Kỳ dịch cảm[1]
[1] Thời kỳ biến đổi cảm xúc thất thường
Dù sao đi nữa, Ngụy Viễn bị coi là anh chàng cặn bã rồi.
Nhưng hắn vẫn cứng đầu chưa chịu từ bỏ, mèo méo meo mèo meo mò vào phòng Tư Miên: "Tư Tiểu Miên, hai đứa mình nói chuyện nhé?"
Tư Miên ngừng hành động, mỉm cười: "Cậu là một Alpha đã trưởng thành, phải học cách tự hỏi tự trả lời."
Ngụy Viễn:... Không phải nói là không nhớ sao?
Thế là Ngụy Viễn cứ mỉm cười hiền lành với Tư Miên, cười đến nỗi Tư Miên cảm thấy đau hai quả thận. Cậu nhíu mày: "Mình nói rồi, mình không thích."
"Mình đã đánh dấu cậu."
"Đánh dấu tạm thời thôi."
"Đó cũng là đánh dấu."
"Nhưng cậu ép buộc mình."
"Cậu có từ chối đâu."
Đầu óc mơ màng từ chối kiểu gì? Kiểu xác chết vùng dậy hả?
"Mình ở bệnh viện vẫn ổn, ráng chịu vài hôm là xong."
"Nhưng mình không nỡ."
Anh không nỡ.
Anh không biết em từng trải qua kỳ gợϊ ȶìиᏂ như thế nào.
Nhưng anh hiểu bệnh viện vô cùng đáng sợ.
Anh biết xiềng xích nặng nề lạnh lẽo.
Biết em sợ hãi không thôi.
Anh biết chứ, em là người quá hiểu chuyện.
Bây giờ anh đến rồi.
Anh hy vọng em có thể tùy cứng càn quấy với anh.
Yên tâm vượt qua những lần đến kỳ.
Không phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.
Ai cũng biết đầu óc của mấy chàng Công trong truyện thường tưởng tượng búa la xua.
Nếu Tư Miên có thể nghe được tiếng lòng Ngụy Viễn, chắc chắn cậu sẽ gào lên: "Nói ai vậy trời?"
Nhưng không thể phủ nhận rằng lúc nghe câu "mình không nỡ", Tư Miên đã thật sự ngây người.
Vì vậy khi Ngụy Viễn đến gần, Tư Miên chưa kịp phản ứng gì cả.
Ngụy Viễn cho rằng Tư Miên quá cảm động, hắn cảm thấy kế hoạch của mình toẹt vời ông mặt trời, thế là mở rộng vòng tay đón vợ yêu.
Sau đó dưới cái nhìn "đừng nhây với bố" của Tư Miên, Ngụy Viễn thương tiếc mà ôm cậu vào lòng.
Mọi người lại được mở mang, suy nghĩ của Công - Thụ vĩnh viễn không cùng một tần số.
...
Chớp mắt đã qua mấy tháng, Ngụy Viễn vẫn chăm chỉ quấy rầy Tư Miên, Tư Miên luôn sống kiểu thản nhiên làm lơ Ngụy Viễn. Ngày tháng trôi qua như quyển sổ gom góp thu chi, sợ nhất là nước chảy đá mòn, lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Nhưng thời gian dài quá rồi, dù sao cũng phải thêm ít mắm muối.
Ví như Ngụy Viễn đến kỳ dịch cảm.
Kỳ dịch cảm bộc phát ngay trên sân thi đấu bóng rổ, đối phương đánh lén, cho đồng đội Ngụy Viễn một cú khiến người ta ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Thông thường Ngụy Viễn sẽ nhào đến đấm trả đối phương để trút giận trước, sau đó hẹn ~ hôm ~ khác ~ gặp.
Nhưng rơi vào kỳ dịch cảm, Ngụy Viễn sẽ không kiên nhẫn giải quyết.
Sân bóng rổ vô cùng rối loạn, đối phương trợn trắng mắt nhưng Ngụy Viễn một mực không buông, hắn bóp cổ đối phương, không ai kéo ra được.
"Ngụy Viễn! Thôi mà, ông mau buông tay!"
"Ngụy Viễn! Bóp nữa là có chuyện thật đó!"
"Ngụy Viễn!"
Mãi đến khi ngửi được mùi pheromone bùng nổ trên người Ngụy Viễn, họ mới nhận ra mình không thể nào quyết định chuyện hắn có buông tay hay không.
Đối mặt với Alpha rơi vào trường hợp này, ngay cả đồng loại còn không dám tùy tiện đến gần, bởi vì Alpha thật sự muốn gì làm nấy, thậm chí bộc lộ sự tối tăm nhất tận đáy lòng.
Họ là những gã côn đồ trời sinh.
Đợi Tư Miên chạy đến nơi thì mọi chuyện đã rối bời, Omega được trường học sắp xếp cho về, một số Alpha chịu đựng bản tính xa lánh đồng loại để tách Ngụy Viễn và người kia ra.
Xuyên qua nhóm người, Tư Miên trông thấy gương mặt u ám của Ngụy Viễn, đôi mắt như ứ máu, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Bây giờ lựa chọn chính xác nhất của Tư Miên là nghe theo sự sắp xếp của trường học, mau chóng về nhà, nhưng chờ cậu phản ứng kịp thì đã đứng ngay trước mặt Ngụy Viễn.
"Tư, Tư Miên? Mau về đi, bây giờ gã ngốc ấy chẳng nhận ra ai đâu."
"Đúng vậy, Tư Miên mau về đi. Cậu là Omega ổng thích, khó nói ổng sẽ làm gì cậu lắm."
Trước sự ngăn cản của họ, Tư Miên chợt nhớ mấy tháng trước mình đến kỳ, hình như cũng rơi vào trạng thái này.
Đau khổ, cô đơn, sợ hãi như người điên.
Tư Miên: "Ngụy Viễn."
Ngụy Viễn đứng yên, đột ngột yên tĩnh.
Những người xung quanh dần buông hắn ra.
Tư Miên: "Mọi người cứ về trước đi, tôi đưa cậu ấy về nhà."
"Nhưng mà..."
"Không sao cả." Tư Miên nói nhỏ: "Nếu là cậu ấy, giá nào tôi cũng nhận."
Hai người ngồi xe của giáo viên chủ nhiệm về nhà.
"Bạn Tư Miên, tôi phải cảnh cáo em đấy, em làm vậy quá nguy hiểm."
"Thầy Lâm, không sao đâu ạ. Em thành niên rồi, hiểu biết chừng mực."
Ngụy Viễn đột ngột ngẩng đầu nhìn thầy giáo với ánh mắt tàn nhẫn, cổ họng mơ hồ phát ra tiếng rít gào.
Hắn không cho phép Omega nhà mình nói chuyện với Alpha này lâu như vậy.
"Nghe lời nào, chúng ta về nhà." Tư Miên nắm tay Ngụy Viễn và dẫn hắn xuống xe.
"Thầy Lâm, em cảm ơn thầy."
...
Tư Miên vừa vào cửa đã bị đè vào tường với tư thế quen thuộc.
Cậu lặng lẽ nhìn Alpha trước mặt, sau đó để lộ phần gáy và ôm đối phương.
"Không sao cả Ngụy Viễn, bất kể là đánh dấu tạm thời hay vĩnh viễn, mình đều chịu hết." Tư Miên vùi mặt vào cổ Ngụy Viễn.
Ngụy Viễn đột ngột dừng tay, hắn buông Tư Miên ra rồi lùi bước, bóp chặt cánh tay của mình, trên cánh tay lập tức xuất hiện dấu vết ghê người.
"Không được, không được..."
Ngụy Viễn lẩm bẩm, hắn ép mình phải giữ tỉnh táo.
Tư Miên: "Vì sao không được?"
Không phải cậu thích mình sao?
Trong khi Tư Miên mơ hồ, Ngụy Viễn bật khóc nức nở.
"Nhưng mình không nỡ..."
Anh không nỡ khiến em đau.
Anh sợ làm em bị thương.
Cho dù đầu óc mơ màng không rõ, anh cũng không nỡ.
Tư Miên hoàn toàn ngơ ngác.
"Thuốc ức chế... Thuốc ức chế..."
Ngụy Viễn bắt đầu lảo đảo chạy về phòng ngủ, Tư Miên vội vã ngăn cản Ngụy Viễn: "Đừng dùng thuốc ức chế, không tốt cho sức khỏe."
"Ngụy Viễn, nhìn mình nè." Tư Miên ép Ngụy Viễn phải nhìn vào mắt cậu, cả người đối phương nhếch nhác vật vã, nhưng từ đầu đến cuối trong mắt cũng chỉ có cậu: "Ngụy Viễn, không phải mình thương hại cậu, mình thích cậu."
Đôi môi Ngụy Viễn run rẩy, ánh mắt không thể nào tin nổi. Ngay sau đó, hắn bế Tư Miên lên giường, nổi tính xấu mà hôn tới hôn lui.
Ngụy Viễn xé rách quần áo Tư Miên.
Ban ngày đu đưa, cảnh xuân trần trụi, rồng cuộn hổ chồm, tuôn rơi ào ạt. Cày đồng giữa ban trưa - Thanh minh thượng hà đồ.[2]
[2] Thanh minh thượng hà đồ: Có thể hiểu là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng.
Đến khi xong việc thì trời đã tối mịt, Ngụy Viễn giúp Tư Miên rửa sạch, sau đó hôn lên mi mắt đỏ bừng của đối phương, đương nhiên đó là màu của người bị ức hϊếp.
Ngụy Viễn chưa thật sự đánh dấu Tư Miên, hắn sợ cậu lừa nhằm giúp hắn bình yên vượt qua kỳ dịch cảm. Lỡ sự thật là thế, hắn đánh dấu Tư Miên thì cả đời sẽ có lỗi với cậu. Nghĩ vậy, Ngụy Viễn cảm thấy chua xót làm sao.
"Ưm ~" Tư Miên mở mắt, cọ cọ Ngụy Viễn: "Anh ơi..."
Đồ gây rối, quên mất còn vụ này nữa.
"Sao anh không đánh dấu em?"
"..."
"Có phải anh không thích em không?"
"..." Bà mợ anh thích em muốn chết, thích đến nỗi muốn "hấp" chết em trên giường.
"Nhưng anh ơi, em thích anh mà."
"Em nói gì cơ?" Ngụy Viễn hơi khàn giọng.
"Em thích... ưʍ." Tư Miên còn chưa nói xong đã bị Ngụy Viễn hôn môi dữ dội.
Đến khi cả người cậu mềm nhũn, Ngụy Viễn mới chịu dừng. Hắn ôm Tư Miên vào lòng, hôn nhẹ lên gáy cậu. Cảm thấy cậu hơi run rẩy, hắn bèn vùi đầu vào cổ cậu, hít hà mùi hương bạc hà.
"Anh... cũng thích... Anh yêu em."
"Vậy thì tuyệt quá."
Đêm nay là một đêm mất ngủ.