Đào Khởi giọng the thé nói: “Đây là vận mệnh của các người! Các người chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, số mệnh các người chính là như thế! Những chuyện mà mày nói cũng không phải là tao gây ra!”
Bạch Nhất Hàm nói tiếp:
“Đúng vậy, ngoại trừ lần tai nạn xe cộ này thì chuyện khác cũng không phải do cô gây ra. Cô chỉ là khát vọng chúng nó lại xảy ra một lần nữa mà thôi. Khi những chuyện đó không đến như cô mong muốn, thì cô sẽ tự mình ra tay biến mọi thứ quay về với cái mà cô gọi là quỹ đạo vận mệnh phải không? Cô cảm thấy chúng ta đều chỉ là một cái tên trong thứ gọi là cuốn truyện của cô, cũng không có máu thịt cùng tình cảm, phải không?”
Đào Khởi không phục nói: “Đừng làm bản mặt khiển trách đó với tao, tao cũng không có làm sai. Tao nói rồi, những cái đó đều là vận mệnh của các người!”
Bạch Nhất Hàm không giận trái lại còn cười:
“A, vận mệnh? Tôi cũng nói rồi, tính cách quyết định vận mệnh. Trên đời này không có chuyện gì là nhất thành bất biến. Lựa chọn khác nhau thì sẽ có kết quả khác nhau. Một cái vỗ nhẹ của con bướm nho nhỏ cũng có thể dậy lên một cơn cuồng phong. Đào Khởi, hơn nữa chẳng lẽ cô không thấy kỳ quái, vì cái gì Ngụy Toàn vừa hành động, liền bị tôi phát hiện, cũng kịp thời xuất hiện ngăn cản hắn?”
Cậu kéo khóe môi cười, nhẹ giọng nói:
“Đừng coi bản bản thân mình thành chúa tể thế giới, người có thể biết trước cũng không chỉ có một mình cô. Tên Ngụy Toàn kia, tôi đã sớm phái người theo dõi hắn, bên kia hắn mới vừa ra khỏi cửa, tôi liền thu được tin tức, hắn sao có thể thành công? Muốn làm nữ chính, mà ngây thơ như vậy thì thật không thể được.”
Đôi mắt Đào Khởi đều trừng đến sắp rớt ra ngoài, giọng nói run rẩy: “Mày cũng là xuyên thư giả? Thảo nào, mọi chuyện đều không đúng, đều là do mày có đúng không? Là mày thay đổi cốt truyện! Là mày vẫn luôn hãm hại tao!”
Bạch Nhất Hàm nở nụ cười làm lộ hàm răng trắng, rồi buồn bã nói:
“Tôi cũng không phải là xuyên thư giả gì đó, tôi chỉ là một con quỷ bò lên từ trong địa ngục…. Cô nói xem, sao tôi có thể lại giẫm lên vết xe đổ? Còn cô, trước khi gặp, tôi thậm chí còn không biết cô có tồn tại, nào có nhàn hạ thoải mái đi hại cô như vậy? Nếu cô chịu an an phận phận lợi dụng ưu thế của bản thân làm một người giàu có thì không sao, thế nhưng cô lại tâm tâm niệm niệm muốn tôi chết, chẳng lẽ cô còn muốn tôi phải ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết sao?”
Đào Khởi kinh hãi nhìn Bạch Nhất Hàm, hồng hộc thở hổn hển, hàm răng đánh run nói: “Mày là…… Bạch Nhất Hàm nguyên bản, sau khi chết trọng sinh?”
Bạch Nhất Hàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi của cô nói:
“Không tồi, phản ứng của cô cũng thật nhanh, là cũng giống như tôi bởi vì bản thân đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nên đối với những việc này rất mẫn cảm sao? Thực không khéo, những chuyện cô kì vọng sẽ xảy ra đều là bi kịch, đều liên quan đến người thân yêu nhất của tôi. Cho nên, chúng ta định sẵn là kẻ thù không đội trời chung. Đào Khởi, trên thế giới này, hai người chúng ta không thể cùng tồn tại, cô muốn cho bọn họ khổ sở, thì tôi phải làm cho cô chết!”
Trong tầng hầm lạnh lẽo, ánh đèn mờ mờ chiếu rọi khuôn mặt âm trầm của Bạch Nhất Hàm, Đào Khởi cầm lòng không được nhớ tới đoạn miêu tả về cái chết của Bạch Nhất Hàm trong tiểu thuyết, lại đem những miêu tả đó áp dụng trên người Bạch Nhất Hàm trước mắt. Thật giống như trước mặt thật sự là một cổ thi thể chết không nhắm mắt, sợ tới mức mặt mũi vốn dĩ đã có chút tái nhợt bởi vì đãi ngộ mấy ngày nay giờ lại thành một mảnh tro tàn, cô kinh sợ hét lên một tiếng, gào thét:
" Tại sao mày lại muốn hại tao?! Không phải là tao gϊếŧ mày! Đừng hại tao, tao không có gϊếŧ mày a! Đây là thế giới trong sách, tao chỉ là muốn cho các người đi theo cốt truyện, tao chỉ là muốn làm nữ chính, là tao sai rồi sao?! Mày tự tiện thay đổi cốt truyện, nhất định sẽ đã chịu quy tắc trừng phạt!”
Cô vừa khóc vừa la hét, nỗ lực muốn cuộn người lại, nhưng bởi vì bị trói nên ngoài đầu ra thì không chỗ nào động đậy được. Cô điên cuồng giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân muốn cách xa Bạch Nhất Hàm một chút. Thời điểm con người đang sợ hãi cực điểm thì tiềm lực là vô cùng lớn, dưới sự giãy dụa điên cuồng của cô, cả người cùng với chiếc ghế gỗ nặng nề ngã xuống đất, cô ở trên mặt đất điên cuồng mấp máy, cố gắng di chuyển một chút.
Bạch Nhất Hàm lẳng lặng ngồi, không nói bất động nhìn cô, thẳng đến cô mệt đến không có sức lực, cả khóc cũng không ra nước mắt, mới chậm rãi nói:
“Đào Khởi, theo ý của cô chúng tôi đều là cái tên trong cuốn tiểu thuyết của cô, không phải người có máu có thịt. Nhưng với tôi mà nói, người nhà, người yêu, đều là sự tồn tại quý giá nhất, và ý nghĩa mà tôi trọng sinh, chính là bảo hộ bọn họ.
Tôi có thể sau khi chết trọng sinh, để tôi hiểu được vận mệnh này chú định có lẽ thật sự có một loại sức mạnh không thể tưởng tượng. Nếu thật sự có, thì tôi tin rằng ý nghĩa mà nó để tôi quay về chắc chắn không phải là để tái hiện lại bi kịch, mà là muốn tôi đi đền bù bi kịch. Kỳ thật đối với cô mà nói, lần này xuyên qua thật là một lần thay đổi vận khí. Chỉ tiếc, cô lòng tham không đáy, mới có thể giống như bây giờ, giỏ tre múc nước công dã tràng.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Đào Khởi, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ làm bất luận kẻ nào chết, nhưng cô đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, tôi tuyệt đối không thể dung túng cho cô nữa, trên thế giới này, có cô thì không có tôi!”
Đào Khởi ngốc ngốc nhìn cậu, bị nước mắt nước mũi lấm lem đến rối tinh rối mù trên mặt lại chảy xuống một hàng nước mắt.
Bạch Nhất Hàm thu hồi hộp dụng cụ mang theo, không nhìn cô nữa, nâng bước đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa dừng một chút, chậm rãi quay đầu lại nói:
“Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra sau đó.”
Cậu quay đầu lại, bấm chuông ở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra. Cậu đón ánh đèn bên ngoài, từng bước một đi ra ngoài.
Tầng hầm khôi phục yên tĩnh, nếu không phải đèn tường vẫn bật như cũ, thật giống như mọi chuyện đều chưa từng phát sinh. Đào Khởi nằm trên mặt đất, trong đầu một vài bức hình ảnh mờ mịt mà hỗn loạn, trong chốc lát nghĩ đến tâm tình kinh hỉ khi mới vừa phát hiện bản thân xuyên. Trong chốc lát nghĩ đến khoảng thời gian ở biệt thự khi thể xác và tinh thần sung sướиɠ ăn mặc những món hàng hiệu mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, trong chốc lát nghĩ đến khi dưới thân Lý Thuận và Ngụy Toàn chịu khuất nhục, còn có âm trầm khủng bố Bạch Nhất Hàm, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt tự ái của cha mẹ trước khi xuyên qua.
Nước mắt cô lại một lần vỡ đê. Tại giây phút này, cô vô cùng tưởng niệm cha mẹ ở một thế giới khác, cô rốt cuộc cũng hiểu, trên thế giới này, dù cho cô có thể thuận lợi lên làm nữ chính, phong cảnh vô hạn, cuối cùng lại không thể có được người giống như cha mẹ yêu mình một cách vô điều kiện như vậy. Mà nam chính, cô trong lòng kỳ thật rất rõ ràng, dù Bạch Nhất Hàm đã chết, cô dựa theo cốt truyện cùng anh ta kết hôn, thứ đoạt được cũng chỉ là một cái danh hiệu Mục phu nhân mà thôi.
Nguyên lai khi đọc sách, nhìn thấy nam chính trong truyện lãnh ngạnh cùng khó hiểu phong tình, cô cho rằng đó là một người lãnh tình không hiểu biểu đạt. Nực cười cô lúc ấy còn cho rằng đàn ông như vậy thực ngầu. Nhưng đợi đến khi cô chân chính gặp được, có Bạch Nhất Hàm bên cạnh Mục Tĩnh Viễn, cô mới nhận ra rằng nguyên lai người đàn ông này cũng có thể ôn nhu như vậy. Trái tim anh ta đã bị chiếm trọn rồi, căn bản không có khả năng lưu lại cho một người nào khác dù là một tia khe hở. Chỉ là con người luôn sẵn sàng tin vào điều mà mình muốn tin tưởng, cô không muốn đối mặt với sự thật này, vẫn luôn lừa mình dối người mà thôi.
Nguyên lai mặc kệ Thẩm Thiên Dương cùng Bạch Nhất Hàm có chết hay không, thì sự tồn tại của cô cũng chỉ có thể là một trò cười sao? Bây giờ cô hối hận, muốn trở về, còn kịp sao?
Cô há hốc mồm, không tiếng động hò hét: Ba, mẹ, hai người tới cứu con a! Hai người không phải luôn nói yêu con nhất sao?
Vì cái gì không tới cứu con?! Tôi hận các người! Tôi hận thế giới này, vì cái gì, không thể khoan dung với tôi một chút, tôi chỉ là một cô gái, tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn, vậy chẳng lẽ lại là sai sao?
[…]
Bạch Nhất Hàm hứng ánh mắt kính nể(?) của Trần Phong rời khỏi tầng hầm. Sau khi trở lại phòng, cậu lại đi tắm rửa, tẩy đi hương vị dính ở tầng hầm, nhìn đến máy sấy, cậu không tự giác cười một cái, cầm tới làm khô tóc, lúc này mới thật cẩn thận xốc chăn lên, chui vào ổ chăn ấm áp.
Mục Tĩnh Viễn vẫn còn duy trì tư thế khi cậu rời đi, nặng nề ngủ, mặt mày tuấn lãng lộ ra trầm tĩnh vô tội, lông mi dài và thẳng che khuất mi mắt, đổ bóng dưới đôi mắt một mảnh tối nhàn nhạt.
Bạch Nhất Hàm mặt mày nhu hòa nhìn anh, duỗi một ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi cao thẳng của anh, một mình trộm cười một chút, cúi người hôn lên môi anh, khẽ nói:
“Nhìn bộ dáng cao to này, chỉ có em mới biết môi của anh lại mềm như vậy. Tĩnh Viễn, em rất yêu anh, cả một đời này, em sẽ bảo hộ anh, sẽ không để anh phải khổ sở, được không?”
Mục Tĩnh Viễn không có phản ứng, hô hấp lâu dài.
Bạch Nhất Hàm khẽ cười nói: " Anh không nói lời nào, em coi như là anh đồng ý rồi. Từ nay về sau, anh chính là người của em, không được hái hoa ngắt cỏ nữa.”
Cậu dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ cọ mặt Mục Tĩnh Viễn, đem đầu chui vào trong lòng ngực anh, khe khẽ thở dài, duỗi tay gắt gao ôm lấy eo người bên cạnh.
[…]
Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Tĩnh Viễn mở to mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt Bạch Nhất Hàm trong lòng ngực đang an tĩnh ngủ. Nhìn thật lâu, mới đứng dậy đi an bài chuyên gia thẩm vấn xuống tầng hầm, Bạch Nhất Hàm lăn lộn hơn nửa đêm, nên ngủ đến giữa trưa mới rời giường, chờ khi cậu thu thập ổn thỏa xuống lầu, thẩm vấn hội báo cũng đã kết thúc.
Mục Tĩnh Viễn thấy cậu xuống lầu, mỉm cười nói: “Em tỉnh rồi, đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Bạch Nhất Hàm có chút chột dạ, tối hôm qua bởi vì anh tin tưởng mình và hiệu quả của thuốc, Mục Tĩnh Viễn có lẽ không phát hiện ly nước kia có vấn đề, nhưng hôm nay chỉ cần anh cẩn thận nhớ lại một chút, bằng sự nhạy bén của anh, một giây là có thể nhìn ra trò vặt vãnh này của cậu. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ tức giận, không nghĩ tới anh im miệng không nói đến chuyện tối hôm qua, đây là muốn ghi sổ nợ để tính sau?
Bởi vì chột dạ nên nhát gan, hôm nay Bạch Nhất Hàm so với trước kia càng ngoan chút, Mục Tĩnh Viễn bảo cậu đi hướng đông cậu không dám đi hướng tây, kêu cậu đánh chó cậu quyết không đi đuổi gà. Có kết quả kiểm tra, tình huống rất tốt, hoàn toàn có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Bạch Nhất Hàm thấy Mục Tĩnh Viễn nhìn đơn kiểm tra bộ dáng tâm tình thực không tồi, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Từ bệnh viện trở về, Bạch gia đã thông báo cảnh sát tới bắt người, Trần Kính tự mình dẫn người tới bắt Đào Khởi đang tinh thần hoảng hốt đi, Phương Dịch không có cùng đi theo, sau khi tiễn Trần Kính ra xe, xoay người nói với Bạch Nhất Hàm:
“Nhất Hàm, đã có phán xét cho Ngụy Toàn”
Bạch Nhất Hàm dẫn anh vào nhà, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần?”
Phương Dịch sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, bởi vì mẹ hắn lấy ra bằng chứng bệnh tâm thần, liền tính là như vậy, bà ta còn ở cục cảnh sát khóc náo loạn cả ngày.”
Mục Tĩnh Viễn trầm khuôn mặt không nói gì, chỉ là ánh mắt lóe lóe.