Edit + Beta: Heo
Áo sơ mi của Đinh Dĩ Nam chỉ còn một cúc áo, cậu tự cài cúc áo sơ mi, duy trì vẻ ngoài tươm tất cuối cùng.
Cả người đều lấm lem chất trắng xóa, cúc áo đứt tung tóe dưới chân, chuyện tình vừa xảy ra thật nực cười làm sao.
“Còn muốn sao?”
Hoắc Chấp Tiêu đưa một mảnh khăn giấy, và ánh mắt của anh dừng trên ngực Đinh Dĩ Nam không chút nao núng.
Trên đó có vết cắn do Hoắc Chấp Tiêu để lại, hai vết sưng tấy không có dấu hiệu biến mất.
Đinh Dĩ Nam cầm lấy khăn giấy không nói lời nào, lau nhẹ vết bẩn còn sót lại trên ngực và bụng, sau đó dùng tay kéo mạnh cổ áo sơ mi rời khỏi ngăn nhỏ.
Lúc này trong nhà vệ sinh không còn ai, Đinh Dĩ Nam đến bồn rửa tay, gọi Viên Phong, bảo anh bắt taxi rồi rời đi.
Hoắc Chấp Tiêu bên kia cũng đi theo dép lê, rửa tay ở vị trí bên cạnh Đinh Dĩ Nam.
Hai người rõ ràng làm cùng một cái ngăn cùng một chỗ, nhưng Hoắc Chấp Tiêu cũng y như khi anh đến, trên người quần áo đều chỉnh tề, trên mặt không có một tia dâʍ đãиɠ.
Nhìn lại Đinh Dĩ Nam trong gương, l*иg ngực bừa bộn, ngay cả môi cũng hơi sưng lên. Nếu áo sơ mi của cậu vẫn có thể mặc được, thì cả người trông sẽ không gợϊ ȶìиᏂ như vậy. Hoắc Chấp Tiêu vốn không nghiêm túc cân nhắc xé rách quần áo nên rời đi như thế nào.
Đinh Dĩ Nam đang rửa, cảm thấy cáu kỉnh, biểu hiện trên khuôn mặt ngày càng trở nên xấu xí.
Hoắc Chấp Tiêu nên hiếm thấy có lương tâm, hỏi: “Có nên cởϊ qυầи áo cho em không?”
Hoắc Chấp Tiêu cũng chỉ mặc một bộ pyjama, nếu cho Đinh Dĩ Nam mặc, anh sẽ chỉ phải khỏa thân.
“Tôi không phiền.” Anh ấy nói thêm.
“Không cần.” Đinh Dĩ Nam ném khăn giấy vào thùng rác, nhìn Hoắc Chấp Tiêu hỏi: “Anh đi ô tô tới à?
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi sẽ chở em trở về.”
Mặc dù Đinh Dĩ Nam không muốn ở cùng Hoắc Chấp Tiêu trong một thời gian ngắn, nhưng cậu cũng không muốn chạy đến ven đường bắt taxi với bộ dạng như ma này.
Cậu đi theo Hoắc Chấp Tiêu rời khỏi quán bar, vốn tưởng rằng có thể trở về nhà sớm, nhưng không biết tên cháu trai nào uống rượu lái xe bị ảnh hưởng, đâm sập quầy bảo vệ của bãi đậu xe quán bar, dẫn cảnh sát giao thông đi tới.
Nhiều người qua đường xem quá phấn khích, lối ra vào bãi xe bị phong tỏa.
“Lên xe trước.”
Hoắc Chấp Tiêu vòng qua lưng Đinh Dĩ Nam đi về phía trước, thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí trước sau của hai người. Ban đầu Đinh Dĩ Nam thắc mắc Hoắc Chấp Tiêu bước đi lúc nhanh lúc chậm, nhưng sau đó cậu phát hiện ra Hoắc Chấp Tiêu dù cố ý hay vô ý thức chặn tầm mắt của người khác.
Đôi khi khi phải đi ngang qua những người đang tới, Hoắc Chấp Tiêu sẽ ôm Đinh Dĩ Nam vào lòng để ngăn mặt trước của cậu bị lộ ra với người khác.
Hoắc Chấp Tiêu vốn đã cao, Đinh Dĩ Nam tuy ẩn nấp bên cạnh, nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của người khác.
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị đến gần chiếc xe việt dã của Hoắc Chấp Tiêu, một giọng nói thân thiết và quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng họ: “Lớp trưởng!”
Đinh Dĩ Nam dừng bước, phản ứng đầu tiên lại là muốn trốn trong vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu, giả vờ như cậu không có ở đây.
May mắn thay, đầu óc của cậu vẫn còn đủ sáng suốt, cậu đã không thực hiện một hành động chết người như vậy. Cậu nhanh chóng sắp xếp quần áo trên ngực ra, hai tay ôm ngực thản nhiên giả vờ, quay người chào: “Viên Phong.”
“Cậu không đi taxi sao?” Viên Phong đang cầm chìa khóa xe trong tay, cũng nên chuẩn bị rời đi, anh nhìn Hoắc Chấp Tiêu ở bên cạnh Đinh Dĩ Nam, hỏi: “Đây là bạn của cậu sao?
“Ừ.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tớ sẽ ngồi xe của anh ấy.”
“Được rồi.” Viên Phong không để ý rằng quần áo của Đinh Dĩ Nam không đúng. “Sau này nhớ đọc WeChat. Tối nay cậu đã làm việc chăm chỉ. Tớ có một phong bì lớn cho cậu.”
“Tớ không nghĩ tới cậu rất thích hợp công việc này, so với mấy tay già đời trong đoàn đội tớ cũng còn không bằng cậu.” Viên Phong tiếp tục nói, “Có muốn cân nhắc từ chức, đến làm việc cùng tớ không?”
Xong đời.
Lượng thông tin trong câu này hơi nhiều, Đinh Dĩ Nam không dám trả lời, vì sợ Viên Phong sẽ tiết lộ thêm những thông tin không cần thiết trước mặt Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng một khi người này không may mắn, thì thậm chí sẽ bị bóp nước lạnh giữa kẽ răng.
Đinh Dĩ Nam cam chịu số phận, nghĩ rằng mình đã ở đây với lương tâm cắn rứt cả ngày, thậm chí còn bị Hoắc Chấp Tiêu đưa vào phòng vệ sinh để lộn xộn một lần, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể che giấu được mọi chuyện.
“Xin chào, Hoắc Chấp Tiêu.”
Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên bước tới, vươn tay phải về phía Viên Phong. Viên Phong nhìn có chút không thể giải thích được, nhưng anh vẫn lịch sự nắm tay Hoắc Chấp Tiêu, đáp: “Chào, Viên Phong.”
Khi tay phải của hai người bắt tay nhau, một ánh mắt vặn vẹo thoáng qua trên mặt Viên Phong.
Đinh Nghiêu vô thức nhìn hai bàn tay đang phát run, thấy Hoắc Chấp Tiêu nhanh chóng rút tay phải ra, tay Viên Phong sau khi bị bóp một ít vết trắng.
“Đinh Dĩ Nam là trợ lý riêng của tôi.” Hoắc Chấp Tiêu đút hai tay vào túi quần pyjama, toàn thân không có bộ dáng của một ông chủ, nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Viên Phong lập tức hiểu ra anh đang đào xới góc nhà người khác, đào tới trước mặt người trong cuộc, lúng túng nói: “Thôi, đã muộn rồi, mình đi trước, trên đường chú ý an toàn.”
Hình bóng Viên Phong nhanh chóng biến mất ở đầu kia của bãi đậu xe. Hoắc Chấp Tiêu mở cửa ghế phụ cho Đinh Dĩ Nam, sau khi cửa đóng lại, anh lấy ra một bao thuốc lá từ hộp kê tay, châm lửa, hỏi Đinh Dĩ Nam: “Tôi trả tiền cho em không đủ cao sao?”
Khi nói lời này, vẻ mặt anh rất thản nhiên, ánh mắt thản nhiên rơi xuống đám đông cách đó không xa, Đinh Dĩ Nam không thể biết được liệu anh ta có đang tức giận hay không.
“Không, tôi chỉ đến để giúp đỡ.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Em có thể giúp gì cho anh ta?” Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt, hỏi Đinh Dĩ Nam.
“Quan sát các lô hàng đồ uống.”
Đinh Dĩ Nam đã nói ngắn gọn công việc tối nay cho Hoắc Chấp Tiêu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu có vẻ không hứng thú lắm.
“Em có thường xuyên ra tay giúp đỡ không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Không.” Đinh Dĩ Nam nói, “Trợ lý của cậu ấy tạm thời bận, đây là lần đầu tiên tôi đến giúp cậu ấy.”
“Vậy là em đã trở thành trợ lý của cậu ta cả đêm.” Hoắc Chấp Tiêu nhẹ giọng kết luận.
Đinh Dĩ Nam không nói nên lời và không biết phải phản bác lại nó như thế nào. Nếu phải nói, cậu quả thật ở đây để thay trợ lý Viên Phong làm việc.
Mặc dù lãnh đạo công ty sẽ phiền lòng rằng nhân viên của họ làm việc bán thời gian ở nơi khác, nhưng Đinh Dĩ Nam tự hỏi mình rằng cậu chỉ đến giúp đỡ tạm thời một lần, không chần chừ về ông chủ chân chính hiện tại.
Cậu đang nghĩ cách tách ra quan hệ, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên chuyển chủ đề: “Tôi nghe thấy cậu ta gọi em là lớp trưởng.”
“Đúng.” Đinh Dĩ Nam nghe theo lời của Hoắc Chấp Tiêu, “Từ nhỏ đến lớn tôi đều làm lớp trưởng.”
“Thật à.” Hoắc Chấp Tiêu cười nhẹ, “Tôi thì từ nhỏ đến lớn làm lớp trưởng đau đầu.
Đinh Dĩ Nam có chút không thể giải thích được, không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Chấp Tiêu. Cậu mơ hồ cảm thấy rằng Hoắc Chấp Tiêu quan tâm đến mối quan hệ giữa các cá nhân của cậu hơn là cậu đến làm việc bán thời gian hay không.
“Có nhiều người trong lớp theo đuổi em không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi lại.
“Bình thường.” Đinh Dĩ Nam nói, “Có vài người.”
“Vậy em có theo đuổi lại không?”
Đây là loại vấn đề gì?
Đinh Dĩ Nam kể lại rằng trong quá trình học của mình, không phải bạn nam nào cũng tỏ ra tử tế với cậu, mà lúc đó cậu có suy nghĩ đơn giản và thậm chí không nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau khi tốt nghiệp, cậu cuối cùng cũng quen Hàn Thạc, thử liên lạc với đồng loại, sau đó quen Hàn Thạc qua phần mềm mạng xã hội.
“Không dễ để theo đuổi.” Đinh Dĩ Nam nói. Ít nhất là không ai thành công trong việc theo đuổi cậu trong quá trình học tập.
“Hiểu rồi.” Hoắc Chấp Tiêu không tiếp tục hỏi những câu không ngoài lề này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.
Xe phía trước bị CSGT nhanh chóng kéo đi, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng dần dần giải tán.
Hoắc Chấp Tiêu khởi động xe, Đinh Dĩ Nam ý thức thắt dây an toàn. Nhưng đúng lúc này, có người gõ cửa kính xe bên cạnh Đinh Dĩ Nam, hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy người đứng ngoài cửa sổ chính là Khương Hằng.
Hoắc Chấp Tiêu hạ cửa kính xe, Khương Hằng dựa vào khung cửa sổ hỏi: “Mới tới đã đi rồi?”
Hai người còn chưa kịp trả lời, anh đã liếc thấy quần áo của Đinh Dĩ Nam rối tung bởi dây an toàn, búng tay rồi nói: “Hiểu rồi, mày đang vội về nhà đúng không?”
Hoắc Chấp Tiêu kéo quần áo của Đinh Dĩ Nam, nói với Khương Hằng: “Có rắm mau thả.”
“Ồ, là như vậy.” Khương Hằng quay đầu lại nhìn Đinh Dĩ Nam, “Đừng để ý chuyện vừa rồi, tôi không biết cậu cùng nó có loại quan hệ này. Đam Mỹ Hay
Đinh Dĩ Nam không có trả lời ngay cuộc nói chuyện, nhìn dấu hôn đầy trên ngực, không biết nên xác định quan hệ của mình với Hoắc Chấp Tiêu nói với Khương Hằng như thế nào, đành phải nói: “Không cần biết quan hệ của tôi với anh ấy là gì, anh tốt hơn là đừng giống như vừa nãy. “
“Tôi cũng không phải ai cũng đối xử như vậy.” Khương Hằng cười tủm tỉm, “Không phải là người quen sao.”
“Tôi xin lỗi,” Đinh Dĩ Nam nói, nhấn vào cửa sổ, “Tôi không quen với anh.”
Khương Hằng không để ý đến lời nói của Đinh Dĩ Nam, anh hợp tác bước sang một bên, chào Hoắc Chấp Tiêu, sau đó xoay người đi đến chỗ khác.
Hoắc Chấp Tiêu lái xe chậm rãi đi về phía lối ra của bãi đậu xe, nói chuyện phiếm với Đinh Dĩ Nam: “Nó bị gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Đinh Dĩ Nam nói, “Véo mông tôi.” (Dám véo mông kao, kao mách chồng kao)
Xe việt dã to lớn dừng lại tại chỗ, Hoắc Chấp Tiêu cau mày nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Em nói cái gì?”
Có một tiếng còi chói tai phía sau, hẳn là cú phanh gấp của Hoắc Chấp Tiêu khiến chiếc xe phía sau mất cảnh giác và suýt nữa thì đâm vào.
Hoắc Chấp Tiêu lại nhấn ga, nhưng đôi mày cau lại của anh không hề nới lỏng. Anh hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay trước khi anh đến.” Đinh Dĩ Nam không quan tâm lắm, nếu phải nói, Khương Hằng không phải là người duy nhất sờ mó cậu đêm nay.
Hoắc Chấp Tiêu không tiếp tục hỏi, anh im lặng điều khiển xe ra khỏi bãi đậu xe, sau đó nhấn ga phóng xe vào đường cái, như muốn trút hết nỗi phiền muộn qua chân ga.
Cảnh đường phố ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa, Đinh Dĩ Nam buồn ngủ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là cửa tiểu khu của mình, động cơ không phát ra tiếng động, cũng không biết đã dừng bao lâu. Cậu cởi dây an toàn, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Sao anh không đánh thức tôi?”
Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt khỏi mặt Đinh Dĩ Nam, mặt không chút thay đổi nói: “Vừa mới tới.” (Ngắm bà xã ngủ kìa)
Nơi hai người sống ở trong thành phố, chỉ cách quán bar 5-6 cây số. Rõ ràng là chưa đến 1 giờ khi khởi hành, nhưng bây giờ đã gần hai giờ rưỡi.
Đinh Dĩ Nam không vạch trần lời nói dối của Hoắc Chấp Tiêu, đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện đến nỗi não của cậu không thể tiếp nhận thêm thông tin được nữa. Cậu mở cửa xe, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Đi đường cẩn thận.”
“Loại chuyện này lần sau lại xảy ra,” Hoắc Chấp Tiêu ngăn Đinh Dĩ Nam lại, “Nhớ nói cho tôi biết.”
“Chuyện gì?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Có người chiếm tiện nghi em.”
Người lợi dụng Đinh Dĩ Nam nhất, lúc này đang ngồi trước mặt Đinh Dĩ Nam, chính anh dường như cũng không nhận ra. Đinh Dĩ Nam lười nói chuyện với anh những chuyện này, nhẹ nhàng nói: “Không liên quan gì đến anh, đúng không.”
“Sao lại không?” Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, “Em là trợ lý của tôi.”
Anh nhấn mạnh từ “của tôi”.
Đinh Dĩ Nam thực sự có chút mệt mỏi, cụp mắt xuống, lông mi vừa động, chậm rãi nói: “Tôi cũng chỉ là trợ lý của anh thôi.”