Bùi Nam Nhứ nhớ lại một chút, "Nói như thế nào đây... Cô diễn lúc đó... Cơ hồ đã không thể dùng cái chữ diễn này để hình dung, lúc đó khi cô diễn, không có chút dấu vết diễn kịch nào, thật giống như, cô hoàn toàn chính là người kia, mà lại..."
Lâm Yên: "Mà lại cái gì?"
Bùi Nam Nhứ: "Mà khí tràng cô có trong nháy mắt, thậm chí rất giống anh của tôi, trước đây có thử vai đặc sắc như thế, cũng khó trách đạo diễn Khương yêu cầu nghiêm khắc với cô như thế."
"Không thể nào?" Lâm Yên nghe vậy khϊếp sợ không thôi.
Cô mặc dù một mực dùng video Bùi Duật Thành làm bản gốc học tập, nhưng cho tới nay đều là diễn cái hình thiếu bóng, coi như là trình độ siêu phát huy cũng không có khả năng diễn xuất khí tràng của Bùi Duật Thành.
Lâm Yên đang kinh ngạc, lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Có một tin Wechat mới.
Sau khi Lâm Yên thấy rõ Wechat là ai gửi tới, lập tức trừng to mắt.
Bùi Duật Thành!?
Một tuần lễ không có liên hệ, Bùi Duật Thành thế mà gửi tin nhắn cho cô!
Bùi Nam Nhứ: "Làm sao vậy? Tin nhắn của ai?"
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói, "Anh của anh..."
Bùi Nam Nhứ cười khẽ, "Anh của tôi thế mà chủ động gửi tin nhắn cho cô?"
Lâm Yên: "Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?"
Làm người yêu, lâu như vậy cũng không gửi tin nhắn mới kỳ quái chứ?
"Không có gì." Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, đã ngừng nói.
Tiếp theo, Lâm Yên mở tin nhắn Wechat kia ra, sau đó, liền thấy được nội dung bên trong Wechat.
Bùi Duật Thành: [ Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc. ]
Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc?
Lâm Yên: "..."
Lâm Yên nhìn chằm chằm tin nhắn bất thình lình của Bùi Duật Thành, lông mày cau lại.
Có ý gì?
Chẳng lẽ là trạng thái thân thể của Bùi Duật Thành lại không tốt sao?
Cô đã nói mà! Sao có thể dưới loại tình huống thân thể này bôn ba đường dài chứ!
Bùi Nam Nhứ bên cạnh thấy sắc mặt Lâm Yên không đúng, vội vàng truy hỏi, "Làm sao vậy? Anh của tôi nói cái gì?"
Lâm Yên dưới sự lo lắng, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Bùi Nam Nhứ nhìn, "Anh xem tin nhắn anh của anh gửi cho tôi, có phải là bệnh tình chuyển biến xấu hay không?"
Bùi Nam Nhứ nghe xong, sắc mặt cũng lập tức biến hóa, xem tin nhắn kia.
Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc?
Theo lý thuyết, dùng tính tình của anh hắn, không có khả năng nói với Lâm Yên loại chuyện này...
Lâm Yên đang chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Bùi Duật Thành một chút, một giây sau, điện thoại lập tức nhận được một tin nhắn.
Lâm Yên vội vàng xem, sau đó liền thấy, Bùi Duật Thành lại gửi mấy chữ tới ——
[ Lâm tiểu thư, nhớ cô thành bệnh. ]
Lâm Yên: "..."
Bùi Nam Nhứ: "..."
Không khí tràn ngập một hồi yên lặng xấu hổ.
Nhiệt độ trên mặt Lâm Yên không bị khống chế càng ngày càng cao, gần như sôi trào.
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, phi lễ chớ nhìn dời ánh mắt.
Trước đó Bùi Vũ Đường vẫn phàn nàn với hắn thời điểm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn còn không có cảm giác gì, hôm nay xem như cảm thụ sâu sắc.
Thời đại này lưu hành loại hành vi trước tiên lừa gạt chó rồi lại gϊếŧ sao?
Thức ăn cho chó này quả thực... Vội vàng không kịp chuẩn bị...
Mặt Lâm Yên trực tiếp bạo hồng, nam nhân này... Ròng rã một tuần lễ không liên hệ, vừa liên hệ cứ như vậy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Có thể suy tính một chút năng lực chịu đựng của trái tim cô hay không?
Bùi Nam Nhứ để tránh cho Lâm Yên xấu hổ, vô cùng thức thời rời đi, đi tới một bên khác.
Lâm Yên lúng túng không thôi liếc mắt nhìn Bùi Nam Nhứ, như ăn trộm cầm di động tới trong góc.
Xem đi xem lại tin nhắn Bùi Duật Thành gửi tới, trái tim nhảy nhanh chóng.
Móa! Quả nhiên sắc đẹp chính là họa thủy, cái này thì bảo cô một lát nữa làm sao tỉnh táo lại để diễn a a a!