. Phu Nhật Sơn địa thế cao có thể quan sát tất cả vạn gia yên hỏa** trong thành.

“Nơi đó chính là Lục Gia.” Lục Hành nói.

Bên trong Tịnh An Uyển có lầu các, leo lên, dựa vào lan can là có thể đem thành trì to lớn thu vào tầm mắt.

Tống Tiểu Chu thuận theo y nhìn sang. Lục gia ở Đông Thành, nơi phần lớn đều là phủ đệ của quyền quý phú thân.

Lục phủ nguy nga tráng lệ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.

Tống Tiểu Chu dựa vào lan can đỏ thắm, hoảng thần. Đông Thành cùng Tây thị cách nhau mười tám phường, nếu không phải ma xui quỷ khiến nhận cọc minh hôn này, cậu đại khái cả đời cũng sẽ không cùng Lục Hành có qua lại.

Chính là dù có, cũng là cậu ở trong lao tù, Lục Hành xa xa liếc mắt nhìn, cưỡi ngựa mà đi.

Lục Hành vốn nên ở nơi đó được mọi người quan tâm, mà không phải thành ác quỷ cô độc đợi ở chỗ này.

Tống Tiểu Chu nghĩ, đều nói ác quỷ chết đi sẽ có chấp niệm, vậy Lục Hành là vì cái gì?

Lục Hành hỏi: “Làm sao vậy?”

Y nhìn về phía bàn tay được Tống Tiểu Chu nắm chặt, nghe đứa trẻ này vừa nhìn y vừa nói: “Ngươi muốn về nhà sao?”

Lục Hành ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lục phủ, lành lạnh cười: “Nhà a… Tất nhiên là ta muốn về nhà.”

Tống Tiểu Chu nói: “Vậy ta mang ngươi trở lại!”

Lục Hành cười nhẹ nói: “Không ra được.”

Tống Tiểu Chu có chút không rõ, cho là y nói thủ vệ ở cửa liền vội la lên: “Chúng ta có thể tránh bọn họ. Chờ thời điểm bọn họ thay ca, đêm đã khuya, chúng ra lặng lẽ đi ra ngoài.”

Lục Hành ánh mắt khoan dung ôn nhu, vỗ vỗ đầu Tống Tiểu Chu: “Trịnh quản sự vô duyên vô cớ biến mất mà ngươi vẫn sống, Lục Huyền sẽ không để yên.”

Hết chương 12.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Quỷ tinh: t*ng trùng của quỷ

(**) vạn gia yên hỏa: ý nói nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong thành