"Đội trưởng, tôi không có vấn đề, tùy thời đều có thể." Hạ Nhạc Phong nhẹ gật đầu.
"Tôi cũng không thành vấn đề." Một bên, Vân Hiên cũng nhẹ giọng mở miệng.
Lâm Yên nhìn về phía Vân Hiên vẫn đứng bên cạnh mình, giống như người trong suốt.
Nếu không phải vừa rồi Mạc Thư Quân nhắc đến, suýt nữa cô cũng quên mất sự tồn tại của Vân Hiên.
Nam hài này, đích thật là không có chút cảm giác tồn tại nào, nếu như không phải khí chất đặc biệt trên người, tướng mạo cũng xuất chúng, ném cậu ta vào trong đám người, chỉ sợ cũng không có chỗ đặc biệt nào.
"Được, đi thử xem, vừa vặn tôi cũng muốn nhìn một chút trình độ của Vân Hiên." Hạ Định Khôn cười nói.
Nghe Hạ Định Khôn nói, Vân Hiên dường như là hơi có chút khẩn trương.
Lúc này, Lâm Yên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vân Hiên, ra hiệu Vân Hiên không cần khẩn trương.
Rất nhanh, mọi người ra khỏi cửa, Mạc Thư Quân lái xe đưa mọi người đến sân luyện tập của Hạ gia ở ngoại ô tối hôm qua.
Đến sân luyện tập, Mạc Thư Quân nói, "Tự hai người chọn xe, sau đó chuẩn bị thi đấu, có thể chạy liền nói với tôi."
"Đội trưởng Mạc, anh không chạy sao?" Hạ Nhạc Phong mở miệng hỏi.
"Tôi chạy cái gì, tôi đương nhiên nhìn hai người chạy." Mạc Thư Quân thở dài, có cảm giác đứa nhỏ này không quá thông minh.
"Được rồi, đội trưởng, tôi sẽ cố gắng!" Hạ Nhạc Phong nói xong, xoay người đi chuẩn bị.
"Thái độ không tệ." Sau khi Hạ Nhạc Phong rời đi, Mạc Thư Quân nhẹ gật đầu.
Sợ nhất là cái loại người giống Hạ Minh Khải, đã không có thực lực gì, nhưng lại coi trời bằng vung, không có chút tự lượng sức mình nào, loại người này, nếu không hiểu rõ chính mình, đời này, trình độ điều khiển cũng không tăng lên được.
Trái lại là Hạ Nhạc Phong, mặc dù Lâm Yên đã nói với hắn, trình độ điều khiển siêu cấp nát, nhưng tối thiểu thái độ cũng hết sức ngay ngắn, cũng hiểu rõ chính mình, cho nên, còn có cơ hội phát triển rất lớn.
"Vân Hiên, không đi chọn xe sao?"
Một lát sau, Lâm Yên thấy Vân Hiên vẫn đứng ở bên cạnh mình, tò mò hỏi.
"Chị gái..." Vân Hiên nhìn Lâm Yên, nhẹ nhàng mở miệng, "Đêm hôm đó, khi mọi người cùng tới chỗ này... Em đã quan sát tất cả các cỗ xe... Ngoại trừ chiếc xe kia của Hạ Minh Khải, những xe khác đều không khác mấy, cho nên... Em đều có thể."
Nghe thấy, Lâm Yên nhẹ gật đầu, cũng không nhìn ra, Vân Hiên vậy mà tỉ mỉ như thế, buổi tối ngày đầu tiên tới sân huấn luyện đội xe Hạ gia, đã ghi nhớ toàn bộ tình trạng xe.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, hai người Vân Hiên và Hạ Nhạc Phong, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Xe Hạ Nhạc Phong chính là xe trước đó Hạ Minh Khải sử dụng, mà Vân Hiên thì tùy ý tìm một chiếc.
"Chuẩn bị xong chưa." Hạ Định Khôn hỏi.
"Ông nội, OK!" Hạ Nhạc Phong nói.
"Tùy thời." Vân Hiên mở miệng.
"Đợi chút nữa." Lâm Yên đi lên trước, mở xe Vân Hiên lái ra, tiến vào ghế phụ.
"Tôi cùng xe với cậu." Lâm Yên nói.
"Ừm, Chị... Em lái quá nhanh, chị sẽ nôn..." Thấy Lâm Yên lên xe, Vân Hiên hảo ý nhắc nhở.
Lâm Yên: "..."
Đừng nói bắt đầu thi đấu xe, cho dù là khai hỏa tiễn, mở tàu ngầm, mở máy kéo, cô cũng sẽ không nôn.
"Không có việc gì." Lâm Yên nói.
"Vậy... Chị, em lái chậm một chút... Được không?" Vân Hiên tiếp tục nói.
"Đừng." Lâm Yên lắc đầu liên tục, "Lấy ra toàn bộ thực lực của cậu, bình thường lái thế nào liền lái thế ấy, đừng cố ý giảm tốc, nhưng cũng đừng miễn cưỡng chính mình lái quá nhanh, tôi muốn chính là trạng thái bình thường của cậu, trạng thái lúc cậu đua xe, rõ chưa."
"Được... Chị, em hiểu." Vân Hiên nhu thuận đáp ứng.
"Yên tỷ, đừng mang theo loại này chứ!"
Mắt thấy Lâm Yên lên xe Vân Hiên, một bên khác, Hạ Nhạc Phong lại mặc kệ, trực tiếp hạ cửa kính xe xuống, bất mãn nói, " Yên tỷ, chị muốn lên xe, cũng nên lên xe của em chứ, em mới là em trai chị được không?
Sao chị lại bất công như thế, không được, chị lên xe Vân Hiên, em sao có thể so với hắn chứ, chị mau tới đây, không phải trước đó chúng ta hợp tác hết sức vui sướиɠ sao!"