Mẹ Bạch gật gật đầu, ngẫm lại lại có chút buồn bã lên tiếng:
"Nói như vậy, chờ Hàm Hàm tốt lên, lại phát hiện tình yêu tốt đẹp chỉ là một hồi kế sách tạm thời lừa gạt, kết quả là giỏ tre múc nước công dã tràng, không biết sẽ khổ sở thế nào. Tiểu bảo bối của mẹ nha, sao mẹ lại không thể gánh chịu những đau khổ này thay con?"
Bạch Tuyết Tình: "......" Vậy mẹ rốt cuộc muốn thế nào?
Ở chỗ ngoặt hành lang,thím Dương lau lau nước mắt:
" Tiểu thiếu gia đáng thương nha, chờ khi cậu có thể ăn gì, dì Dương nhất định làm một bàn lớn đồ ăn bồi bổ cho cậu. Mục thiếu gia cậu ấy nhất định sẽ chịu, trên đời này có ai có thể nhẫn tâm để tiểu thiếu gia đáng yêu khổ sở chứ? Mục thiếu gia thương yêu tiểu thiếu gia như vậy, nhất định nguyện ý cứu cậu ấy đi?"
( Bản edit này chỉ đăng trên s1apihd.com)
[…]
Khi Bạch Nhất Hàm tỉnh lại, Mục Tĩnh Viễn đang nhìn cậu xuất thần, thấy cậu mở to mắt, lộ ra một nụ cười ôn nhu, tự nhiên hôn lên môi cậu một cái, ôn nhu nói:
"Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Tối hôm qua ngủ ngon không?
Bạch Nhất Hàm giơ tay sờ sờ
mặt anh, cảm giác không khí đang thở đều thật ngọt ngào, nhấp môi cười ra một đôi má lúm đồng tiền:
"Ngủ ngon cực kỳ, còn rất sâu*."
(* bản gốc "Phi thường kiên định"??? Mik hiểu nom na là ngủ 1 giấc mà ko bị gián đoạn)
Mục Tĩnh Viễn trực giác cảm thấy từ sau khi Bạch Nhất Hàm được cứu về, tựa như mở ra một cái chốt kỳ lạ nào đó. Chẳng những không có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà suy sụp, tâm thái còn ngược lại có chút thay đổi theo chiều hướng tốt, thái độ với sự thân mật của anh cũng tự nhiên, làm trong lòng anh uất thϊếp (* bình tâm, yên lòng) cực kỳ, quả nhiên anh hùng cứu mỹ nhân...... Nam, là pháp bảo truy người tất thắng! May mắn mình bởi vì sốt ruột chạy đi nhanh nhất, xông vào trước nhất cứu cậu, chứ nếu là chạy chậm một bước, bị Bạch Ngạn đoạt trước, có lẽ còn không biết có được hưởng thụ đến đãi ngộ như vậy hay không.
Nghĩ vậy, anh nhịn không được cười cười, ánh mắt thâm thúy nhu tình tràn đầy, làm Bạch Nhất Hàm nhịn không được nhìn ngây ngốc mắt.
Hai người trầm mặc thâm tình nhìn nhau, Bạch Tuyết Tình đứng ở cửa: "......"
Cô yên lặng thu chân lại, bất đắc dĩ cùng cô y tá xinh đẹp cũng đang đứng ở cửa bưng khay không biết có nên đi về phía trước liếc nhìn nhau. Luôn cảm thấy bây giờ đi vào sẽ bị thiên lôi đánh xuống....
[…]
Trên hành lang dài của bệnh viện, Bạch Tuyết Tình đem chuyện tối hôm qua nói, Mục Tĩnh Viễn trầm mặc đã lâu, mới nói:
"Lá gan của cô cũng thật lớn, đây khác với kế hoạch chúng ta đã chuẩn bị tốt, quá mạo hiểm."
Bạch Tuyết Tình nói:
"Tôi vốn dĩ cũng không muốn làm quyết định này, chính là kế hoạch không bằng biến hóa nhanh. Anh hai phát hiện thái độ Hàm Hàm đối với anh không đúng. Cũng may nhờ anh không có biểu hiện ra ngoài, mọi người còn chưa phát hiện ý đồ của anh với Hàm Hàm, ngược lại đều cảm thấy ủy khuất anh."
Mục Tĩnh Viễn khóe môi kẽ giật, lại xoa xoa mày, nói:
"Tình thế phát triển trở thành như vậy, thật là làm người khác bất ngờ. Bất quá tuy rằng mạo hiểm, cũng may chú với dì cũng đủ yêu thương Hàm Hàm, bằng không cũng sẽ không thuận lợi như vậy, chỉ là làm hại bọn họ áy náy khổ sở, là lỗi của tôi."
Bạch Tuyết Tình trầm giọng nói:
"Này ngược lại không trách anh được, là tôi gấp gáp tiến lên, gần đây chuyện bất lợi với Hàm Hàm xong một chuyện lại tiếp nối một chuyện. ' Người nọ ' gắt gao bắt lấy Hàm Hàm không bỏ, tôi thật sự quá lo lắng tình trạng tâm lý của thằng bé. Tôi nghĩ, chỉ có để anh có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nó, mới có thể cho nó thấy đủ cảm giác an toàn, đây là, đây là sự bảo vệ của tôi với Hàm Hàm"
Cô ngẩng đầu nhìn nơi xa, thần sắc có chút xa xăm, như là lẩm bẩm:
"Tôi còn nhớ rõ Hàm Hàm khi còn bé, nhỏ nhắn như vậy, mềm mại như vậy, tựa như một cái bánh bao nhỏ vừa mới ra khỏi nồi, nó nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau lưng tôi, giọng nói ngọt ngào kêu chị. Tôi quay đầu lại, thấy nó vì chạy nhanh quá mà té ngã, tôi vội vàng lao tới đỡ được nó, nó liền ngẩng đầu cười với tôi, hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt thật là đáng yêu cực kỳ, tôi lúc ấy liền suy nghĩ: A, đây là em trai mình, mình muốn vĩnh viễn yêu thương em ấy, bảo vệ em ấy, tựa như hôm nay vậy, không để thằng bé bị thương.
Hàm Hàm trưởng thành, không hề gần gũi với tôi nữa, không hề nghe tôi nói, tôi rất buồn
Lần này, nó đã chịu đả kích tâm lý, trở nên ngoan ngoãn, lại vừa lúc làm tôi thấy được nội tâm nó vẫn như cũ mềm mại, tựa như khi còn nhỏ vậy, đôi mắt to nhìn tôi, nhắc tôi lái xe cẩn thận, chú ý an toàn. Ha hả, kỳ thật nó chưa từng thay đổi.
Nó cố kỵ cảm thụ của tôi, không dám biểu lộ tình cảm của mình, còn không phải là đang bảo vệ tôi sao? Tôi biết, sự yêu thương mà tôi đối với nó, trước nay đều không phải mũi tên một chiều, nó cũng yêu tôi y như vậy. Tôi sẽ giữ lời hứa thuở nhỏ của mình, vĩnh viễn yêu nó, bảo vệ nó, không để nó chịu thương tổn nữa."
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt nhu hòa, ôn thanh nói:
"Em ấy thực sự rất thương cô, điểm này không thể nghi ngờ. Chuyện này, tôi cùng Hàm Hàm đều phải cảm ơn cô, không có cô chúng tôi không có khả năng thuận lợi nhận được sự thông cảm của mọi người như vậy. Chỉ là, cứ như vậy, Thẩm Thiên Dương thì làm sao đây? Theo như kế hoạch của chúng ta, anh ta vốn không nên lên sân khấu thế này, bất quá cũng như cô nói, kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, anh ta lên sân khấu tuy rằng hấp tấp, ngược lại cũng coi như không tồi, nhưng có chuyện tối hôm qua, công dụng của anh chỉ sợ là không được phát huy đi?"
Bạch Tuyết Tình nhìn hướng phòng bệnh, có chút áy náy nói:
"Đúng vậy, là tôi có lỗi với Thẫm thiếu, để anh ta đi theo một hồi mà không làm được gì."
Mục Tĩnh Viễn nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
"Này ngược lại cũng không nhất định, anh ta vẫn có công dụng rất lớn. Chúng ta đã nói với Hàm Hàm là cô thích Thẩm Thiên Dương, nếu hiện tại anh ta công thành lui thân, nhất định sẽ khiến cho Hàm Hàm hoài nghi. Hơn nữa bởi vì hôn sự của chúng ta trở thành phế thải, chú với dì nhất định rất đau lòng cô không có nhân duyên. Lúc này Thẩm Thiên Dương, một người nhân phẩm gia thế đều vượt qua thử thách, lại đối với cô nhất vãng tình thâm(* mối tình thắm thiết) xuất hiện ở cạnh cô, liệu có thể làm cho lòng họ dễ chịu chút không?"
Bạch Tuyết Tình liếc mắt nhìn anh, nói:
" Anh nói thật ra cũng không tồi, nhưng sao tôi cứ cảm thấy anh luôn là hướng về Thẩm Thiên Dương nói chuyện? Giữa hai người sẽ không có bí mật gì không thể nói cho người khác biết đi?"
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói:
"Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ là nhìn đến dáng vẻ anh ta cầu mà không được, luôn làm tôi nhớ tới bản thân trước đây, tôi quá hiểu loại cảm giác này, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác đồng tình, muốn giúp anh ta một chút. Quan trọng nhất chính là, tôi coi cô như người trong nhà, đương nhiên hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc
Thẩm Thiên Dương không nói về gia thế, chỉ riêng nhân phẩm, tướng mạo thôi cũng có thể là nhân trung long phượng, càng khó đến chính là một mảnh thâm tình mà anh ta dành cho cô, là khó có được. Nếu cô có thể yêu anh ta, cùng anh ta ở bên nhau, tôi tin tưởng rằng cô nhất định sẽ rất hạnh phúc. Đương nhiên, mọi việc đều phải xem chính cô, nếu cảm giác không thích hợp, sự lựa chọn của cô cũng còn có rất nhiều. Rốt cuộc thì đại tiểu thư Bạch gia tuyệt đối là không lo gả, vô luận cô quyết định thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ."
Bạch Tuyết Tình có chút cảm động, vỗ vỗ cánh tay anh nói:
"Anh cũng là dụng tâm lương khổ. Được thôi, trên đời này có một người yêu tôi như vậy cũng là khó có được, tôi sẽ tận lực thử tiếp thu anh ta, nếu cảm giác hợp nhau, tôi nhất định sẽ suy xét. Rốt cuộc thì ở bên người yêu mình hạnh phúc hơn người mình yêu nhiều."
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, đi về phía trước một bước rồi lại quay đầu:
"Không cần miễn cưỡng, không cần suy xét người khác, hết thảy xem chính tâm ý của cô."
Hốc mắt Bạch Tuyết Tình có chút lên men, vỗ anh một cái nói:
"Được rồi, sao anh lại trở nên dong dài như vậy? Mau trở về đi, chút nữa em trai chờ đến sốt ruột."
Mục Tĩnh Viễn lúc này mới lại xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
"Chuyện tiếp theo, còn phải lên kế hoạch một lần nữa, không thể để Hàm Hàm phát hiện, em ấy sẽ hoài nghi tôi không phải thật lòng với mình mà chỉ là thương hại, muốn cứu em ấy mà thôi, nếu em ấy chui rúc vào sừng trâu, vậy thật sự không xong."
Bạch Tuyết Tình "Ừa" một tiếng, đột nhiên nói:
"Không bằng chúng ta đem chuyện bàn bạc tối hôm qua nói với Hàm Hàm, tôi cảm thấy như vậy càng đảm bảo. Thằng bé có suy nghĩ trước nên đương nhiên sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt."
Mục Tĩnh Viễn dừng lại bước chân, nhíu mày, Bạch Tuyết Tình càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cô bổ sung:
"Đương nhiên lý do biện minh về Thẩm Thiên Dương không thể sửa, thật một nửa giả một nửa mới có thể làm người ta tin là thật, quay đầu lại chúng ta tìm cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Thiên Dương, trận diễn này vẫn là phải tiếp tục."
Mục Tĩnh Viễn trầm tư thật lâu sau, gật đầu nói:
"Cô nói cũng có lý, nhưng phải nhớ kỹ, trong suy nghĩ của Hàm Hàm, Thẩm Thiên Dương còn không biết chúng ta từng có hôn ước, cô ngàn vạn đừng lỡ miệng để lộ."
Bạch Tuyết Tình nói:
"Vậy đừng nói trước mặt Thẩm Thiên Dương. Trước tiên để anh ta ra mặt diễn trọn bộ, em trai tuy rằng dễ lừa nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận chút "
Mục Tĩnh Viễn bất mãn nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Em ấy là em trai cô, sao cô lại có thể nói em ấy dễ lừa?"
Bạch Tuyết Tình cười nói: "Đây là sự thật a, chẳng lẽ anh không cảm thấy bộ dáng em ấy ngây ngốc manh manh rất đáng yêu sao?"
Mục Tĩnh Viễn không tự giác gợi lên khóe môi, sau khi suy nghĩ lại đè nó xuống, nghẹn liếc cô một cái rồi lạnh nhạt xoay người đi.Bạch Tuyết Tình bĩu môi: "Mạnh miệng chết ngạo kiều."
(Bản edit này chỉ đăng trên s1apihd.com)
[…]
Trong phòng bệnh Bạch Nhất Hàm đang thân thiết nói chuyện với Thẩm Thiên Dương:
"Anh Thẩm, công ty anh bận rộn như vậy, sao còn dành thời gian tới xem em? Em đã không sao rồi."
Thẩm Thiên Dương ôn nhuận cười nói:
"Chúng ta là bạn bè không phải sao? Bạn gặp nạn, anh đương nhiên sẽ giúp không tiếc cả mạng sống, hiện tại không cần anh cắm đao, đến nhìn em cũng là chuyện hiển nhiên."
Bạch Nhất Hàm nhịn không được cười thành tiếng, hai má lúm đồng tiền thật sâu, dáng vẻ tâm tình phi thường tốt.
Thẩm Thiên Dương ôn thanh hỏi:
"Hiện tại em cảm thấy thế nào? Còn thấy chóng mặt buồn nôn không?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Ngày hôm qua có chút chóng mặt, bất quá tối hôm qua em ngủ ngon một giấc, hôm nay cảm thấy tốt rất nhiều rồi.
Thẩm Thiên Dương nói:
"Về sau đi ra ngoài nhớ mang theo nhiều người, đặc biệt là những nơi đông người nhất định phải thật cẩn thận. Lấy thân phận cùng địa vị của em, người muốn đánh chủ ý vào có rất nhiều, chuyện ngày hôm qua, ngẫm lại đều thấy sợ."
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói:
"Em đã biết. Đúng rồi, ngày hôm qua anh Thẩm một mình chạy đến cứu em, nhưng lúc ấy em có chút hỗn loạn, còn chưa nói với anh một câu, anh đừng giận em nha."
Thẩm Thiên Dương cười nói:
"Em ăn nói khách khí như vậy thì anh mới muốn tức giận, lúc ấy biết em mất tích, thiếu chút nữa làm anh sợ chết khϊếp. Tên kia cũng thật to gan, bất quá em yên tâm, anh Thẩm nhất định sẽ giúp em trút giận."
Bạch Nhất Hàm cười gật gật đầu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ nói: "Chị hai với anh Tĩnh Viễn sao đi ra ngoài lâu vậy?"
Thẩm Thiên Dương nhíu nhíu mày, ôn thanh an ủi nói:
"Không cần lo lắng, hẳn là sẽ nhanh chân trở lại thôi. Việc này phải trách anh, chỉ nghĩ bây giờ em không thể ăn cái gì thì không mang theo, lại quên mất người chăm sóc em cũng cần ăn cơm."