Bên ngoài cửa phòng bao.
Cũng không biết người bên đầu kia điện thoại nói cái gì, mặt mũi Bùi Nam Nhứ tràn đầy ngoài ý muốn, "Cái gì... Hiện tại liền muốn thấy sao? Ách... Cái này chỉ sợ không tiện lắm... Bất quá, không có việc gì không có việc gì... Em sẽ nghĩ biện pháp! Em sẽ an bài tốt!"
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nam Nhứ lại gọi một cú điện thoại, gọi trợ lý của mình qua.
"Anh Nhứ, anh gọi em?"
"Cậu giúp tôi xem một chút..." Bùi Nam Nhứ cân nhắc tìm từ, nghĩ làm sao để mở miệng.
"Xem cái gì anh Nhứ?" Tiểu trợ lý khó hiểu.
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, "Xem một chút khách sạn này có nơi nào thích hợp... Thích hợp đơn độc ở chung, đồng thời bảo đảm không bị phóng viên chụp đến!"
Tiểu trợ lý vẫn còn có chút không quá hiểu, "Đơn độc ở chung? Là cần nơi để nói chuyện sao?"
Bùi Nam Nhứ hết cách rồi, chỉ có thể nói thẳng, mở miệng nói: "Nơi thích hợp riêng tư gặp mặt."
Tiểu trợ lý nghe vậy, một mặt hoảng sợ, "Tư... Riêng tư gặp mặt!? Anh Nhứ, anh hỏi cái này làm gì?"
Chẳng lẽ anh Nhứ nhà bọn họ muốn gặp mặt riêng tư với cô bé nào?
Tiểu trợ lý: "Là... là... Ở bên trong quán rượu này?"
Bùi Nam Nhứ: "Ừm."
Tiểu trợ lý vẻ mặt cầu xin, "Anh Nhứ anh cũng chớ làm loạn, anh chẳng lẽ muốn hẹn hò với nữ nhân sao? Coi như là anh muốn riêng tư gặp ai, cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?"
Bùi Nam Nhứ: "Cậu đi an bài là được, không nên hỏi đừng hỏi nhiều."
Tiểu trợ lý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không dám chống lại, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Bùi Nam Nhứ đi làm.
Một lát sau, tiểu trợ lý cuối cùng thở hồng hộc trở về, "Nếu là gian phòng của khách sạn, khả năng bị chụp lại rất lớn, mà một khi bị chụp lại ra vào phòng, vậy tuyệt đối liền nói không rõ, cho nên khẳng định không thích hợp.
Em vừa tự mình đi xem xét một chút, lối thoát hiểm ở tầng mười ba bên kia rất bí ẩn, có một phòng chứa đồ bỏ hoang, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện..."
Bùi Nam Nhứ gật đầu, "Biết rồi."
Nói xong, Bùi Nam Nhứ gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nam Nhứ lại gửi một tin nhắn ngắn, chờ cuối cùng làm xong, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, một lần nữa qua về phòng bao.
Cùng lúc đó, Lâm Yên đang ở trong phòng vắt hết óc nghĩ phải làm sao trả lời Bùi Duật Thành, lại đột nhiên nhận được một tin nhắn ngắn.
Tin nhắn là Bùi Nam Nhứ gửi tới, nội dung có chút kỳ quái.
Bùi Nam Nhứ: [ Chị dâu, chị tới phòng chứa đồ bên cạnh lối thoát hiểm tầng mười ba một chút. ]
Lâm Yên kỳ quái nhìn cái tin nhắn ngắn này.
Kêu cô đến đó làm cái gì?
Vừa vặn lúc này Bùi Nam Nhứ đẩy cửa về tới chỗ ngồi, Lâm Yên liền vô thức ngẩng đầu quăng một ánh mắt hồ nghi về phía Bùi Nam Nhứ.
Bùi Nam Nhứ hơi gật đầu với cô, sau đó dùng ngón tay chỉ điện thoại một chút, ra hiệu cô mau chóng tới.
Mặc dù yêu cầu của Bùi Nam Nhứ thực sự rất kỳ quái, nhưng Lâm Yên đối với lời của Bùi Nam Nhứ vẫn không chút nghi ngờ.
Nếu Bùi Nam Nhứ nói như vậy, khẳng định là có chuyện gì mới đúng.
Thế là, Lâm Yên lúc này đứng dậy, đi đến phía ngoài phòng khách.
"Lâm Yên, cô đi đâu vậy? Lập tức phải khai tiệc rồi!" Khương Nhất Minh thuận miệng hỏi một câu.
"Tôi... Tôi đi toilet!" Lâm Yên qua loa một câu, sau đó mau chóng rời đi.
Lâm Yên lo lắng sẽ chậm trễ chuyện quan trọng gì của Bùi Nam Nhứ, thế là nhanh chóng chạy tới nơi Bùi Nam Nhứ nói.
Trong hành lang trống rỗng, không có bất kỳ ai, chỉ có Lâm Yên tận lực thả nhẹ tiếng bước chân.
Rốt cuộc tìm được một gian phòng mang theo bảng hiệu "Phòng chứa đồ", Lâm Yên đứng ở cửa ra vào, nháy nháy mắt, nhìn cửa sắt rỉ sét cũ nát, càng thêm hồ nghi.
Bùi Nam Nhứ đến cùng bảo cô qua nơi này làm gì?
Mặc dù là yêu cầu của idol, chỉ là... Cũng quá kì quái đi?
Nếu là đổi thành những người khác hẹn cô tới chỗ như thế, cô cũng muốn hoài nghi là anti fan muốn tìm một phòng tối mưu sát cô!