Đệ Nhất Tình Địch

Chương 33: Quân sinh ta chưa sinh (Bốn)

Nhất Vân sinh ra ở thành Thiên Vũ.

Nhà cô ở một ngôi làng nhỏ gần thành Thiên Vũ, cha mẹ cô là những người nông dân bình thường và chân chất, mẹ cô là một người chăn tằm giỏi, và cha cô mỗi ngày làm nông từ lúc bình minh cho tới khi hoàng hôn. Mỗi tối, sau khi cả nhà ăn tối, cô bé Nhất Vân sẽ được mẹ bế ngồi trước guồng quay và dưới những vì sao, mẹ cô sẽ ngân nga một giai điệu quê hương để ru Nhất Vân vào giấc ngủ.

Nhất Vân lớn lên một cách bình yên và khỏe mạnh, cô không bao giờ ốm đau và không bao giờ bị sốt thương hàn. Mẹ cô rất vui nên bà thường khen Nhất Vân với người khác rằng cô là một đứa bé có mạng lớn. Từ nhỏ Nhất Vân đã hiểu chuyện, cô noi gương mẹ dệt vải ở nhà và xách ấm nước chè ra đồng vào những buổi trưa chiều nóng nực để làm dịu cơn khát của cha cô. Dù cha cô im lặng nhưng ông vẫn tự hào về cô con gái nhỏ hoạt bát của mình mỗi khi mọi người nhắc đến cô với ông.

Cho đến khi Nhất Vân tám tuổi, tất cả cuộc sống yên bình này đột ngột kết thúc.

Vì trong thôn đã có một dược nữ.

Phàm nhân sinh lão bệnh tử là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng một số triệu chứng cảm gió, cảm sốt, chỉ cần thêm thuốc trợ lực, bồi bổ cơ thể là có thể khỏi bệnh. Dược nữ không phải thầy thuốc, mà là cánh tay phải đắc lực của thầy thuốc. Họ hầu hết là phụ nữ miền núi, thông thuộc đường đi hiểm trở trong núi, biết cách tránh thú dữ và trăn độc nơi tiên dược mọc lên, hơn nữa biết chọn con đường tốt nhất trong đầm lầy độc hại.

Hầu hết dược nữ là những người phụ nữ không tên, tính cách nhẹ nhàng và linh hoạt. Họ mò mẫm trong núi rừng bí hiểm, thu nhặt các loại độc tố cho tới các loại thảo mộc hiếm có và bán với giá trên trời cho ngự dược [1] kinh đô. Người làm nghề y thì thường thấy, nhưng dược nữ thì không phổ biến, bởi vì làm nghề này rủi ro khá cao, tuy rằng kiếm được ngàn lượng, nhưng bọn họ phần lớn là mỏng đỏ, sống không lâu.

[1] ngự dược: thuốc dành cho hoàng đế

Chỉ có gia đình quyền thế ngập trời mới mua nổi thảo dược của những người đánh cược mạng sống đó.

Trong một ngôi làng nhỏ như vậy lại xuất hiện một dược nữ, tất nhiên là không bình thường. Nhất Vân nghe mẹ mình kể rằng cô gái bán thuốc đó đang ở nhà trọ duy nhất trong làng, bà nói bà không hiểu vì sao một cô gái mỏng manh yếu đuối như vậy lại là kẻ liều mạng không sợ chết.

Dược nữ đến từ một nơi rất xa. Nàng kể rằng ở một ngôi làng cách đây ngàn dặm có bệnh dịch, nàng đến đây để tìm một phương thuốc hiếm có trên đời.

Người trong thôn đều không biết thôn nhỏ của mình từ bao đời nay có loại thuốc nào chữa được bách bệnh, cũng chưa từng nghe nói qua có thuốc nào quý hiếm.

Nghe những lời giải thích ân cần của dân làng, dược nữ cũng không quan tâm. Nàng nhấc bàn tay sạch đẹp, ngón tay trắng nõn vòng một sợi tóc quanh má.

Dược nữ cười lười biếng và quyến rũ, nàng nói rằng nàng không gấp, nàng sẽ chậm rãi tìm, cuối cùng sẽ tìm thấy thôi.

Nhất Vân nhìn mẹ dệt vải ở nhà, bàn tay mẹ tỉ mỉ và khéo léo, lần lượt tuốt từng chiếc kén đã luộc chín thành những mảnh lụa trắng mịn, cuộn những sợi tơ trắng tinh từ những đầu nhọn của thoi, năm sợi thành một sợi, chậm rãi và tỉ mỉ biến những con nhộng tằm ban đầu cứng rắn thành lụa sa tanh mịn và mỏng manh.

Mẹ cô đang say giấc nồng trong ánh nắng chiều ấm áp thì có người đẩy cánh cửa rào của sân nhỏ, dáng người như bóng soi xuống mặt hồ: mảnh mai, xinh đẹp gần như mê hoặc trong nắng.

Nhất Vân quay đầu lại thoáng nhìn.

Cô gái mà cô chưa từng gặp đang lặng lẽ đứng cạnh cổng rào, cô gái xinh đẹp như mười sáu mười bảy tuổi, lông mày phảng phất nét vui tươi, hơi nheo lại một đôi mắt phượng xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, như thể suốt một thời gian dài, vượt qua ngàn núi sông, cuối cùng cũng gặp được người thương ngày nhớ đêm mong.

Thác Lược Ảnh đứng bên cửa rào, đỡ một cành hoa mọc leo lên hàng rào, những bông hoa oải hương nở rộ trong lòng bàn tay trắng muốt mỏng manh của nàng, ánh mắt của Thác Lược Ảnh mềm mại như một vũng nước suối không thể tan chảy.

Nàng nhìn xa xăm về phía Nhất Vân, người đang ngồi cạnh mẹ mình với vẻ mặt ngạc nhiên, và mỉm cười dịu dàng với cô: "Chà, tìm được rồi."

Nhất Vân ngơ ngác ngước nhìn nàng, bên cạnh là mẹ cô đã ngủ quên trên khung cửi, Thác Lược Ảnh bước đến gần cô, cúi xuống, đưa tay về phía cô, xòe năm ngón tay ra rồi chậm rãi hỏi: "Em tên gì?"

Nhất Vân nhìn cô, đôi mắt long lanh, cô ngây người nhìn cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần như bước ra từ trong tranh, cô nói bằng giọng trẻ con và ngạc nhiên: "Chị ơi, chị đẹp quá."

Cô đỏ mặt khi nhìn bàn tay của Thác Lược Ảnh vươn ra về phía mình, lòng bàn tay năm ngón xòe ra, trắng như ngọc, lòng bàn tay gần như trong suốt với những lời chú màu bạc trôi nổi. Cô ngây ngẩn nhìn gương mặt của Thác Lược Ảnh, không thể dời mắt, vô thức đưa tay lên, nắm tay Thác Lược Ảnh.

Cô mơ hồ cảm thấy làm như vậy là không đúng. Mẹ cô đã cảnh báo cô không được dễ dàng nắm tay ai đó và tin vào lời họ nói, đã có trường hợp trẻ em bị tên ăn mày bắt cóc trong làng. Một cô gái xinh đẹp như vậy, cô chưa từng quen biết, có thể là kẻ xấu.

Nhưng cô vẫn giơ tay lên không chút miễn cưỡng, và nắm bàn tay có câu thần chú mà Thác Lược Ảnh duỗi về phía cô.

Cô nghĩ, nếu không nắm tay người phụ nữ trước mặt, cô nhất định sẽ hối hận.

Những gì đã xảy ra trong một năm tới đã phần nào phai nhạt trong trí nhớ của Nhất Vân.

Cô chỉ nhớ rằng Thác Lược Ảnh rất hòa đồng với mọi người trong làng. Thác Lược Ảnh là một người đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống, và là một dược nữ chăm chỉ, nàng định cư trong làng, dạy người dân trong làng cách xác định các loại thảo mộc, và nói với mẹ của Nhất Vân cách lột sạch các tạp chất đen ra khỏi kén tốt hơn và nhanh hơn, vì vậy lụa của bà có thể được bán với giá tốt hơn tại buổi tập kết ở thị trấn bên cạnh thành Thiên Vũ.

Thác Lược Ảnh thường đến nhà Nhất Vân, nàng trời sinh đã rất quyến rũ, cơ thể nhuốm mùi thơm thoang thoảng của thảo mộc. Bất cứ khi nào Thác Lược Ảnh đến vào buổi chiều, Nhất Vân sẽ nằm trên bệ cửa sổ của ngôi nhà, đệm chân, chờ đợi Thác Lược Ảnh dạy mẹ cô cách dệt.

Thác Lược Ảnh khéo hiểu lòng người, dịu dàng và tinh tế. Bất cứ khi nào Nhất Vân nhìn thấy nàng đến, cô vui mừng đến mức chạy ra khỏi phòng thật nhanh mà không cần mang giày vào và lao đến chỗ Thác Lược Ảnh bằng đôi chân trần của mình. Nụ cười của Thác Lược Ảnh thật rực rỡ và dịu dàng, thường cúi xuống ôm lấy cô khi cô chạy tới, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa quả đầu búi nấm của cô.

Người dân trong làng nói Thác Lược Ảnh là Bồ Tát sống, nàng biết cả trăm loại thảo dược, và nàng thâm hiểu lý thuyết về y học, một số người nghèo trong làng không có khả năng đi khám bệnh, họ đều tìm đến nàng để được kê đơn. Thác Lược Ảnh không từ chối, nàng thậm chí chỉ thu phí danh nghĩa hai lượng, sau đó không đòi thêm phí khác. Dược thảo là thượng hạng, dặn dò cũng là tình chân ý thiết, chỉ một thời gian ngắn, thôn dân đều biết ơn Thác Lược Ảnh. Những người đàn ông từng bàn tán về vẻ đẹp của Thác Lược Ảnh sau lưng nàng cũng đều tôn trọng nàng một cách chân thành, và không ai dám làm phiền Thác Lược Ảnh bằng suy nghĩ ích kỷ của mình về chuyện hôn lứa, vì sợ rằng sự ích kỉ của họ sẽ làm vấy bẩn tai Thác Lược Ảnh.

Nhất Vân cũng thân cận với nàng.

Có một con sông nhỏ phía sau làng, và một rừng tre bên cạnh. Sau bữa tối, Nhất Vân sẽ chạy ra khỏi nhà, biết rằng Thác Lược Ảnh chắc chắn sẽ đợi cô bên bờ sông. Làn nước trong veo, những viên sỏi tròn trịa và đàn cá sống động dưới sông không còn là lý do để thu hút Nhất Vân nữa, cô chỉ mong chờ một cô gái xinh đẹp, duyên dáng và khả ái, e ấp dưới ánh trăng và dưới những cái bóng lốm đốm của rặng tre như thể nàng là tượng đá đã chờ ngày này hàng vạn năm, cô độc mà vĩnh viễn chờ cô.

Cô muốn đến nơi hẹn, ai đều không thể ngăn cản cô.

Cô hạnh phúc đến mức cả trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, cô không muốn rời xa cô gái đột nhiên bước vào cuộc đời mình biết bao, và ước gì được ở bên nàng từng phút từng ngày.