Đại Lão Cũng Không Quỳ Bàn Phím

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành phố B.

Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời đã lặn một nửa, ánh chiều tà dừng trên mái ngói đạo quan* ở sườn núi, phủ một lớp vàng lên mái nhà màu xám xanh.

* Đạo quan là nơi đạo sĩ tu luyện.

Đạo quan.

Ngón tay của Khúc Tố không nhanh không chậm di chuyển trên bàn phím, nhân vật trên màn hình đang bật kĩ năng, đại hán mặt đen gầm lên phía trước đẩy kẻ thù ở hai bên lối đi ra, phối hợp cùng đồng đội theo sau nhanh chóng thu hoạch đầu người.

First blood!

Double kill!

......

Quadra kill!

...

Thu hoạch xong giọt máu cuối cùng, Khúc Tố từ từ thả lỏng, điều khiển nhân vật đi về phía trước.

Khuôn mặt đối diện màn hình tái nhợt mà tinh xảo, má lúm đồng tiền ngọt ngào, rõ ràng nên có vẻ mảnh mai nhưng đôi mắt đen nhánh mà trầm tĩnh kia lại dễ dàng loại bỏ ảnh hưởng này, với mái tóc so le tầng, có ít sự vô tư trên người nữ sinh.

Trên màn hình đã bay đầy đạn, từng chiếc máy bay đại bác bay qua.

"Ao ao! Khúc ca phong nhã hàng ngày của em!"

"Một loạt thao tác phong nhã này... Tôi trở tay chính là một 666!"

"Quỳ trước Khúc ca, hàng ngày thổ lộ với Khúc ca."

Khúc Tố là chủ bá*, hiện tại vẫn là chủ bá nổi tiếng của Liên Minh Huyền Thoại, cô nổi tiếng không có ai nâng đỡ, không kí hợp đồng, không lộ mặt, không để ý fan, nhưng kĩ thuật xuất sắc lại khiến cô lấn áp ngôi sao chị gái nổi tiếng.

* chủ bá: người phát sóng trực tiếp

Cũng bởi vì việc này làm người khác hận đến ngứa răng, chính diện mới vừa lên lại hãn lại phỉ, được vô số fans gọi là Khúc ca.

Viên pha lê vỡ, Khúc Tố ngẩng đầu nhìn thời gian, ngữ khí nhàn nhạt, "Hôm nay đến đây thôi, tạm biệt."

"Kết thúc nhanh như vậy, đừng mà..."

"Này... Mỗi lần xem Khúc ca chơi game em đều cảm thấy phải sinh khỉ con cho Khúc ca, vừa nghe giọng nói của Khúc ca, lại... Rối rắm."

"Khúc ca QwQ!"

Giọng của của Khúc Tố thật sự cao, tiếng nói thiên ngọt ngào nhưng ngữ điệu thanh lãnh, nghe tới có một sức hút riêng.

Khúc Tố không có phản ứng, cũng không nhìn làn đạn bay qua trên màn hình, đóng máy tính, cầm ly pha lê bên cạnh đưa lên miệng, ngón tay mảnh dài đặt trên cái ly trong suốt tinh xảo mà hoàn mỹ.

Cô vừa mới nuốt nước xuống, điện thoại đặt ở bên cạnh đã vang lên như gọi hồn.

Khúc Tố nghiêng đầu, cầm lấy điện thoại.

Giọng nói trung khí của Lưu béo truyền tới, "Khúc ca, sao hôm nay cậu kết thúc phát sóng trực tiếp sớm như vậy? Có việc gì sao?"

Khúc Tố "thuận tiện" lấy ra một l*иg bánh bao nhỏ trong tủ lạnh, không trả lời.

Lưu béo cũng không cần cô trả lời, chỉ là thuận tiện hỏi, liền nói tiếp, "Này, Khúc ca, cậu tìm được đơn vị thực tập chưa? Muốn tới nhà của tôi không, ông già nhà tôi cứng đầu như lừa vậy, mấy năm trước đã muốn kéo cậu đến công ti của ông ấy."

Lại nói tiếp, Lưu béo là người bạn duy nhất của cô, bố Lưu mở công ti rất lớn, khi còn nhỏ Lưu béo bị bắt cóc, sau đó trời xui đất khiến đã bị cô nhìn thấy báo cảnh sát.

Cho dù sau này cô xuất quỷ nhập thần, thật lâu không xuất hiện một lần, một nhà Lưu béo cũng không quên cô.

Khúc Tố đổi tay: "... Tìm được rồi."

"Ừm ừm, vậy tôi sẽ nói cho bố tôi biết!" Lưu béo hoàn toàn không có suy nghĩ dựa vào giao tình hai bên khiến cô đến nhà mình làm việc, thuận miệng hỏi, "Việc gì?"

Việc gì có thể khiến Khúc ca đi làm nha.

Khúc Tố bình tĩnh: "... Quan chủ đời thứ 32 của Tọa Vong Quan núi Liên Vân thành phố B."

"Ồ, núi Liên Vân Tọa Vong..."

Lưu béo nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, "Gì? Cái gì Vong quan chủ??"

Khúc Tố ăn một cái bánh bao canh, hơi nheo mắt, "Quan chủ đời thứ 32 của Tọa Vong Quan."

Cái kia Tọa Vong "Ly cảnh Tọa Vong".

"Không phải, Khúc ca, cái này không phải trọng điểm." Lưu béo đỡ trán, "Không phải cậu đồng ý hai ngày nữa đến dự tiệc mừng thọ của ông già nhà tôi sao, ừm... Còn tới không?"

Không phải Đạo gia không chú ý đến cái gì... Bao gồm không hỏi ngày sinh, thanh tĩnh vô vi sao?

Khúc Tố nhìn cái bánh bao canh cuối cùng còn sót lại trên đĩa, nhớ cái bị con mèo ngậm đi lúc buổi sáng hôm nay, ngữ khí bình tĩnh, "Ừm, Tọa Vong Quan không để ý chuyện này."

Nên ăn, nên chơi.

Lưu béo: "..."

Vẻ mặt của anh một lời khó nói hết:...... Mẹ nó, đạo quan giả.

*****

Khúc Tố buông điện thoại, nuốt xuống một miếng bánh bao canh cuối cùng, ném đĩa vào bồn rửa, ra ngoài đi dạo một vòng.

Cái đạo quan này sao? Thoạt nhìn chính là... Nghèo, nhìn lại... Vẫn là nghèo.

Dù nhìn sao cũng thấy nghèo.

Có thể là Đạo giáo chủ trương theo đạo pháp tự nhiên, cho rằng "đạo sinh vạn vật, đức dục vạn vật, sinh sôi không ngừng" chủ trương mọi người làm theo đạo trời tôn trọng tự nhiên, đồng thời thanh trừ du͙© vọиɠ ích kỉ, đạm bạc yên lặng, cho nên Tọa Vong Quan tuy không ở trong núi sâu rừng già, nhưng cũng ngăn cách với trấn nhỏ xa xa dưới chân núi, hẻo lánh ít dấu chân người, không có người sinh sống.

Ít nhất, nếu ngày đó không phải cô có việc, có lẽ sẽ không phát hiện đạo quan nát này.

Nhưng đạo quan không nhỏ, quay lưng về phía bắc, hướng mặt về phía nam, giống một tứ hợp viện*, là phong cách kiến trúc rất điển hình của Đạo giáo.

* Tứ hợp viện là khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, với bố cục là xây nhà bao quanh sân vườn theo bốn hướng đông tây nam bắc. (Hình ảnh ở cuối chương)

Chỉ là ngói trên chính điện của tiền viện đã rách nát, có người đi qua mái hiên đều sẽ vô thức bước chân nhanh hơn, sợ đứng thêm một lát hai mảnh ngói sẽ rơi xuống đầu.

Đạo quan còn thảm hơn, trên bàn thờ đã rơi xuống một tầng tro thật dày, đồ thờ trên đó... Đã không cách nào nhìn ra là vị Thiên Tôn nào, thân vàng tróc bảy tám phần, dưới lỗ tai và giữa mũi còn kết mạng nhện, con nhện chăm chỉ dừng ở trong lỗ mũi của Thiên Tôn.

Hậu viện có thể là bởi vì trước đây các đạo sĩ sống ở nơi này, hoàn cảnh tốt hơn một chút, tuy rằng có hơi nát, nhưng so với tiền viện ít nhất không thiếu gạch thiếu ngói.

Ngay phía sau chính điện là một cái sân vuông, ở giữa có một cây bạch quả, cành lá xum xuê, to khỏe che ánh mặt trời.

Dưới gốc cây có một cái giếng nhỏ, nước ngọt lành mát lạnh, đại khái tương đối tự nhiên không ô nhiễm, điều tuyệt vời là nó chảy ra róc rách, luôn khiến cái hồ nhỏ dưới gốc cây bạch quả đầy một nửa.

Ba gian phòng không có nhiều đồ đạc lắm, chỉ có một cái giường ở phòng chính, một cái tủ lạnh siêu lớn, còn có một cái laptop.

Ừm, khi cô tới, lão đạo sĩ vừa ngồi xếp bằng trên giường ăn đùi gà vừa chửi mẹ nó với trò chơi game over trên màn hình máy tính.

Tuy rằng khi cô vừa bước đến... Lão đạo sĩ đã "bang" một tiếng đóng màn hình máy tính.

Xem thời gian còn sớm để ăn cơm tối, Khúc Tố trầm ngâm một chút, lấy cái đệm lão đạo sĩ cho cô ra từ trong góc, khoanh chân ngồi lên.

Còn chút thời gian, không bằng thử tu luyện một chút...

Ừm, lão đạo sĩ nói cái gì... Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh đọc như thế nào?

****

Hoàng hôn xuyên qua cây bạch quả chiếu xuống dưới, rắc một tầng ánh sáng màu đỏ cam lên người đang ngồi khoanh chân dưới gốc cây, những lông tơ thật nhỏ trên mặt đều rõ ràng.

Thời gian trôi qua, vào khoảnh khắc hoàng hôn biến mất sau núi, khí lạnh trong trẻo sâu thẳm đột nhiên buông xuống, tia sáng cuối cùng chiếu trên cây bạch quả, lá cây bạch quả đột nhiên giật giật, mặt ngoài nổi lên một tầng ánh sáng, đi một vòng dưới hồ nước nhỏ, lại không tiếng động đi vào người Khúc Tố dưới gốc cây.

Một tầng một tầng hoàn toàn đi vào người Khúc Tố.

Cùng lúc đó, Khúc Tố cũng mở đôi mắt sắc bén, có một làn sương mù dâng lên trong đáy mắt trong trẻo của cô, lượn vòng một hồi, đột nhiên biến thành hai đuôi cá đen.

Một lúc sau, một con cá đen trong đó bỗng nhiên phóng đại, hóa thành vô hình, từng đợt sương mù màu trắng đi từ ngoài vào, bị khí đen kéo đến, khi sắp ngưng tụ thành một con cá trắng... Đánh hạ đạo cơ!

Nhưng mà trong tích tắc, cá đen đột nhiên vẫy đuôi, rống lên uy nghiêm, cá trắng hoàn toàn bị tiêu diệt.

... Thất bại.

Khúc Tố thở ra một hơi, cảm giác được mình không thành công, trên mặt không có biểu tình gì:... Đã sớm đoán trước...

Cô đã sớm đoán trước, cô sợ là không thể tu luyện.

Nhưng mà cũng không có gì, cô là loại xinh đẹp đến mức không có bạn bè, trên người vốn không thể suy đoán theo lẽ thường.

A, Khúc Tố cầm lấy cái đệm, về sau... Hẳn là nhìn xem có thể tìm đồ đệ cho lão đạo sĩ không.

Theo lão đạo sĩ nói, bọn họ thờ phụng một phái là Tam Mao Chân Quân, cũng chính là Mao Sơn Phái.

Mao Sơn có phân biệt nam bắc, Nam Mao Sơn chủ thuật, Bắc Mao Sơn chủ trận, nhưng thật ra bên trong Mao Sơn còn có Trung Mao Sơn Phái bọn họ.

Chỉ là điều kiện học tập của Trung Mao Sơn Phái bọn họ quá mức hà khắc, điều kiện thu đồ đệ của Nam Bắc Mao Sơn Phái đều chỉ là điều kiện cơ bản.

Mấy năm gần đây càng ngày càng ít hạt giống tốt không nói, cho dù miễn cưỡng có một cái, người ta cũng tình nguyện đi hai đại phái Nam Bắc Mao Sơn, đến thế hệ của ông ta cũng chỉ còn lại một người.

Càng đáng sợ là lão đạo sĩ bấm đốt ngón tay, một thế hệ Trung Mao Sơn bọn họ sẽ đoạn tuyệt tại đây...

Trung Mao Sơn bọn họ... Yêu cầu bản thân đồ đệ là chí âm.

Bởi vì bọn họ lấy một đạo âm khí nhập đạo, dẫn dương khí, hình thành hai cá âm dương trong cơ thể, thời khắc hai cá xoay tròn, tự động hấp thu linh khí tu luyện.

Chí âm, đều là trời sinh thân thể cực âm, âm năm âm tháng âm giờ, nam nhân hoặc nữ nhân sinh ra ở nơi cực phẩm dưỡng âm mới có tỉ lệ hình thành, tỉ lệ nhiều ít, tự không cần phải nói.

Lúc ấy lão đạo sĩ vừa thấy cô, hai mắt tỏa sáng khẳng định cô là thân thể cực âm, là thân thể cực âm cực phẩm, cô giải thích cũng vô ích.

Còn tưởng rằng cô âm khí quá nặng, cho nên hắn mới có thể tính ra tiên đoán đoạn tuyệt này.

Nghe tới rất giống cô đúng không...

Nhưng thật ra...

Khúc Tố rũ mắt nhìn tay mình, không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt, lười nhác duỗi eo...

Không được, ghế của lão đạo sĩ quá cứng, quay về phải xin thêm mấy cái đệm mềm, ngồi một lát đã đau lưng.

... Cô biết không phải cô.

*****

... Sau đó cô nằm mơ.

Giường lớn khắc hoa.

Nến đỏ lay động.

Có người đàn ông cúi xuống hôn trán cô, mái tóc dài rơi trên da thịt cô, hôn một chút dừng ở chóp mũi, khóe môi, cuối cùng là dán ở bên môi cô... Ôn nhu mà che chở, "Tố Tố..."

Khúc Tố "ưm" một tiếng, đang muốn nói cái gì lại cảm thấy môi lưỡi mềm mại của người đàn ông rút lại, tiếng nói nghẹn ngào, "Tố Tố của ta..." Sau đó đặt chân cô lên trên cánh tay, một tay khác đè eo cô...

Meo!

Một tiếng mèo kêu vang lên.

Mèo đen nhảy lên tủ lạnh, móng vuốt mèo cẩn thận cào cửa tủ lạnh, thấy người đang ngủ ngon trên giường hoảng sợ, bỗng nhiên ngồi dậy.

Ha...

Khúc Tố bỗng nhiên ngồi dậy.

Cái, giấc, mơ, quỷ, gì, vậy!

Cô nhìn chằm chằm bùa an thần mới dán trên đầu giường, xé xuống.

Từ một tuần trước, trong giấc mộng của cô bắt đầu luôn xuất hiện một người đàn ông.

Vốn tưởng rằng là có quỷ đi vào giấc mơ, nhưng dùng tới bùa an thần cũng vô dụng!

Không có khả năng người đẹp như cô có vấn đề, cho nên... Bùa an thần hỏng rồi???

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Bùa an thần:... Bùa ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!

Khúc Tố: Cái giấc mơ quỷ gì vậy!

Đại lão ngoan ngoãn nhấc tay: Ta chính là quỷ trong giấc mơ.

Truyện mới tới rồi!!

... Yên tâm, sẽ không đáng sợ, bản thân Lương Lương vốn nhát gan, vẫn là phong cách trước đây của Lương Lương, không ngọt mọi người đánh tôi!

【 ps 】Ma pháp hay những thứ khác trong truyện đều do tác giả thuận miệng bịa chuyện, đương nhiên không nhiều lắm, dù sao Khúc ca của chúng ta cũng không tu luyện.

Bởi vì bản thân Khúc ca là bug.

Về nguyên nhân, chương sau nói tiếp ha.

* Tứ hợp viện