Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 87

Phương Hòa lặng lẽ thu xếp đồ đạc gọn gàng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Chấn, Lê Chân khoác tay lên vai cậu, không nói ra chuyện cậu đã từng trãi qua trong phòng thí nghiệm, mà là đem chuyện của Tôn Bằng kể ra.

Sau khi nói xong cảnh tượng Tôn Bằng đã tai nghe mắt thấy trong phòng thí nghiệm, hắn nhìn Lê Nguyệt nói, "Em không những muốn cứu mấy đứa trẻ vô tội bị coi là vật thí nghiệm, mà hơn hết, về mặt này em cũng có nghiêm cứu, em muốn thiết bị bên trong phòng thí nghiệm."

Lê Nguyệt lập tức ngồi thẳng dậy, gắt gao nhìn Lê Chấn chằm chằm, "Em có ý gì? Mặt này, cái gì là mặt này?"

Trong lòng cô ẩn ẩn toát ra suy đoán, có phải Lê Chấn đã tìm được biện pháp giải quyết virus tang thi rồi không?

Lê Chấn nói, "Về cách giải quyết virus tang thi, em đã có phương hướng, nhưng em cần thiết bị."

Lê Nguyệt gật đầu, nâng tay hất giọt nước mắt vừa mới lăn xuống, thân là một người mẹ, chuyện cô áy náy nhất đó chính là đã không thể sinh con của mình ra trong thời đại hòa bình, cha của Tiểu Lương Tư vừa sinh ra đã chết trong miệng tang thi, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới tương lai, hiện tại đột nhiên nghe Lê Chấn nói có thể giải quyết virus tang thi, trong lòng cô nhất thời xúc động.

Điều chỉnh tâm trạng, Lê Nguyệt nhìn thoáng qua Tiểu Lương Tư nằm trong nôi ngủ ngon lành, nhíu chặt mày, là một người mẹ, việc cô không chịu được nhất đó chính là nhìn con mình chịu khổ, tưởng tượng tới cái phòng thí nghiệm được ngàn người kính ngưỡng đó vậy mà lại lấy trẻ con ra làm vật thí nghiệm, Lê Nguyệt giận dữ, "Những đứa nhỏ đó tất nhiên là phải cứu ra, nhưng chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì rất khó đối kháng, nghe ý tứ của tên nhóc Vệ Bàn Giang kia, dị năng giả hệ tinh thần bên trong phòng thí nghiệm đã khống chế thượng tầng của căn cứ rồi, phòng ngự bên trong phòng thí nghiệm đó chắc chắn không đơn giản, mấy đứa có kế hoạch gì không?"

"Tụi em muốn biết Vệ Bàn Giang rốt cuộc có bao nhiêu tin tức."

Lê Nguyệt gật đầu, "Vậy đơn giản, đi, chị mang hai đứa qua bên kia hỏi một chút."

Phương Hòa với Lê Chấn nhanh chân đuổi kịp, phòng Vệ Bàn Giang cũng ở lầu hai, rẽ qua một chỗ rẽ là tới, Lê Nguyệt đứng bên ngoài gõ cửa, mới gõ hai cái, đã nghe tiếng rống của Vệ Bàn Giang truyền ra từ trong phòng, "Ông nội, ông cảm thấy biến thành cây là có thể trốn tránh vấn đề hả? Ông chờ đó, con đi tìm cái bật lửa tới đây!"

Phương Hòa nghe thấy tiếng ông Vệ đau đớn mắng chửi, "Đồ cháu nội khốn khϊếp, tao là ông nội mày, mày cả gan phạm thượng?!"

"Phạm cái gì mà thượng, vậy ông nói con nghe xem, sau ngày hôm đó ông đã đi đâu, con còn tưởng ông bị người của phòng thí nghiệm vác đi rồi, cực khổ đi tìm, kết quả ông vậy mà ở ngoài tìm một đứa cháu khác!"

Một bên là ông Vệ ấp a ấp úng không nói rõ nguyên nhân, một bên là Lê Nguyệt đứng bên ngoài giật giật khóe miệng, sau khi biết tên nhóc Vệ Bàn Giang thật ra chỉ mới hai mươi tuổi đầu, hình tượng của tên nhóc liền bắt đầu vỡ nát.

Vừa mở cửa đi vào, Phương Hòa phì cười nhìn cây bạch dương chen chúc trong phòng, cộng thêm Vệ Bàn Giang dậm chân đi vòng vòng cái cây.

Vệ Bàn Giang thấy Lê Nguyệt dẫn người vào, lèm bèm, "Ngay cả cửa cũng không gõ, trong mắt cô đúng là không có lão đại này mà!"

Lê Nguyệt trợn trắng mắt, "Tôi gõ, cậu lo đốt cây, nên không nghe."

Vệ Bàn Giang xách bật lửa ném lên bàn, dựa hết người vào ghế, xua xua tay, dù sao cậu ta cũng không để ý.

Phương Hòa bên này dí sát mặt vào cây bạch dương, trên cây liền mọc ra đôi mắt chớp chớp với cậu.

Vệ Bàn Giật nhìn thấy, giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói, "Ông à, ông biến trở lại giùm cái, chuyện này về sau lại nói tiếp."

Ông Vệ run run nhánh cây, lắc một cái đã biến lại thành người, vuốt mặt già, rốt cuộc cũng giải thích, "Tiểu Bàn à, ông nội không phải là lén chạy đi, ông chỉ là lén lười một chút, biến thành cái cây, chẳng qua trước đó uống nhiều rượu quá, không cẩn thận ngủ mất tiêu, lúc tỉnh lại thì con đã đi rồi."

Vệ Bàn Giang nghe trong ngược lại thấy nhẹ nhõm hẳn, cậu ta dò hỏi như vậy chính là muốn biết phòng thí nghiệm có khi nào muốn xuống tay với ông nội của mình không, nếu là ngủ quên ngay từ đầu, hẳn là không dính phải tâm lý ám chỉ của dị năng giả tinh thần.

Vệ Bàn Giang quay đầu nhìn về phía Lê Chấn với Phương Hòa, "Lê Nguyệt đem hai người qua đây, chắc chắn là có gì muốn nói phải không, nói đi."

Lê Chấn nâng đôi mắt lạnh băng nhìn Vệ Bàn Giang, nhìn tới cậu ta yên lặng nổi da gà trong lòng, đột nhiên cảm thấy bị Lê Nguyệt nhìn chằm chằm chỉ là chuyện nhỏ, ánh mắt này mới thật là làm người ta sợ hãi.

Phương Hòa nhịn không được bật cười, nhớ tới trước đây khi mình đối mặt với ánh mắt của Lê Chấn, cũng không dám nhìn thẳng, cậu kéo kéo tay hắn, "Lê Chấn, nói cho cậu ta đi."

Hắn trở tay nắm ngược tay cậu, kéo Phương Hòa ngồi xuống ghế dài đối diện Vệ Bàn Giang, nói, "Ý thức của cậu đã chịu một lượng tinh thần xâm nhập quá mức, nếu không phải có ngoại lực nào đó định kỳ trợ giúp, phỏng chừng đã bị điên rồi."

Ông Vệ lập tức không thể bình tĩnh, "Cậu nói cái gì? Cháu nội tôi bị làm sao?"

Vệ Bàn Giang lấy ra một bình rượu nhỏ đưa cho ông, "Ông à, ông vào phòng trong uống rượu trước đi, bên trong tủ còn có đồ nhắm, đừng nghe người ta nói bậy."

Ông Vệ nào còn tâm tình bình tĩnh uống rượu, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của cháu trai, dưới tình huống bản thân đuối lý, ông cũng chỉ có thể lấy bình rượu.

Đợi ông vào trong rồi, Vệ Bàn Guang lập tức bố trí một đống dây leo, rập rạp thoạt nhìn có thể cách âm được mới dừng tay, sau đó nhướng mày nhìn về phía Lê Chấn, "Lê Nguyệt vừa kể với anh rồi à, đừng lấy cái đó ra lừa tôi, muốn biết gì cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng."

Phương Hòa thật muốn đá cậu ta một cái, câu này không phải châm chọc cậu lừa dối ông sao? Rõ ràng là ông tự mình muốn.

Vệ Bàn Giang tiếp tục nói, "Còn nữa, ông nội chỉ có tôi là cháu nội, cậu cũng đừng ham vui làm gì."

"Cậu Vệ Bàn Giang nói chuyện đàng quàng cho tôi!" Lê Nguyệt nghe không lọt nữa, đập một cái lên bàn trước mặt Vệ Bàn Giang, phịch một tiếng trực tiếp làm cái bàn gãy đôi.

Tiểu Lương Tư đang ngủ ngon lành oa một tiếng bắt đầu khóc, một dòng điện lưu nháy mắt trãi khắp phòng, bốn người không ai may mắn thoát khỏi, tóc tai dựng thẳng, mà trên đầu Vệ Bàn Giang, còn có một chút khói nhẹ.

Lê Nguyệt trừng mắt nhìn cái đầu của cậu ta một cái, mới đi dỗ con trẻ.

Mũ của Phương Hòa bị tóc độn lên, thiếu chút nữa rơi xuống, Phương Hòa sờ sờ, may mắn tóc tai dựng đứng đã che lại tai mèo rồi.

Cậu quay đầu nhìn Lê Chấn, bản mặt lạnh tanh cộng với một đầu tóc dựng đứng, cũng đẹp lắm.

Lê Chấn đất đắc dĩ cười, giúp cậu đội mũ cho tốt, đè xuống, miễn cưỡng ổn.

Hai người lại quay đầu nhìn Vệ Bàn Giang, kinh ngạc phát hiện, người vừa lúc nãy còn ổn áp, lúc này lại không được khả quan cho lắm, điện lưu của Tiểu Lương Tư mặc dù lan ra hết bốn người, nhưng cũng không mạnh lắm, cùng lắm là cả người run lẩy bẩy một chút, nhưng còn Vệ Bàn Giang đã mặt mày xanh trắng, cả người ngăn không được run rẩy, chặt chẽ nắm lấy tay vịn của ghế, gân xanh biểu hiện cậu ta đang phải chịu khổ sở cực lớn.

"Lê Chấn, cậu ta có phải muốn điên rồi không?"

Lê Chấn gật đầu, "Ý thức cậu ta bị hư hại, vốn dĩ không chịu được lâu, giờ mới phát tác đã coi như may mắn."

"Vậy anh không định trị cho cậu ta hả?"

Lê Chấn bóp bóp lỗ tai bị lộ ra khỏi tóc của Phương Hòa, "Không được cậu ta cho phép, trị liệu sẽ rất nguy hiểm, nếu bài xích quá mạnh cậu ta sẽ chết, chờ một chút đau tới ngất đi rồi tính."

Phương Hòa che một bên tai nhìn Lê Chấn, người này thật sự không phải đang trả thù đó chứ?

Vệ Bàn Giang đã không còn sức phản bác hắn, gắt gao cắn răng nhìn về phía Lê Nguyệt, chịu đựng đau đớn chậm rãi nói, "Lê Nguyệt, kêu lão Tống tới đây."

Lê Nguyệt thấy trạng huống của cậu ta cũng hết hồn, vội vàng ôm Tiểu Lương Tư đi tìm người.

Lão Tống chạy tới, thời điểm nhìn thấy Lê Chấn lớn lên rất giống Lê Nguyệt, hơi sửng sốt, đảo mắt lại nhìn thấy Vệ Bàn Giang lập tức vội vã đem đồ nghề châm cứu lấy ra, nhanh chóng tiêu độc thi châm.

Nhưng lúc này so với trước kia không giống, Vệ Bàn Giang bị ghim một đống kim trên đầu vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ý thức đã có chút rời rạt, mất khống chết phóng ra một đống dây leo xung quanh, lão Tống không thể đến gần, chỉ có thể lớn tiếng kêu, nhưng Vệ Bàn Giang đã không thể khống chế dây leo được nữa.

Phương Hòa nắm lấy tay Lê Chấn, "Lê Chấn, anh có muốn thử xem không? Còn đỡ hơn để cậu ta phát điên rồi chết đi."

Lê Chấn gật đầu, tinh thần niệm lực cường đại đè ép đi qua, trực tiếp vây quanh ý thức của Vệ Bàn Giang, nháy mắt làm cậu ta ngất đi, dây leo điên cuồng múa may xung quanh lập tức mất đi động lực, cứng đờ rơi xuống.

Lê Chấn hơi hơi chợp mắt, cẩn thận khống chế tinh thần niệm lực, dưới tình huống không kinh động ý thức của Vệ Bàn Giang, chữa trị ý thức bị dị năng giả tinh thần đánh cho bầm dập của cậu ta, chờ đến khi đợt chữa trị nguy hiểm này hoàn thành, Lê Chấn mới mở mắt.

"Thế nào rồi?" Phương Hòa hỏi.

"Sâu trong ý thức của cậu ta vẫn còn sót lại một chút, cần cậu ta phối hợp, đợt lát nữa tỉnh lại xem có đồng ý không đã."

Lê Nguyệt đứng đằng sau nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Lương Tư nghe vậy, hơi nhíu mày, "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Lão Tống bên cạnh sắp khóc luôn rồi, "Lão đại mỗi ngày đều phải chịu đau như vậy một lúc, chỉ là trước kia không đau đến như vậy, lão nhị à, cô phải khuyên nhủ mới được."

Lê Nguyệt gật gật đầu, "Cậu trước hết trở về bận việc của cậu đi. Tôi sẽ khuyên cậu ta."

Đợi lão Tống đi rồi, Lê Chấn mới nói, "Từ suy đoán của em, phòng thí nghiệm có ít nhất năm dị năng giả hệ tinh thần, đây là ám chỉ tinh thần do bọn họ hợp lực làm ra, không dễ giải quyết đâu."

Còn chuyện phiền toái hơn mà Lê Chấn chưa nói, năm biến dị giả rất có thể đã tìm được phương pháp lợi dụng năng lượng bên trong thiên thạch, nếu bọn họ cũng giống tang thi biến dị có thể sử dụng dị năng vô hạn, chuyện sẽ không dễ dàng nữa.

Lê Nguyệt trầm mặc, nếu là dị năng khác thì còn dễ nói, nhưng lại là dị năng giả tinh thần, một người đã rất khó đối phó, huống chi là năm.

Khi Lê Chấn nói, Vệ Bàn Giang đã tỉnh lại, cậu ta nhắm mắt một lát rồi mới chậm rãi nói, "Là có sáu dị năng giả tinh thần, đứng đầu là người tên Trình Kỳ Đống, là nhà sinh vật học, cũng là tổng phụ trách phòng thí nghiệm."

"Trình Kỳ Đống là dị năng giả tinh thần?" Sắc mặt Phương Hòa trắng bệch.

"Lúa nhỏ?" Lê Chấn lo lắng nắm lấy tay cậu.

Phương Hòa run run môi, nói, "Trước k không phải như vậy, là chỗ nào xảy ra vấn đề, đúng là cảnh vệ phụ trách của phòng thí nghiệm là dị năng giả tinh thần không sai, nhưng mà, Trình Kỳ Đống trước kia không phải dị năng giả."

Phương Hòa khiến Lê Nguyệt lẫn Vệ Bàn Giang điều thấy kỳ quái, Vệ Bàn Giang trực tiếp hỏi ra miệng, "Trước kia?"

Phương Hòa không trả lời cậu ta, chỉ là đôi mắt vẫn cứ lo sợ không yên nhìn Lê Chấn, "Trước kia khi gã còn là người thường, có rất nhiều thực nghiệm gã không thể không tránh mặt, cho nên, gã có nhiều cố kỵ, nhưng nếu hiện tại gã là dị năng giả, thì chắc chắn sẽ càng thêm điên cuồng, rất nhiều thực nghiệm gã khẳng định sẽ thẳng tay làm!"

Giữa mày Lê Chấn nhíu chặt, ôm lấy Phương Hòa, "Có khả năng liên quan tới thiên thạch, có lẽ gã chỉ là nghiên cứu ra cách lợi dụng năng lượng của thiên thạch, Lúa Nhỏ, em không có sai."

Phương Hòa hơi hơi nhắm mắt, gật đầu, "Mặc kệ chuyện có phải do em hay không, chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ."

Lê Chấn tuy rằng chưa từng cùng cậu nói ra kế hoạch cụ thể của chính mình, nhưng Phương Hòa biết những chuyện hắn làm sau khi tiến vào căn cứ đều có mục đích.

Lê Chấn gật đầu, không quan tâm tới hai người vẫn còn thấy kỳ quái, ôm lấy Phương Hòa ngồi xuống ghế dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu, nhìn về phía Vệ Bàn Giang, "Mục đích của chúng tôi là phá hủy phòng thí nghiệm, hiện tại, có thể đem chuyện mà cậu biết nói ra chưa? Đặc biệt là cái hố thiên thạch sau núi kia."