Bùi Nam Nhứ nhìn nữ hài, chần chờ mở miệng hỏi thăm: "Lâm tiểu thư, có thể mạo muội hỏi cô một chuyện không?"
Lâm Yên: "Chuyện gì?"
"Tại sao lại muốn chia tay với anh của tôi? Là anh tôi làm sai chuyện gì, chọc giận cô không vui sao?" Bùi Nam Nhứ có chút không hiểu.
Trước đó hai người rõ ràng còn hẹn hò đến thật tốt, hắn ta không rõ vì sao tối hôm qua lại đột nhiên chia tay.
Làm sao có thể!
Trước đó, Bùi Duật Thành ở trong mắt cô vẫn luôn là bạn trai thần tiên có được hay không?
Cô suýt chút bị dụ đến phản bội tiền tài...
Lâm Yên nghe vậy gãi gãi đầu, một mặt xoắn xuýt, cô cũng là có nỗi khổ tâm.
Vấn đề là, từ khi vừa bắt đầu, cô với Bùi Duật Thành chính là hiểu lầm.
Nếu không phải là bởi vì ý thức của cô luôn thỉnh thoảng không chịu khống chế, làm ra một số chuyện không thể khống chế, cô tại sao phải vội vã chia tay với Bùi Duật Thành chứ...
A phi phi!
Sau khi phát hiện ý nghĩ theo bản năng của mình, Lâm Yên giật nảy mình.
Chẳng lẽ cô chỉ là bởi vì chuyện ý thức mất khống chế, mới chia tay Bùi Duật Thành sao?
Lâm Yên thu hồi suy nghĩ, cân nhắc tìm từ một chút, mở miệng nói, "Chuyện này có chút phức tạp, tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ, bất quá, không có việc gì, quay đầu tôi sẽ đem mọi chuyện cần thiết nói rõ ràng với Bùi tiên sinh, đến lúc đó chia tay hay không, do Bùi tiên sinh tự mình quyết định đi."
Bùi Nam Nhứ khẽ cười một tiếng, ngữ khí chắc chắn: "Mặc kệ là bởi vì cái gì, anh của tôi cũng sẽ không chia tay với cô."
Vốn hắn ta còn rất tò mò vì sao đại ca để ý một nữ hài đột nhiên xuất hiện như vậy, cho là có phải nhất thời cao hứng hay không?
Thế nhưng, khi biết được tất cả thay đổi của đại ca hai năm nay đều bởi vì nữ hài này, hắn ta mới khẳng định, phân lượng của Lâm Yên trong lòng đại ca.
Lâm Yên cũng không biết Bùi Nam Nhứ vì sao khẳng định như vậy.
Thực ra cô còn rất kỳ quái, cô quen biết Bùi Duật Thành cũng không bao lâu đi...
Cô thậm chí vẫn luôn tưởng rằng Bùi Duật Thành chẳng qua là tùy tiện vui đùa với cô một chút...
Cuối cùng lại phát hiện, Bùi Duật Thành còn nghiêm túc hơn tưởng tượng của cô, mà cô, mới là người tùy tiện.
Nghĩ tới đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ.
"Đúng rồi, thân thể Bùi tiên sinh thế nào rồi?" Lâm Yên vội vàng hỏi.
"Đang làm kiểm tra đo lường toàn diện, trong lúc đó không thể có bất kỳ ai quấy rầy, thời gian kiểm tra đo lường đoán chừng sẽ khá dài, cho nên, anh của tôi kêu tôi an bài lái xe, đưa cô đi về nghỉ trước."
"Xác định không có vấn đề gì rồi?"
"Còn chưa có kết quả kiểm tra đo lường, nhưng từ chỉ số của dụng cụ, trước mắt là hết sức ổn định, không cần lo lắng."
Lâm Yên chần chờ nói, "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Bùi tiên sinh đến cùng là bị bệnh gì vậy?"
"Cái này... Tôi cũng không nói rõ lý do được..." Bùi Nam Nhứ tận lực dùng phương thức thông tục dễ hiểu nói rõ lí do, "Cô có thể hiểu là một loại bệnh không thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, nếu như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể mất khống chế, liền sẽ có nguy hiểm."
Nghe thấy Bùi Nam Nhứ nói, Lâm Yên vô thức nhớ tới nụ hôn trước đó của Bùi Duật Thành.
Lực ảnh hưởng của cô với Bùi Duật Thành... Lớn như vậy?
Đây chẳng phải thật sự đúng là thành tiên đan diệu dược rồi sao?
"Như vậy à..."
Lâm Yên vô thức cảm thấy, chuyện không có đơn giản như vậy.
Nếu là nhẹ nhàng giống Bùi Nam Nhứ nói, bọn họ lúc nghe được tiếng đồng hồ vang lên, cũng sẽ không là một bộ biểu lộ phảng phất tận thế, trời cũng sắp sụp xuống...
...
Dù như thế nào, chuyện cuối cùng cũng đã giải quyết.
Lâm Yên trò chuyện cùng Bùi Nam Nhứ xong, cơ bản xác định Bùi Duật Thành đã không có trở ngại gì nữa, mới kêu lái xe đưa cô đến chỗ ông ngoại.
Cô lo lắng một mình mẹ ở bên chỗ ông ngoại sẽ lại bị mấy người bác cả khi dễ.