Editor: Ngọc
Tần tiên sinh ban đêm trở về rất muộn, sau khi trở về vẫn một mực ở trong thư phòng.
Từ cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ thu hút sự chú ý của Tần Thiệu.
Tần Thiệu dừng bút đang viết lại, ngẩng đầu nhìn về phía cổng.
Quả nhiên, không lâu sau liền thấy một cái đầu từ khung cửa bên cạnh nhô ra.
Nhìn thấy mặt Tô Bối nhưng thân thể còn giấu ở sau cửa, duỗi cái đầu thò vào trong, giờ phút này một đôi mắt sáng long lanh tràn đầy tò mò hướng bên trong nhìn, Tần Thiệu trên mặt vốn đang ngập tràn thần sắc căng cứng trong nháy mắt liền giãn ra.
"Tiểu Bối?"
Tô Bối: "!"
Cô chỉ là vừa mới nghe được dưới lầu có tiếng xe lái vào, nghĩ thầm liệu có phải là Tần Thiệu trở về, cho nên mới tới đây liếc trộm một chút, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại vừa vặn bị Tần tiên sinh phát hiện.
Cùng Tần Thiệu đối mắt hai giây, Tô Bối liền thu hồi ánh mắt, khéo léo kêu một tiếng: "Ba ba."
Cũng bởi nữ nhi sợ hãi nên thanh âm phát ra làm người nghe trong lòng như nhũn ra. Nhìn về phía Tô Bối, Tần Thiệu biểu lộ gương mặt nhu hòa hơn rất nhiều, mở miệng nói: "Vào đi."
Nghe được lời của Tần Thiệu, Tô Bối bưng ly sữa bò đi vào thư phòng, đi đến bên tay trái Tần Thiệu, đưa ly sữa trong bò kia bỏ vào trong tay đối phương.
"Ba ba, uống sữa tươi."
Tô Bối vừa dứt lời, liền lui về phía sau nửa bước, đứng yên. Tô Bối đột nhiên chú ý tới mấy tờ giấy bên tay phải Tần tiên sinh.
【 minh nguyệt 】, 【 minh tranh 】, 【 hoa cẩn 】, 【 hoa du 】, còn có 【 dục 】, 【 ngọc 】. . .
Những này là cái gì? Tô Bối trong lòng không hiểu.
Nhìn đến ly sữa bò trong tay kia, Tần Thiệu: ". . ."
Hai đứa bé này ở chung cùng mình được mấy ngày, đối với tính cách của hai người này, Tần Thiệu nhiều ít cũng biết chút.
Tô Bối tại thời điểm đối mặt mình mặc dù còn rút ra, nhưng chỉnh thể tới nói còn rất tự nhiên, tối thiểu sẽ không giống như bây giờ.
Ngoại trừ. . .
Có việc muốn nhờ.
Cốc sữ bò này chính là Tô Bối đem đến để tìm hắn cùng trao đổi chút lợi thế.
Ngẫm lại, Tần Thiệu lại cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng có chút kéo lên: "Muốn cái gì?"
Tô Bối: "Ba ba, ba có thể đem thẻ căn cước của ba cho con mượn dùng một chút được không ạ?"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Thiệu liền cứng lại một hồi, nhìn về phía Tô Bối.
"Chính là con ở trên mạng tham gia một cái hoạt động, cần phải có số căn cước công dân . . ." Tô Bối giải thích nói.
"Cuộc so tài Hồng Khách " này cần các tuyển thủ cần phải tiến hành chứng nhận tên thật, mà gia đình của Tô Bối vốn là một nhà đen tối nên không có cách nào hoàn thành.
Nhưng nếu cân nhắc đến một vài tuyển thủ thiếu niên thiên tài thì cũng có thể sẽ được tham gia, cuộc so tài này tạo ta vô cùng có nhân tính còn nói rõ thêm một điều: Nếu người dự thi là vị thành niên thì có thể cung cấp thông tin về thân phận người giám hộ, như vậy cũng có thể hoàn thành chứng nhận tên thật.
Tô Bối nghĩ đến Tần Thiệu.
Chỉ là, thân phận của hắn ta trong tiểu thuyết chính là trùm phản diện, thông tin về thân phận cá nhân không thể dùng tuỳ tiện nên có lẽ sẽ không thể đưa cho mình.
Tô Bối trong lòng cũng không chắc chắn.
Nhưng lực chú ý của Tần Thiệu lại rơi vào mấy chữ "Trên mạng hoạt động" hoàn toàn không để ý mấy lời kia của cô.
Thấy lông mày Tần Thiệu hơi nhăn lại , Tô Bối nghĩ thầm đại khái không đùa. "Nếu như không tiện, thì. . ."
"Có thể." Không đợi Tô Bối nói hết lời, chỉ thấy Tần Thiệu đã lấy ra thẻ căn cước của mình, đưa cho Tô Bối.
Tô Bối:" !? "
Tô Bối ngạc nhiên nhận lấy thẻ căn cước mà Tần Thiệu đưa cho, ánh mắt rơi vào mấy dòng thông tin trên tấm thẻ căn cước.
Tại thời điểm nhìn thấy ảnh chụp Tần Thiệu lúc trước, Tô Bối nhướn nhẹ đôi lông mày. Ảnh chụp hẳn là Tần Thiệu chụp vào mấy năm trước, nhìn lại so hiện tại bỗng chốc cảm thấy tuổi trẻ cứ như vậy mà kết thúc, mà quan trọng là, trên tấm ảnh Tần Thiệu lại không có điểm thâm trầm như hiện tại.
Càng nhìn càng thấy giống Tô Tiểu Bảo. . .
"Thế nào?"
"Không có gì." Ý cười trong mắt Tô Bối biến mất, lắc đầu. Ánh mắt Tô Bối lướt nhìn thẻ căn cước một lần nữa rồi nhanh chóng đem trả lại cho Tần Thiệu. Tần Thiệu nhìn Tô Bối: "Nhớ kỹ?"
"Vâng, đã nhớ kỹ ạ.", Tô Bối gật gật đầu, hướng phía Tần Thiệu cười một tiếng, lại nói: "Sinh nhật ba ba là vào ngày mùng 7 tháng 4."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Thiệu là sững sờ, lập tức cũng cười cười.
"Cảm ơn ba ba." Tô Bối nói với ba ba.
"Không cần, mặt khác, vấn đề hộ tịch(1) của các con rất nhanh được giải quyết tốt."
*Hộ tịch là những sự kiện cơ bản xác định tình trạng nhân thân của một người từ khi sinh ra đến khi chết.
Nghe được những lời này của Tần Thiệu, Tô Bối hiểu ra là đối phương đã thừa nhận bọn họ, chuẩn bị cho cô cùng Tô Tiểu Bảo làm người thân, liền cảm thấy vui mừng trong bụng.
"Cảm ơn." Mặc dù không hề nói ra hai chữ ba ba, nhưng mà một tiếng cảm ơn này so với cách nói chuyện trước đó thì rõ ràng xúc cảm chân thành hơn nhiều.
Nhìn xem nữ nhi cười đôi mắt cong lên thật giống như là Nguyệt Nha, Tần tiên sinh đột nhiên cảm thấy rất con bé này cũng rất xinh đẹp.
Đôi mắt này lại cùng đôi mắt bất lực mà quật cường in sâu trong đầu Tần Thiệu kia lại trùng hợp đến lạ thường, cảm xúc lúc đầu được đè xuống nay lại tuôn ra.
"Tiểu Bối." Thời điểm Tô Bối chuẩn bị rời đi, lại bị Tần Thiệu gọi lại.
"Ba ba?" "Các con là con của ta, như vậy ta liền sẽ nuôi các con, cũng sẽ cung cấp cho con nhóm cần có để bảo hộ cho bản thân, có Tần gia chống lưng, con có thể làm bất cứ chuyện gì con muốn làm, không cần phải lo lắng, cũng không cần phải tận lực đi lấy lòng ai."
Cái từ "ai" này cũng là bao gồm cả Tần tiên sinh. Tần tiên sinh tận lực quan sát, làm sao có thể không cảm giác được nữ nhi của mình cẩn thận từng li từng tí, đối với bản thân mình vô cùng ngọt ngào lấy lòng.
Ngọt ngào gọi hắn là "ba ba", nói với hắn sáng sớm tốt lành, ngủ ngon, thay hắn làm điểm tâm. . .
Nếu như là lúc trước, Tần tiên sinh sẽ cảm thấy Tô Bối biết điều như vậy là làm cho thoả mãn lòng người, nắm lấy tiêu chuẩn lấy lòng cũng để cho lòng mình vui vẻ.
Nhưng bây giờ, Tần tiên sinh chỉ cảm thấy trong lòng mang một cỗ đắc ý cùng hoảng hốt. —— Tô Bối là bởi vì lúc trước đã từng trải qua, cho nên bây giờ mới sẽ trở nên cẩn thận để ý như vậy?
Ở trước mặt hắn nhu thuận cùng lấy lòng là sợ hắn không muốn chứa chấp bọn họ nữa sao?
"Tần gia sẽ luôn nuôi các con."
Tô Bối: "!"
Mặc dù không rõ Tần tiên sinh vì cái gì đột nhiên sẽ nói như vậy, Bất quá, cái này nên tính là một loại thay đổi tốt đẹp đi. Tô Bối trong lòng đột nhiên an tâm hơn rất nhiều.
"Trở về đi." Tần tiên sinh đứng dậy, thử làm giống như Phúc bá, tay giơ lên đặt trên đỉnh đầu Tô Bối nhẹ nhàng vỗ vỗ. Không biết là dạng hứng thú yêu thích gì, Phúc bá, còn có Trần thúc giống như đều rất thích xoa đầu cô cùng Tô Tiểu Bảo.
Chỉ là, lần này, cảm giác giống như có chút không giống. Bàn tay lớn đặt trên đỉnh đầu truyền đến nhiệt độ khiến Tô Bối sững sờ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.
"Nhưng", nghĩ đến những đứa trẻ bây giờ vô cùng si mê máy tính, Tần tiên sinh nhíu nhíu mày, lại dùng giọng điệu mạnh mẽ nói: "Chơi ít trò chơi điện tử."
"Được." "Vậy con trở về, ba ba ngủ ngon, còn có, ba ba cũng đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhìn bộ dáng chậm chạp đi ra khỏi thư phòng của Tô Bối, ánh mắt Tần Thiệu khẽ động. Nữ nhi dùng thanh âm yếu ớt mà tinh tế nói những lời quan tâm, hắn nghe, cũng không tệ.
--------Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com--------
Từ chỗ Tần Thiệu lấy được thông tin về người giám hộ, Tô Bối cũng không hề chậm chạp, trực tiếp lên trang web cuộc so tài thông
qua nghiệm chứng tên thật . Sau khi hoàn thành đăng kí thành công, cuộc tranh tài trực tiếp bắt đầu.
Cuộc so tài tổng tổng cộng chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là cuộc thi xếp hạng điểm tích lũy, tổng cộng 10 ngày, người dự thi mỗi ngày đều có thể đăng nhập trang web cuộc so tài, thông qua cuộc so tài công phá thành công cửa ải thu hoạch điểm tích lũy.
Điểm tích lũy của người dự thi sẽ được tiến hành xếp hạng, xếp hạng công bố tại đầu trang web, số liệu xếp hạng đổi mới sau 24 giờ mỗi ngày, sau 10 ngày, 20 người dự thi xếp hạng đầu tiên tự động thành công vào vòng đấu sau. Tô Bối xem qua chế độ thi đấu cùng điểm tích lũy một lần, tại giữa màn hình xuất hiện dòng chữ【 Bắt đầu 】.
Nhiệm vụ của Tô Bối ở cửa thứ nhất chính là công phá một cái Mạng Giáo Dục giả lập có tường vô cùng an toàn. Cái này không tính rất khó, Tô Bối nhanh chóng đánh ra một chuỗi code trên máy vi tính, thử dò xét một lần, cô đã tìm được lỗ thủng bên trong hệ thống an toàn của đối phương, trực tiếp xâm nhập lỗ thủng công phá tường chắc chắn đó.
【 Leng keng —— 】
Một cái pop-up bắn ra ngoài: 【 Chúc mừng "Q" thành công thông qua cửa ải, hiệu suất hoàn thành: 100, thời gian sử dụng: 2 phút 27 giây, kỹ thuật phân tích: 9822, thu hoạch điểm tích lũy: 5 】
Mỗi một cửa ải có điểm tích lũy là 0-5 điểm, hệ thống căn cứ người dự thi thông quan tình huống tiến hành cho điểm, 5 điểm là lớn nhất.
Lấy được 5 điểm trong tay, khóe miệng Tô Bối giương lên, lại nhấn sang bên phải 【 Tiếp tục 】
Cái nhiệm vụ thứ hai của Tô Bối so trước đó hơi phức tạp một chút, Bất quá, cũng không tính quá khó, thông qua số liệu giả, Tô Bối rất mau nhanh vào trong hệ thống điều khiển an toàn của đối phương, sửa chữa số liệu an toàn, trực tiếp mở ra tường an toàn.
【 Leng keng —— 】
【 Chúc mừng "Q" . . . Thu hoạch được điểm tích lũy: 5 】
Mắt nhìn thời gian, đã gần 10 rưỡi, nghĩ đến điều trước đó Tần tiên sinh nói tại thư phòng, Tô Bối không dám chậm trễ quá nhiều thời gian, thông qua một cửa lập tức lại mở ra cửa ải tiếp theo.
Càng về sau, Tô Bối đều không nhớ rõ mình là thông qua bao nhiêu cửa ải cho đến khi một màn hình nhắc nhở bắn ra : 【 Người dự thi "Q" thân ái, bạn đã đạt tới hạn mức cao nhất, vượt qua tất cả các cửa nhiệm vụ của ngày hôm nay, mời ngày mai tiếp tục tiến hành tranh tài. 】
Tô Bối: Đã hạn mức cao nhất sao? Thật nhanh.
Mắt nhìn thời gian, Tô Bối hơi kinh ngạc, tốc độ của cô so chính cô dự đoán lại nhanh hơn một chút. Không chỉ là Tô Bối, giờ này khắc này " Cuộc so tài Hồng Khách " những nhân viên kỹ thuật đằng sau kia còn kinh ngạc hơn so với Tô Bối.
"Tôi thật không thể tin! Có người bạo cửa ải!" Trong phòng điều khiển của cuộc so tài Hồng Khách , một nhân viên công tác mặt đầy hưng phấn nói.
"Ai nha, không hề dễ dàng đâu nha, cả ngày nay, rốt cục cũng có người bạo cửa ải." Đồng sự bên cạnh cũng vuốt vuốt cái cổ sưng ê ẩm, giọng đầy cảm khái nói.
Mỗi người thông qua phương thức cùng thời gian sử dụng cũng khác nhau, có người khả năng vài giây đồng hồ công phá một đạo an toàn tuyến, có người thì phải bỏ ra một ngày.
Lần so tài này không hạn định thời gian, một ngày 24 giờ đều thoải mái, người dự thi đều có thể tiến hành thông quan, mà mỗi ngày cuộc so tài tổ sẽ cho ra 120 cửa ải, khi toàn bộ được thông qua, thì sẽ xuất hiện cái khung thông báo nhỏ nhắc nhở đã đạt mức giới hạn cao nhất mà Tô Bối vừa mới nhìn thấy, cái này cũng giống với thời điểm học sinh kiểm tra bài thi cuối cùng để lấy được 100 điểm, hơn nữa còn được tăng thêm 15 điểm kèm theo đề.
Bạo cửa ải cũng không dễ dàng, khu khác thì hắn không biết, chứ cái khu vực này hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhưng cũng chỉ là có người từ buổi sáng đến bây giờ đã đột phá 11 cái cửa ải, còn sót một cửa ải cuối cùng liền có thể bạo, cũng không biết thời gian còn lại còn có đủ hay không. "Coi như là người đó bạo cửa ải, anh cũng không cần kích động như vậy đâu?" "Không, anh căn bản không rõ cảm xúc của tôi vào giây phút này."
Lúc đầu phát hiện có người bạo cửa ải tên nhân viên công tác kia cũng chỉ lắc đầu mà thôi, vậy mà hiện tại trong lòng hắn hoàn toàn khϊếp sợ một hồi lâu không thể trở lại bình thường.
"Thế nào, người dự thi kia bạo cửa ải lấy được max điểm rồi?" Người đồng sự bên cạnh liền hỏi.
"Thật không có." Nhưng mà cũng rất gần max điểm, xếp hạng đoán chừng trong top 10 trở lại không hề sai lệch.
"Vậy anh kích động như vậy để làm gì?"
"Vậy chờ nhanh đến 0 giờ đi? Chờ một lát 0 giờ liền biết kết quả người dự thi đưa ra anh liền biết tôi vì cái gì mà phải kích động như vậy."
------------Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com--------
. . .
0 giờ.
"Cuộc so tài Hồng Khách " đúng giờ số liệu bên trên được đổi mới, tổng cộng 19273 tên người dự thi ngày thứ nhất được thông quan số liệu lên tuyến bảng điểm số một lượt. Lúc này, Tô Bối đã bị Tần tiên sinh giám sát bên dưới, ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngược lại là ở một bên khác, Từ gia.
Từ Dương Dương đang nhìn xem bảng điểm số của cuộc so tài, tại điểm đưa ra phía trước mấy tên số liệu phân tích, chớp mắt một cái liền nhìn thấy một cái số liệu nào đó, miệng liền phát ra một tiếng "Ngọa tào!", xuýt chút nữa làm kinh động đến cha mẹ Từ gia cùng Đại ca Từ gia ở sát vách .
--------Bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com--------