Nguyên Quang năm thứ năm, ngày 30 tháng 11, hoàng đế ban chiếu lệnh tiếp theo, lập hoàng kim lệnh mới cho người giang hồ, chủ yếu có ba điểm, thứ nhất: Từ Nguyên Quang năm thứ sáu trở đi, giang hồ nhân sĩ cũng phải nộp thuế; thứ hai: Giang hồ nhân sĩ cũng không thể gϊếŧ người trên phố, bằng không xử trí theo luật pháp; thứ ba: Giang hồ nhân sĩ phạm tội, hoặc là dùng năm mươi kim đến chuộc mạng của mình, hoặc là chiến thắng mười người thủ Hoàng Kim Đài trở lên mới có thể miễn tội.
Thành Trường An, Điền Phẫn cũng không đồng ý pháp lệnh này, cực lực khuyên Lưu Triệt.
Điền Phẫn quỳ nói: "Hoàng thượng, việc này không thể thực hiện được. Có thể từ Hoàng Kim Đài đi xuống đều là kẻ mạnh trong số kẻ mạnh, bọn họ sẽ không phục! Bọn họ nếu như phục, hà tất còn phải tử chiến trên Hoàng Kim Đài? Liều mạng đánh hết một trận lại bắt bọn họ tuân theo luật pháp, đây là thất tín! Người trong thiên hạ phải nhìn hoàng thượng như thế nào? Bọn họ sẽ cảm thấy hoàng thượng là người lật lọng. Huống hồ, hoàng kim lệnh là quy củ do Cao Tổ định ra, đây là tông pháp!"
Lưu Triệt xì một tiếng, nói: "Cao Tổ năm đó bị thiền vu Hung Nô vây nhốt ở Bạch Đăng bảy ngày đêm, người hai mặt thụ địch, chỉ có thể cầu viện người giang hồ, để người có võ nghệ bên mình bảo vệ Đại Hán. Mà bây giờ, nước ta đã có quốc lực cường thịnh, vệ úy cấm quân võ nghệ cao cường, lấy một địch một ngàn, có ai lại không phải cao thủ trong cao thủ, sao còn cần quy củ chó má như vậy? Ta hỏi ngươi, lẽ nào giang hồ nhân sĩ không phải là người? Bọn họ gϊếŧ người, dựa vào cái gì không cần đền mạng?! Gϊếŧ người đền mạng, đây mới là vương pháp!" Lưu Triệt bỗng nhiên đứng lên, khí thế mạnh mẽ, Điền Phẫn sợ hết hồn, chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt đảo mắt dường như đã lớn rồi. Hắn từng gặp Văn đế, cũng đã gặp Cảnh đế, nhưng có ai lại kiêu ngạo hung hăng như Lưu Triệt đâu?
Lưu Triệt vỗ bàn một cái, nói với Điền Phẫn: "Một Hung Nô, một giang hồ, trẫm thấy bọn họ trướng mắt đã rất lâu rồi! Trên đời này không có tông pháp nào không thể phá, ta muốn để người trong thiên hạ đều biết, chỉ cần là người, đều phải nộp thuế, chỉ cần gϊếŧ người, đều phải đền mạng, ai cũng không thể ngoại lệ, đây chính là quy củ của trẫm! Ai dám không phục!"
Điền Phẫn: "..."
Điền Phẫn nhu nhược nói: "Vâng."
Điền Phẫn quỳ lui ra khỏi cửa điện, mồ hôi lạnh khắp cả người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời âm u, tâm tình càng là nặng nề.
Việc này thế nhưng phải làm sao cho phải đây? Từ thời Tần tới nay đã kính trọng du hiệp, tuy rằng sau khi đi qua Hoàng Kim Đài sẽ có rất nhiều cấm kỵ, nhưng hàng năm vẫn có mấy trăm dũng sĩ từ Hoàng Kim Đài đi xuống, có ai không phải nhân tài kiệt xuất? Có người muốn tị thế, có người muốn làm du hiệp, có người chỉ là không phục triều đình quản giáo, hoặc là chưa đóng nổi thuế. Bất kể là vì sao, bách tính còn có một con đường để đi. Ngay cả phố phường cũng lưu truyền lời như vậy: "Ăn no mặc đủ, an ổn làm bách tính; nghèo khó gầy yếu, vậy có thể làm du hiệp."
Hiện tại nếu như con đường này bị lấp kín, Hoàng Kim Đài còn cần phải tồn tại sao?
Điền Phẫn trong lòng phiền muộn, trở lại trong phủ, mới thấy nguyên lai nhi nữ của Hoài Nam vương Lưu Lăng đang ở trong phủ của mình.
Lưu Lăng cười đến vô cùng xinh đẹp, đi ra đón, nói: "Nhá, thật xa đã nhìn thấy ngươi cau mày, làm sao vậy?"
Điền Phẫn lấy bàn tay đang nắm lấy lỗ mũi mình của nàng xuống, nói: "Hoàng đế muốn sửa đổi hoàng kim lệnh."
"Sửa như thế nào?" Lưu Lăng hỏi, mềm mại dựa vào trong ngực của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Điền Phẫn nói: "Hiện tại sửa như thế nào không quan trọng, quan trọng là..., điều này đại biểu hoàng thượng muốn cai quản giang hồ du hiệp, một khi đã bắt đầu, sau này sẽ không tốt đẹp nổi, sớm muộn cũng có một ngày, hoàng kim lệnh trở thành thùng rỗng kêu to, hắn sẽ bắt giang hồ cùng bách tính phải chịu chung một pháp mà trị."
Lưu Lăng nghĩ mãi không hiểu, hoặc căn bản là giả bộ không hiểu, thuận miệng nói: "Để hắn sửa đi? Làm sao, Thái úy cũng lo nước thương dân sao? Yên tâm đi, trời có sập xuống cũng có thái hoàng thái hậu chống đỡ."
"Ngươi thì biết cái gì?" Điền Phẫn nhìn về phía trước, một hồi lâu sau, nói, "Tiểu hoàng đế này, hắn có chỗ nào là muốn quản giang hồ? Hắn muốn cũng không chỉ là những thứ này."
Năm nay thân thể của thái hoàng thái hậu đã có chút không ổn rồi, đang từ từ giao lại quyền lực, hoàng thượng chính là nóng lòng như lửa đốt mà muốn thị uy. Mục tiêu tiếp theo là cái nào? Là Hung Nô, nếu Hung Nô thật sự bị bình định thì sao? Hoạ giặc ngoại xâm đã trừ, cái tiếp theo lại là ai?
Hiện nay quyền lợi thiên hạ nằm năm trong tay người: Thái hậu, hoàng đế, thái úy, thừa tướng, Ngự Sử đại phu. Hoàng đế ban một chiếu lệnh phải thông qua mấy người, hắn sẽ vui vẻ sao?
Điền Phẫn quả thực không còn dám nghĩ. Người ta nói ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già. Hắn là cữu cữu của hoàng thượng, từ khi Lưu Triệt còn gọi là Lưu Trệ đã dỗ dành hắn, là người nhìn Lưu Triệt lớn lên, hắn làm sao lại không nhìn ra Lưu Triệt là một người cuồng ngạo như thế này cơ chứ?
Lưu Lăng lại từ trong l*иg ngực của hắn tránh ra, hừ một tiếng nói: "Ta lại cái gì cũng không hiểu. Chỉ có ngươi hiểu, cần ta làm cái gì? Ta về nhà."
"Ài," Điền Phẫn than thở, "Lại làm sao? Cô nãi nãi, ngươi đừng thêm loạn cho ta, ngươi xem trên đầu ta đang lơ lửng cái gì?"
Lưu Lăng kỳ quái nói: "Cái gì?"
Điền Phẫn: "Một cây đao! Đao này sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống, lên làm Thái úy mấy năm qua, ta đây tóc cũng trắng rồi, ngươi nhìn thấy không? Ngươi thương xót ta chút đi cô nãi nãi."
"Ngươi sợ cái gì?" Lưu Lăng nhìn hắn nói, "Thái hoàng thái hậu không còn sống bao lâu nữa, tỷ tỷ của ngươi sắp lên làm thái hậu. Nàng làm thái hậu rồi, cho dù hoàng thượng nếu muốn gϊếŧ ngươi, hắn có thể sao? Dám sao?"
Điền Phẫn trong lòng kỳ thực cũng đang bồn chồn, Võ đế tuy rằng hung hăng càn quấy, thế nhưng trước khi lên làm hoàng đế vẫn rất nhân hậu. Thời điểm Lưu Vinh chết, Lưu Triệt còn rơi nước mắt, thề phải gϊếŧ Chất Đô. Thoạt nhìn không giống như người bất hiếu, vậy có lẽ làm quan cũng không khó như vậy đi. Ài, trong lòng Điền Phẫn cũng nhiều lần lo lắng. Nhất thời cảm thấy tuyệt vọng, nhất thời lại cảm thấy chính mình mệnh thật tốt, tiền đồ mở rộng.
Tỷ tỷ của Điền Phẫn là Vương Chí, hai người cùng mẹ khác cha, tỷ đệ tình thâm, Vương Chí dù như thế nào cũng sẽ hướng về đệ đệ của mình.
Lưu Lăng lại dựa vào, nói: "Ngươi cũng không hỏi ta, ngày hôm nay tại sao muốn đến?"
Điền Phẫn đùa nàng, hỏi: "Làm sao? Không phải là bởi vì nhớ ta sao?"
"Hoàng hậu A Kiều yêu cầu ta một chuyện." Lưu Lăng nói, "Trong lòng ta không chắc chắn, muốn đến hỏi ngươi một chút."
Điền Phẫn khó hiểu: "Chuyện gì?"
Lưu Lăng: "Nàng muốn mang thai."
Cái bụng này của Trần hoàng hậu có chút vấn đề, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn không có động tĩnh. Ngươi muốn nói hai người không sinh con, cũng không nhất định đều là lỗi của phụ nữ phải không, mấu chốt là, Vệ Tử Phu người ta rất dễ dàng đã mang thai! Vậy ngươi liền nói, đây nhất định là vấn đề của Trần A Kiều.
Điền Phẫn càng thêm kỳ quái: "Nàng muốn mang thai, tìm ngươi làm gì?"
"Ai nha!" Lưu Lăng cười nhẹ giọng nói, "Nàng muốn hỏi một chút, có bài thuốc dân gian gì hay không."
Điền Phẫn sửng sốt một chút, hỏi: "Dùng tà?"
"Dùng tà," Lưu Lăng lặng lẽ cười, nói, "Có bộ vu cổ nào....hay không?"
"Việc này phạm pháp đó." Điền Phẫn nói, "Theo luật pháp, ở trong cung dùng vu cổ chi thuật sẽ phải mất đầu."
"Cho nên ta muốn tới tìm ngươi mà."
Điền Phẫn trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Quả thật có một người như vậy. Mà việc này ngươi đừng để ý đến. Lưu Lăng, ta cho ngươi biết, trong cung lập tức sẽ có biến động lớn, ngươi vào lúc này tốt nhất cách xa ra. Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi muốn lấy lòng trưởng công chúa, sau đó lấy lòng thái hoàng thái hậu để cha ngươi tiến vào Trường An. Ngươi từ bỏ hẳn ý nghĩ này đi, việc này năm ngoái đã không thành, sau này lại càng không thành nổi."
Lưu Lăng lập tức thẹn quá hóa giận, một phát đẩy hắn ra, liếc mắt nhìn hắn, quay người rời đi. Điền Phẫn thế mà lại không đuổi theo.
Ngôi vị hoàng đế chỉ có một, thế nhưng người trong cả thiên hạ đều muốn. Con cháu của Cao Tổ thực sự nhiều lắm, những chư hầu vương này đó, nói ra danh hào của mỗi một người đều hù người, đều là cháu trai ruột của Cao Tổ. Hoàng thượng vẫn luôn muốn tước phiên, những chư hầu vương này có phục hay không? Nhất định là không phục. Rõ ràng năm đó đều là hoàng trữ, chính là một bước đi nhầm, phải lạy dưới chân một đứa nhóc, ai có thể làm như chuyện đương nhiên? Hoài Nam vương chính là người không phục nhất trong số đó, đến ngay cả người cữu cữu của hoàng đế Điền Phẫn này đều biết Hoài Nam vương muốn làm phản!
Lưu Lăng chính là nhi nữ của Hoài Nam vương, bản thân nàng ở lại Trường An, là tai mắt của cha nàng, năm đó quyển "Hoài Nam vương sách" kia có thể đưa đến trước mặt thái hậu cũng là bởi vì có Lưu Lăng.
Điền Phẫn hiện tại đang vạn phần căng thẳng, không thể vì hai lạng thịt dưới khố mình liền bán đi cả đời mình được. Thế nhưng hắn cũng đồng dạng hiểu rõ, chuyện này cho dù hắn không nhúng tay vào, Lưu Lăng cũng muốn làm.
Hắn nghĩ, việc này thực sự là thật trùng hợp, tháng trước hắn mới vừa nghe nói, Sở gia có một nữ nhi xuống núi, nữ nhi kia chính là tu hành vu thuật, tên là Sở Phục. Nếu Lưu Lăng không nói chuyện này, hắn còn muốn cầu đường làm quan cho chính mình, thế nhưng bây giờ là vạn vạn không thể đυ.ng vào.
Điền Phẫn cho là, trước khi thái hoàng thái hậu băng hà, e rằng phía Trần hoàng hậu sẽ xảy ra đại sự, thế nhưng thật sự là không nghĩ tới, người nháo loạn trước, không phải thái hậu, cũng không phải hoàng hậu, mà là Vệ Tử Phu.
Năm nay ngày mà khí trời lạnh nhất, là ngày thứ hai tuyết lớn, đệ đệ của Vệ Tử Phu bị phán án tội chết, một khắc bị chém đầu kia được bạn tốt Công Tôn Ngao cướp xe tù cứu ra. Đệ đệ của nàng nếu như chết rồi, vậy còn may, thế nhưng không chết, còn được cứu ra, việc này liền truyền đến tai hoàng đế. Hoàng thượng căn bản không biết Vệ Thanh phạm phải tội gì, nhưng hắn từng gặp Vệ Thanh, cho nên tự mình thẩm tra vụ án này.
Vệ Thanh phạm phải tội gì?
Vệ Thanh là một tên chăn ngựa! Yêu ngựa như mạng, cực kỳ biết chăn ngựa, ngựa hắn nuôi sẽ béo tốt tráng kiện, hắn có thể phạm phải tội gì, chẳng lẽ còn có thể làm ngựa no chết sao? Hoàng thượng rõ ràng là muốn trị A Kiều cùng nương nàng trưởng công chúa. Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được, Vệ Tử Phu đang được sủng ái, A Kiều đã tức đến nghẹn, trưởng công chúa cùng A Kiều coi Vệ Tử Phu như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ai hãm hại Vệ Thanh vẫn chưa rõ sao?
Vệ Tử Phu nhịn, không ra mặt cho đệ đệ của mình, chẳng qua hiển nhiên hoàng thượng không có ý định muốn nhịn.
Điền Phẫn nghĩ: "Lật mặt như lật sách, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Thái hoàng thái hậu còn chưa qua đời, hoàng thượng đã muốn loại trừ trưởng công chúa cùng hoàng hậu. Nhưng nếu như nói là bởi vì Vệ Tử Phu, vậy danh tiếng này nghe thì tốt hơn nhiều. Võ đế xung quan giận dữ vì hồng nhan, nhưng sự thực lại là như thế nào? Võ đế rốt cuộc là có mấy phần vì Vệ Tử Phu, mấy phần là vì mình?
Điền Phẫn giữa đêm mặc vào quan phục, nhanh chóng chạy đến trước trắc điện, Đậu Anh cùng Hàn An Quốc đã quỳ ở nơi đó. Dưới chân hoàng thượng có một đại thần đang quỳ, đến ngay cả Vệ Thanh kia cũng quỳ, vì trưởng công chúa cùng hoàng hậu xin tha.
Hoàng thượng mặt nặng như nước, nói: "Làm càn! Lớn mật! Các ngươi phản rồi!"
"Đậu Anh," hoàng thượng nói, "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi tại sao phải quỳ ở chỗ này, ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Đậu Anh rập đầu nói: "Hoàng thượng, phế hậu là đại sự, tuyệt đối không thể tùy tiện. Chỉ bởi vì chuyện này đã muốn phế hậu, e sợ mọi người không thể tin phục."
Hoàng thượng ngồi trở lại long ỷ, liếc mắt nhìn Vệ Thanh đang cúi đầu, nói: "Ngươi thì sao?"
Vệ Thanh tướng mạo nhân hậu, anh tuấn cao to, rập đầu nói: "Hoàng thượng, ti thần cho là thừa tướng nói rất có lý, ti thần chỉ là một cái mệnh tiện không đáng nhắc đến, nếu làm dao động đến quốc mạch, ti thần vạn chết không hết tội!"
"Ha ha!" Lưu Triệt thất thanh cười to, "Quốc mạch! Chỉ một A Kiều!"
"Được được được, " Lưu Triệt nói, "Các ngươi đều là trung thần của thái hậu!"
Đậu Anh một ngụm máu liền chặn ở ngực, tức giận cũng không phát ra được. Trần A Kiều, ngươi thật là ngu! Hiện tại tất cả mọi người vì nữ nhân này mà bị mắng, hoàng thượng cho là các đại thần không dám đắc tội thái hậu, thái hậu bọn họ cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng đại thần chỉ muốn sống thôi! Chẳng lẽ còn thật có thể phế hậu? Giỡn sao, Cảnh Đế phế Bạc hoàng hậu còn phải nhịn mấy năm đây, bây giờ hoàng quyền bất ổn, ngươi lại phế hậu, ngoại thích lão thần, một miếng cũng có thể nuốt tiểu hoàng đế!
Đậu Anh hận không thể chỉ mũi mắng Trần A Kiều: "Ngươi thực sự là so với Lật Cơ cũng không bằng!"
Năm đó mẫu thân của Lưu Vinh, Lật Cơ, bởi vì vụng về không đoán được tâm tư của Cảnh Đế, làm hại Lưu Vinh vô tội bị tước Thái tử, mà lúc này Đậu Anh oán thầm: "Chẳng lẽ là bởi vì thái hậu quá thông minh, dẫn tới nữ nhân hậu cung sau này đều ngu xuẩn thành bộ dáng này?"
Vì một tên Vệ Thanh, ngươi phải đến nỗi này?
Điền Phẫn lại gần, nói: "Thừa tướng, ngươi nói, hoàng thượng chẳng lẽ còn thật sự muốn phế hậu? Hay là đang diễn kịch."
"Diễn cho ai xem?"
"Giả ngu liền không có ý nghĩa gì rồi," Điền Phẫn hướng đôi mắt nhìn về phía Đông cung, "Thái hậu mắt mù, tâm cũng không mù, một chiêu rung cây dọa khỉ này, thái hậu khi còn trẻ cũng dùng không ít."
Đậu Anh cung kính nói: "Thái úy, cơm tối ăn ít thôi." Nói xong, lại chắp tay, nói: "Ta đi trước."
Điền Phẫn nghiền ngẫm lại nghiền ngẫm, rồi mới hỏi hạ nhân bên người: "Hắn nói ta ăn no rửng mỡ hả?"
Hạ nhân rất lúng túng, chỉ có thể nói: "Hình như là như vậy."
Điền Phẫn cười lạnh hai tiếng, quay người cũng rời đi.
Một năm này là Nguyên Quang năm thứ năm, cũng là năm đầu tiên Lý Đông Thanh biến mất trên giang hồ. Tin tức này cùng với hoàng kim lệnh mới được ban hành đồng thời truyền đến Đông Âu quốc.
Thế nhân cũng không biết Lý Đông Thanh cùng Nguyệt Chi lại có dây dưa như vậy, chủ yếu đồn đại là, Lý Đông Thanh vì cứu Ninh Hòa Trần mà đã chết trong tay Nguyệt Chi. Còn Ninh Hòa Trần đã chết hay chưa, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Lý Đông Thanh tuy rằng sống rất tốt, nhưng thực có lúc khó tránh khỏi cũng muốn: "Còn không bằng để ta chết ở Nhạn Môn đi!"
Hắn treo người trên sợi dây thừng giữa hai bức tường cao vυ't, phía dưới là mảnh gỗ đã được tước nhọn, phía trước là Hỏa Tầm Sưởng Minh giương cung bắn tên, Lý Đông Thanh hoả tốc tránh né mũi tên đang bay đến, hai bước nhảy lên dây thừng cao cao, bước dài lại đây, trước mặt là một mũi tên của Hỏa Tầm Sưởng Minh, ngay lúc sắp đâm đến, Lý Đông Thanh một phát bắt được, nắm chặt nó trước mắt mình, Hỏa Tầm Sưởng Minh để cung tên xuống, đứng ở trên tường cao nheo mắt lại. Lý Đông Thanh dấy lên dự cảm không tốt, vừa quay đầu, Vương Tô Mẫn từ một đầu tường thành khác bò ra ngoài, giơ lên một cây đuốc.
Lý Đông Thanh: "Đừng!"
Vương Tô Mẫn tiếc nuối bĩu môi, chỉ chỉ vọng tháp phía trên, ý là chính mình cũng hết cách rồi, sau đó đem đuốc để sát vào dây thừng.
Lý Đông Thanh quay đầu nhanh chân bỏ chạy, sau đó dây thừng bị đứt mất, hắn trực tiếp từ trên không rớt xuống, Vương Tô Mẫn che mắt lại, không đành lòng xem. Lý Đông Thanh lại mất công tốn sức mà lôi kéo dây thừng bò lên trên, chính mình cũng còn đang sợ hãi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh kéo hắn một cái, Lý Đông Thanh nói: "Cảm tạ, cảm tạ."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta nghe nói, Đại ca nữ cho Ninh Hòa Trần rất nhiều độc trùng."
Lý Đông Thanh còn chưa được kéo lên đã ngồi trở về đầu tường, sắc mặt trắng bệch.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Không nhất định phải dùng đâu, Tuyết Mãn thương ngươi mà."
Lý Đông Thanh ấp úng lắc lắc đầu, không biết là có ý gì. Hắn cũng liếc mắt nhìn về vọng tháp.
Ninh Hòa Trần mặc áo choàng da sói dày dặn, đang ngồi ăn nho, y thực sự rất nhàn, Lý Đông Thanh bò lên, trước tiên cười với y, lộ ra răng cửa. Hắn tiện tay đón lấy hạt nho Ninh Hòa Trần phun ra, ném lên trên bàn, ngồi xổm xuống cạnh Ninh Hòa Trần, tuy rằng không lên tiếng, mà đuôi nhỏ lại đang lắc lư lay động.
Ninh Hòa Trần nói: "Hoắc Hoàng Hà ngày hôm nay muốn tới."
"Thật sao?" Lý Đông Thanh đã một năm chưa thấy hắn, cao hứng vô cùng, nói, "Lúc nào sẽ đến? Ngươi làm sao không nói sớm cho ta?"
"Ta mới vừa biết, " Ninh Hòa Trần nói, "Ngày hôm nay luyện cái gì?"
Lý Đông Thanh: "Ngươi không thấy ta?"
Ninh Hòa Trần: "Vừa nãy không cẩn thận ngủ mất."
Lý Đông Thanh thoáng chốc có chút thất vọng, nói: "Ta ngày hôm nay biểu hiện rất tốt, hôm nay là dây thừng."
"Tại sao lại là dây thừng?" Ninh Hòa Trần cau mày nói, "Có bị thương không?"
Trong lòng Lý Đông Thanh cao hứng, kiêu ngạo nói: "Một chút cũng không có, ta ngay cả góc áo cũng không bị rách, Vương ca đốt đứt dây thừng, ta suýt nữa ngã xuống, thế nhưng ta vẫn giữ vững được, ta có phải là lại tiến bộ rồi không?"
"Ừm." Ninh Hòa Trần tuy rằng khen hắn, nhưng vẫn nói, "Lần sau đừng đi nữa, không có tác dụng gì, nếu như thật sự chết rồi, ai cho ngươi cái dây thừng mà bò."
Quan niệm giáo dục của Ninh Hòa Trần cùng Hỏa Tầm Lệ có chút khác biệt. Cho dù là bản thân Lý Đông Thanh cũng không nghĩ tới, Ninh Hòa Trần lên làm sư phụ lại là kiểu cưng chiều trẻ con ấy. Một vài chuyện sẽ bị thương, Ninh Hòa Trần cũng không để cho Lý Đông Thanh đi làm, đến ngay cả đứng tấn cũng không vượt quá một canh giờ. Hơn nữa Ninh Hòa Trần cảm thấy những thứ đó đều không có tác dụng gì, hắn cảm thấy Lý Đông Thanh có thiên phú thì sẽ có phương pháp dạy cho thiên phú, không cần phải khắc khổ. Hỏa Tầm Lệ lại rất cứng nhắc, nhất định phải làm hết một lượt mới được.
Lý Đông Thanh mỗi tháng có một lần thi, Ninh Hòa Trần cùng Hỏa Tầm Lệ đều sẽ tới, Ninh Hòa Trần là không yên tâm gì hết, chính y ở bên người, lỡ có thời khắc nguy hiểm thì y cũng có thể bảo vệ Lý Đông Thanh, mà Hỏa Tầm Lệ là muốn nghiệm thu thành quả của Lý Đông Thanh. Nhưng hôm nay Hỏa Tầm Lệ bị bệnh không tới, chỉ còn mình Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần cười nói: "Ta còn tưởng rằng Hỏa Tầm Lệ không đến, bọn họ sẽ dung túng cho ngươi."
Lý Đông Thanh vươn mình nằm trên đùi y, nói: "Một chút cũng không có."
Ninh Hòa Trần tiện tay xoa tóc của hắn, nói: "Để ta xem, đây là cái gì?"
Lý Đông Thanh "Ừ" một tiếng, hỏi: "Là gì? Tóc trắng sao?"
Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng nhấc ra tóc xoăn bên rìa, nhổ xuống đưa đến trước mắt hắn, nói: "Nhìn coi, ngươi mới vài tuổi?"
"Qua năm nay sẽ mười bảy tuổi." Lý Đông Thanh nói, "Ngươi suốt ngày nói câu này, trước đây khi ở thôn Khất Lão ngươi còn nói cho ta, Y Trĩ Tà mười bốn tuổi đã gϊếŧ người như ngóe đấy, hiện tại lại cứ nói ta như thế."
Trong tay hắn đùa nghịch mái tóc của Ninh Hòa Trần, nói: "Dù sao thì tóc ta cũng không đẹp bằng ngươi, có chút tóc trắng thì có sao đâu."
Ninh Hòa Trần: "Vẫn chưa tới mười tám tuổi đã đầy đầu tóc trắng, vậy ngươi không tìm được tức phụ đi."
Lý Đông Thanh lại trêu ghẹo y: "Nhưng có người còn hai mươi bảy tuổi rồi vẫn chưa nắm tay cô nương mà!"*
*Chỗ này chắc tác giả nhầm hay lúc trước nhầm ý, trước đây bảo Ninh Ninh hơn tiểu Lý có năm tuổi thôi mà, giờ lại thành hơn mười tuổi rồi.
"Ngươi biết ta không có?" Ninh Hòa Trần thoáng nhướn mi.
Lý Đông Thanh: "?"
Hắn vươn mình ngồi dậy, hỏi: "Ngươi nắm rồi sao."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Ngươi nói xem?"
Lý Đông Thanh có chút buồn bực, lại nằm xuống, Ninh Hòa Trần vỗ về vết sẹo của hắn, Lý Đông Thanh nói: "Ài."
Ninh Hòa Trần dở khóc dở cười: "Lại làm sao?"
Lý Đông Thanh: "Ngươi đẹp như vậy, lại lợi hại như thế, nhất định là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, ài, đáng trách!"
Lý Đông Thanh rất am hiểu biểu đạt tình cảm của chính mình, cũng không cảm thấy biểu đạt tình cảm của chính mình có gì ngại, càng nhiều thời điểm nói thành lời sẽ không ngượng ngịu. Hắn vẫn luôn khen Ninh Hòa Trần như thế này, trong lòng hắn Ninh Hòa Trần chính là người tuyệt vời nhất trên đời, vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, lớn lên lại xinh đẹp. Ninh Hòa Trần từ khi mới quen hắn đã khen như vậy, mãi cho tới bây giờ cũng không có thay đổi ý nghĩ. Nhưng cũng vì chính mình tình lộ trống rỗng mà cảm thấy không vui.
Lý Đông Thanh sờ lên vết sẹo của mình, nói: "Cái này có phải rất rõ không?"
Ninh Hòa Trần đặt tay lên vết sẹo của hắn, nhẹ nhàng che chở, nhẹ giọng nói: "Còn không rõ lắm."
Tay y che kín tầm mắt của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh liền thuận thế nhắm hai mắt lại, hôm nay Đông Âu không phải rất lạnh, trên tháp quan sát có chút gió nhẹ. Ninh Hòa Trần nói với hắn: "Đều sẽ có, bất kể là cái gì, đều sẽ có, không nên gấp gáp."
Lý Đông Thanh có chút ngượng ngùng, qua một lát lại mở mắt ra, nói: "Nếu như ngươi có người mình thích, sẽ rời khỏi ta sao?"
Ninh Hòa Trần thế mà lại có bệnh chung của người trưởng thành, luôn yêu thích quăng vấn đề trở lại, hỏi ngược lại hắn: "Vậy ngươi sẽ sao? Ngươi cũng sẽ có cô nương mình yêu thích, còn có thể nhớ tới các bằng hữu của ngươi sao?"
"Đương nhiên," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi là quan trọng nhất, hí hí!"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, bất kể có tin hay không, nhưng khi nghe thấy như vậy, trong lòng cũng đều cao hứng.
Lý Đông Thanh truy hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Ta," Ninh Hòa Trần nhìn về xa xăm, bỗng nhiên chuyển chủ đề, cười nói, "Ta chính là sư phụ ngươi, một ngày làm thầy cả đời làm cha, luôn là nhi tử bất hiếu, nào có người cha nào lại không cần nhi tử?"