Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 22: Hai Đại Hung Vật

...

Phía trên lôi vân có một sinh vật.

Thứ này phải cao tới cả trăm trượng, toàn thân lít nhít lôi đình, khí tức bạo liệt ép người tới không thở nổi, tụ mây thành lôi, vô cùng khủng bố.

- Rống!

Đầu mãnh thú kia há mồm gào thét, phun ra ức vạn lôi quang cuồn cuộn mà đi, tàn phá thương khung.

Lôi quang đầy trời tụ lại thành sông, một đường vạch phá mây đen, lộ ra một đầu sinh vật to lớn ẩn giấu phía đối diện.

Tình cảnh này, khiến Cổ Trần trừng lớn hai mắt, hoảng sợ thất thanh.

Hắn không nghĩ tới, phái trên lôi vân lại có hai đầu hung thú khủng bố như vậy, thân thể to lớn, khí tức áp bách khiến người sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Đầu hung thú xuất hiện phía sau là một đầu Hỏa điểu, toàn thân bao phủ bởi liệt diễm, liệt diễm đốt hư không tới vặn vẹo.

Hai mắt nó đỏ rực, nhìn qua lôi quang cự thú đối diện, không chút do dự há mồm phun ra một biển lửa.

Ầm ầm!

Biển lửa cùng lôi quang va chạm, hai cỗ lực lượng nổ tung, hư không như bị dư uy đánh sập.

Hình ảnh kinh khủng khắc sâu vào trong mắt Cổ Trần.

Hắn kinh hãi nhìn lên, dư uy vừa rồi kém chút hất bay cả ngọn núi hắn đang đứng.

Răng rắc!

Lại một đầu lôi đình bổ xuống, bổ tới một ngọn núi xa xa, núi đã lập tức hóa thành bột mịn, chỉ để lại một cái hố sâu đầu khói bụi.

Lại có hỏa quang từ trên trời giang xuống, đốt sạch một mảnh núi rừng, đá xanh cũng bị hòa tan thành dung nham.

- Hỏa điểu, mau giao bảo vật ra!

Một tiếng quát lớn truyền tới, hư không sinh lôi, ức vạn lôi đình như muốn diệt thế.

Lôi đình hung thú vắt ngang hư không, xoắn theo vô tận lôi vân, hóa thành một mảnh lôi hải đập tới.

Đông!

Hư không sụp đổ, không gian cũng bị đυ.ng lún xuống, cảnh tượng kinh khủng khiến người khó thể tin.

- Mơ tưởng!

Hỏa điểu kêu lên, liệt diễm phần thiên cuốn qua, lôi hải hỏa hải va chạm, cuối cùng song song nổ tung, chỉ để lại một mảnh phù quang lấp lóe.

- Không giao, vậy chết đi!

Lôi đình hung thú rống to, lôi quang trên thân chiếu sáng cả mảng trời, há miệng hút vào, lôi vân nhanh chóng tụ lại, bao trùm toàn thân nó.

Rầm rầm rầm...

Long trời lở đất, tựa như diệt thế đại kiếp kéo tới, hai đầu hung thú chém gϊếŧ trên không, lôi hỏa tàn phá bừa bãi, lưu lại từng cái hố sâu trên mặt đất.

Có tia sét đánh trúng sơn mạch, nháy mắt đánh thành bột mịn.

Có tia lửa rơi xuống, phật diệt sơn hà, tựa như diệt thế, dọa sợ đám người trong sơn động.

- Thiên thần!

- Là Thiên thần nổi giận!

Đám tộc nhân lại hoảng sợ quỳ xuống, bị cảnh tượng bên ngoài dọa dợ, đặc biệt là lúc nhìn tới hai đầu tuyệt thế hung thú, quả thực vô cùng dọa người.

Ngay cả Hắc Thổ cũng nằm rạp trên đất, cơ thể to cao run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ nhìn cảnh tượng chiến đấu bên ngoài.

Tất cả tộc nhân, đều cho đó là Thiên thần đại chiến, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Giờ phút này, Cổ Trần cũng đầy run sợ, kinh dị nhìn ra ngoài, ban đầu còn thấy hai đầu hung thú chém gϊếŧ nhau, đến sau hoàn toàn không nhìn thấy cái bóng, chỉ nhìn thấy lôi hỏa tàn phá không ngừng.

Ầm ầm...

Chấn động truyền tới, núi chao đất đảo, vô số đá vụn trên đỉnh đầu đám người ào ào rơi xuống, tựa như cả ngọn núi đều như muốn sụp đổ.

Đặc biệt nhìn thấy thi thoảng có thiểm điện từ hư không đánh xuống, khiến Cổ Trần kinh hồn bạt vía, thực sự sợ có đạo lôi đinh nào đột nhiên đánh xuống chỗ bọn họ, vậy liền triệt để xong đời.

Lôi đình khủng bố, đánh đâu nát đó, không gì cản được.

Còn hỏa diễm phần thiên, phàm nơi chạm phải, vạn vật điêu linh, không chút dư thừa.

- Mẹ nó chứ, rốt cục hai thứ kia là cái quái gì?

Cổ Trần thầm kinh dị, toàn thân phát run cảm nhận uy áp kinh khủng từ trên trời áp xuống, kém chút cũng bị đè sấp xuống đất.

Nếu không phải trong lúc mấu chốt, hạt châu thần bí cùng khối Bảo cốt trong cơ thể kia sáng lên, ngăn trở hai cỗ uy thế kinh khủng này, hắn đã phải nằm rạp ra cùng đám tộc nhân bên trong rồi.

Hai đại hung thú kịch chiến, cảnh tượng hủy thiên diệt địa khủng bố dọa người!

Oanh!

Cách đó không xa, một ngọn núi bỗng bị lôi đình bổ trúng, lập tức tứ phân ngũ liệt, lộ ra một cái hố sâu.

Cổ Trần giật mình kêu lên, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng, bởi ngọn núi kia, vẻn vẹn chỉ cách nơi này có mấy ngàn mét.

Hắn hoảng sợ nhìn qua hư không, sợ một tia chớp nào đó thực sự đánh tới ngọn núi của bọn hắn.

Hoảng sợ, bất an quấn quanh lòng đám người.

Đám tộc nhân khác đã sớm sợ tới nằm rạp, tim mật như muốn nứt ra, thậm chí có người không chịu nổi uy áp mà trực tiếp ngất đi.

Còn đám trẻ nhỏ, đã sớm hoảng sợ ôm chặt người lớn, không cả dám khóc.

Hô!

Đột nhiên, một đoàn hỏa diễm rơi xuống, địa điểm chính là cái sơn động mà Cổ Trần đang đứng.

- Không tốt!

Cổ Trần trừng mắt, hoảng sợ nhìn ánh lửa rơi xuống, đóa là hỏa diễm đáng sợ trên người Hỏa điểu.

Còn chưa tới gần, đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, thậm chí mưa to cũng không thể làm suy yếu hỏa diễm này mảy may.

Nguy hiểm!

Nguy cơ nồng đậm bao phủ toàn thân, khiến tay chân Cổ Trần rét lạnh, không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng tiếp theo?

Đám người tuyệt vọng, hỏa diễm thiêu đốt trong mưa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Cổ Trần.

Oanh!

Trong tích tắc, hỏa quang bao phủ, liệt diễm đốt cháy.

Cổ Trần căn bản không kịp né tránh, thậm chí còn không kịp phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn liệt diễm đập vào mặt, tại chỗ nổ tung.

- Xong...

Cổ Trần thoáng qua một suy nghĩ, lại mơ hồ nhìn thấy một đoàn huyết dịch đỏ tươi nhập thể.

Ngay sau đó, hắn bị liệt diễm bao phủ, tất cả tộc nhân đều tuyệt vọng ngơ ngác nhìn tộc trưởng, thời gian như ngừng lại.

Ông!

Ngay khi Cổ Trần cùng đám người coi là triệt để xong rồi, thức hải Cổ Trần lại khẽ ong lên, hạt châu thần bí phát sáng, tự chủ khôi phục giúp Cổ Trần.

Hạt châu đen như mực, tựa như một cái Tiểu Hắc động, đột nhiên phóng ta lực hút cường đại, nháy mắt đã dất dắt liệt diễm kinh khủng kia vào trong hạt châu.

Diễn giải thì dài, kỳ thực mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, liệt diễm đỏ cam cùng đoàn huyết dịch kia trực tiếp bị hạt châu thần bí hút sạch, không chút dư thừa.

Hỏa diễm nổ tung, cũng bị hút vào cơ thể Cổ Trần, biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại dấu vết đốt cháy bốn phái.

Giờ khắc này, nội tâm Cổ Trần biến đổi thật nhanh, trái tim kém chút sợ mà nổ chết, thực sự đáng sợ.

- Không chết?

Cổ Trần mở miệng thở gốc, mặt chưa tỉnh hồn, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, cảm giác tử vong còn chưa rút.

Vừa rồi, hắn thực cho rằng bản thân không qua nổi, nhưng sau cùng lại là hạt châu thần bí cứu được hắn, trực tiếp hút cả đoàn hỏa diễm kia đi.

- Hỏa điểu, ngươi chạy không thoát!

Ầm ầm ầm...

Lúc này, trong hư không lại có tiếng quát lớn, chỉ thấy một đạo hỏa quang lóe lên, chớp mắt bay về phương xa, phía sau là lôi vân cuồn cuộn, mang theo ức vạn lôi đình đuổi theo.

Sau một hồi, lôi vân trên trời dần tản đi, mưa to cũng dần ngừng lại.

Cổ Trần sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, mới rõ nguy cơ đã qua.

Hai đầu hung thú kia một đuổi một chạy, chớp mắt đã biến mất khỏi chân trời.