Yêu Người Đắm Say

Chương 18

Coi như tên đàn ông Bùi Hàn Chu này có chút lương tâm, không thật sự để cô tự mình đi một chuyến, thay cô lấy máy tính lên giường.

Khi Lâm Lạc Tang lấy được máy tính muốn nói lại thôi, hơi khó xử mà khẽ một tiếng "ây da".

Anh ngước mắt: "Thế nào?"

"...... Anh không lấy tai nghe," cô khoa tay múa chân, "Tựa như một chiến sĩ mất đi tấm khiên vậy á."

Bùi Hàn Chu nửa nghiêng người ổn định lại, ánh mắt phức tạp khó phân biệt trong ánh sáng nửa tối nửa sáng.

Ngay lúc cô cho rằng sự kiên nhẫn của anh sắp bị giày vò sạch sẽ thì nhà đầu tư bất lương hôm nay tựa như ăn no tâm tình không tồi, hiếm khi không nói gì nữa mà thay cô cầm tai nghe lại đây.

"Cái này đúng không?"

Tuy cô còn có chuyện muốn nói nhưng tự biết mọi việc có mức độ, gà con mổ thóc gật đầu rồi liếʍ liếʍ cánh môi.

Người đàn ông EQ rất cao, thấy dáng vẻ này của cô lại dựa vào tủ đầu giường nói: "Không sao, em nói đi."

Cô cảm thấy có hơi kỳ quái, dường như chỉ cần bật đèn ngủ, người này sẽ trở nên dịu dàng một chút không thể giải thích được.

Ngón chân của cô nhẹ nhàng cuộn, đáng thương vô cùng: "Tôi muốn uống nước."

Không hề báo trước, không biết anh đang nghĩ đến điều gì, anh đột ngột bật cười, âm điệu lưu luyến: "Giọng nói của em hình như quả thực đang mệt."

Lâm Lạc Tang:......???

Bản thân cô cũng cảm thấy sỉ nhục sâu sắc, khi người đàn ông đi đến đầu cầu thang, chỉ phải dường như kêu cho hả giận với bóng lưng của anh: "Dùng bình giữ ấm của tôi, muốn nước ấm 35 độ!"

Mười phút sau anh mới đi lên, tuy rằng đi rất lâu nhưng cũng tính là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bỏ bình giữ ấm màu tím vào lòng bàn tay cô.

Cô mở nắp ra, thật sự thuần túy chỉ là vì tỏ vẻ bản thân có lương tri nên khách sáo một câu: "Anh không uống sao?"

Người đàn ông thản nhiên mà tiếp nhận ý tốt của cô: "Lười rửa ly, uống của em."

"......" Tui thật sự không có ý tứ này.

Bởi vì ca sĩ phải dưỡng giọng nói nên bình giữ ấm của cô hàng năm đều là nước ấm, thói quen trước khi uống là thổi thổi, hơi nóng bốc lên đọng lại hơi nước trên chóp mũi thanh tú và thẳng tắp của cô.

Thật ra anh hiếm khi thưởng thức nhưng ngũ quan của cô xác thật xinh đẹp, quyến rũ nhưng lại không có tính công kích gì, ngẫu nhiên còn rất đáng yêu.

Ý thức được anh lại đang nhìn mình uống nước, thả ánh mắt giống như có chút nguy hiểm, Lâm Lạc Tang mím chặt giọt nước bên môi, giơ tay lên: "Thấy bình giữ ấm này của tôi không?"

"Hửm?"

"Nếu anh lại có mưu đồ gây rối, tôi sẽ dùng cái này đánh vào đầu của anh," cô nhìn đáy bình, "inox 304, đánh anh thật sự đau."

"............"

///

Ngày hôm sau lúc Lâm Lạc Tang tỉnh lại, như thường lệ, bên chỗ chồng mình nằm đã không còn độ ấm gì. Không biết anh đã rời đi trước đó bao lâu cũng không biết mỗi ngày làm sao anh đều có nhiều chuyện phải bận như vậy.

Cô giãy giụa đứng dậy, phát hiện lần này tác dụng chậm có hơi lớn, toàn thân đều hơi đau nhức.

Nhà đầu tư bất lương này thật đúng là biết làm ăn, lần này chẳng qua cách lần trước hơi lâu chút thôi, ngay cả vốn lẫn lãi mà anh cũng mang hết chúng về.

Sau khi kê gối lên eo, cô lấy điện thoại ra mở khung thoại với Thịnh Thiên Dạ, chuẩn bị xong lên án cái tên lưu manh này, chuẩn bị nói ra nhanh chóng: 【 Sau đây Lâm Lạc Tang sẽ biểu diễn cho quý cô một đoạn độc thoại. 】

Thịnh Thiên Dạ đặc biệt cổ vũ: 【 Mời. 】

Cô ấp ủ một chút, sờ đến bình nước của mình trên tủ đầu giường, nhớ tới chút nước cuối cùng đã bị anh cướp đoạt sạch sẽ vào tối hôm qua thì cơn tức giận của cô lập tức tăng lên gấp bội nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lung lay một chút.

Kết quả mới vừa nhấc cái bình lên mới thấy trọng lượng không đúng, vặn ra nhìn mới xác định bên trong lại được ai đó rót đầy nước ấm.

Ông trời, nhà tư bản xong việc có thể làm được chuyện quan tâm tốt như vậy sao?

Mặc dù biết có lẽ thật sự chỉ là buổi sáng thức dậy anh dùng bình của cô uống nước, sau khi uống xong thì thuận tay lại thêm đầy cho cô nhưng dưới tình huống người hôn mê chín tiếng cực kỳ thiếu nước, tỉnh lại đã có thể uống nước ấm thì quả thực là một chuyện tương đối hạnh phúc.

Huống chi nước suối núi tinh khiết được sử dụng tại nhà không cần pha thêm bất cứ thứ gì, vì bảo đảm mới mẻ, mỗi tuần đều có chuyên gia phụ trách lên núi thu thập lọc đầy, sau đó đổi mới.

Cơn giận của cô biến mất gần như không còn khi cô uống xong ngụm cuối cùng, giữa môi và răng đều là vị ngọt tự nhiên.

Cô buông cái bình ra, dùng tình cảm chân thành đầy cảm giác ca tụng vào trong khung chat mình vừa mới click mở: 【 Bùi Hàn Chu anh ấy là người tốt. 】

Thịnh Thiên Dạ: 【??? 】

Thịnh Thiên Dạ: 【 Ngay cả vỗ tay chị đây cũng đã chuẩn bị xong, kết quả cưng lại phát cho chồng mình thẻ người tốt? Lần sau mà còn show ân ái trước mắt tớ nữa thì tớ nhất định ngàn dặm chạy trở về xóa mấy cái nhạc vàng trong ổ cứng của cậu. Lâm Lạc Tang đồ vô sỉ nhà cậu không có trái tim. 】

Sau lời nhắc nhở của Thịnh Thiên Dạ, Lâm Lạc Tang mới nhớ tới phải đuổi kịp tiến độ, ôm máy tính bắt đầu soạn sắp xếp nhạc, làm xong còn phải viết lời.

Nói cũng kỳ quái, tối hôm qua nói là phải làm xong nhạc, kết quả ôm máy tính chưa đến mấy phút đã mệt ngủ luôn, lúc tỉnh lại phát hiện máy tính được khép lại đặt ở dưới gối đầu. Không biết có phải cô tự tắt hay không, bằng không ngủ trên máy tính cứng một đêm, cổ cô hôm nay không bị sái cổ mới là là lạ.

Ở thành phố H hai ngày, cô nhanh chóng hoàn thành toàn bộ bài hát và hoàn thành lời bài hát của mình, bắt đầu tìm kiếm một biên đạo múa.

Trước kia công ty sắp xếp cho bọn cô một ít vũ đạo đều quá mức chậm phát triển trí tuệ như là học sinh tiểu học tập thể dục theo đài, đặt ở trong nước cũng không quá trưởng thành, cô đành phải thông qua Thịnh Thiên Dạ liên hệ đến em trai của cô ấy là Thịnh Tinh Vũ. Là một idol ca hát nhảy múa nổi tiếng quốc tế, tài nguyên bên kia của Thịnh Tinh Vũ một đống, cô đã sớm chọn được người mình thích.

Biên đạo múa lần này cũng đắt hàng, huống hồ cô vội vàng như vậy, giá lại tăng gấp đôi.

Mấy sân khấu ở 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 của cô đều chẳng hề rẻ, dương cầm trận đầu là tự chuẩn bị, trận thứ hai nhiều đạo cụ như vậy cũng sớm vượt qua dự toán, chưa kể đến trận thứ ba bể cá thủy tinh cộng với việc vận chuyển qua lại phức tạp, kế tiếp cái này càng đắt đến thái quá.

Âm nhạc hay đốt tiền, các sân khấu chất lượng cao đốt nhiều tiền hơn, chi phí cho các sân khấu này đã vượt quá nhiều lần phí biểu diễn của cô mà chương trình cho. Nếu không phải có cây ATM di động Bùi Hàn Chu ở sau lưng chống đỡ cho chiến lược thì phỏng chừng giấc mộng sân khấu tươi đẹp của cô đã sớm tan tành không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng cô bây giờ hoàn toàn không cần nhọc lòng về vấn đề tiêu phí, muốn hoàn mỹ như thế nào là có thể hoàn mỹ như thế đấy, hoàn toàn không cần suy xét đến cái gì mà tỉ lệ hoàn vốn, ngay cả Nhạc Huy cũng gửi tin nhắn cho cô: 【 Người ta tham gia các chương trình tạp kỹ để kiếm tiền, em tham gia chương trình là cho không tiền vào trong còn vui rạo rực, thật là một dòng nước trong ở cái giới này. 】

Không còn cách nào, ai bảo cô thích.

Hoàn thành tốt một sân khấu và một bài hát hay sẽ mang lại cho cô những thành quả và niềm vui mà tiền bạc không thể sánh được.

Lâm Lạc Tang trả lời: 【 ánh mắt phóng xa thêm một chút, sau khi có được mức độ nổi tiếng thì con đường càng dễ đi hơn, vì vậy trước hết đừng so đo về những được và mất. 】

Nói ra lời này cũng tuyệt đối không phải đang an ủi Nhạc Huy, này xác thật là ý tưởng của cô. Chờ sau khi tới một vị trí nhất định, rất nhiều thứ đều sẽ tự động dâng đến cô trước mặt, phí lên sân khấu sẽ tăng gấp mấy lần không cần phải nói. Hiện tại là thời kỳ đặt nền móng quan trọng, không thể nhìn chằm chằm một chút lợi ích nhỏ trước mắt được.

Sự nghiệp của một nghệ sĩ không phải là ai có thể kiếm tiền nhanh chóng mà là ai có thể đi lâu hơn và xa hơn.

Sau khi viết ca khúc trữ tình thứ hai, Lâm Lạc Tang đi thành phố Y bắt đầu tiến hành học tập vũ đạo.

Thời gian cấp bách, một ngày phải học cho xong.

Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ của thành phối Y hơi hạ một chút, suy xét đến ăn mặc đi tập vũ đạo cần phải thoải mái là chính, cô tùy tiện tìm áo thun và quần buff xong sau đó lấy áo khoác, kiểu tóc cũng không đặc biệt tạo kiểu, tùy ý mà cột lên, trên mặt đeo một cặp kính râm.

Mọi sự thoải mái dễ chịu kết thúc ngay lúc ra sân bay.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới có không ít người hâm mộ chờ cô ở lối ra, còn có masternim khiêng máy ảnh DSL đại pháo cõi lòng đầy tình yêu tiến hành quay chụp với cô. Lâm Lạc Tang người mắc kẹt trong ba năm đã thật lâu không cảm nhận được tình yêu như vậy, sửng sốt ước chừng ba giây mới phản ứng lại.

Cô điều chỉnh tốt nét mặt và nụ cười chào các cô ấy, dặn dò các cô ấy phải chú ý an toàn, nói có hơi ngượng ngùng: "Không biết mọi người sẽ đến, hôm nay ăn mặc không được đẹp, lần sau tôi sẽ nghiêm túc phối hợp."

Ngay sau đó người càng tụ càng nhiều, nếu không phải xe của Nhạc Huy kịp thời đuổi tới thì có lẽ cô sẽ gặp phải quẫn cảnh bị nhốt ở sân bay.

"Em không mướn vệ sĩ sao, anh cho rằng ít nhiều gì em cũng mang theo hai," Nhạc Huy nhìn một cái cô, "Sao trang điểm cũng tùy tiện vậy, nghệ sĩ bây giờ không phải đều có thời trang sân bay sao?"

Lâm Lạc Tang đã đưa ra một câu trả lời thống nhất cho tất cả các câu hỏi trên: "Đó không phải là chuyện nghệ sĩ nổi tiếng mới phải làm sao?"

Lại che đầu, "Em cho rằng em không tới cái loại tình trạng này."

"......Có phải em có hiểu lầm gì với bản thân hay không?" Nhạc Huy ý bảo cô nhìn về phía đám người tụ tập phía sau xe, lại triển lãm cho cô những điểm số cao nhất trong bảng xếp hạng âm nhạc, "Làm phiền ca sĩ mới nổi tiếng nhìn thẳng vào địa vị của mình một chút!"

Cô nhún vai: "Em chỉ cảm thấy không thể nhanh như vậy."

Mặc dù mức độ phổ biến của một số buổi biểu diễn cũng không tồi, cũng leo lên vài lần hot search nhưng theo nhận thức của cô, việc chuyển đổi từ lượng truy cập trực tuyến sang người hâm mộ ngoại tuyến vẫn cần tích lũy một thời gian và tác phẩm nhất định, không nghĩ tới mức độ phổ biến tăng trưởng không ít mắt thường có thể thấy được.

"Vội vàng thích ứng một chút, bằng không đến lúc đó làm siêu sao rồi em còn đoán mò đó."

Kết quả là sau khi nhảy xong đêm hôm đó, mồ hôi nhễ nhại, cô lấy điện thoại di động ra thì phát hiện mình lại lên trang hot search.

Lần này không phải hot search một mình mà là cô và vài nghệ sĩ khác cùng nhau tập hợp, hashtag có tên gọi #những minh tinh có bao nhiêu khiêm tốn#. Video thứ nhất là gương mặt Kỷ Ninh - người được coi là mối tình đầu trong sáng và xinh đẹp trong giới chững chạc đàng hoàng nói "Mặt mũi của tôi cũng bình thường ở trong nhà tôi"; rồi sau đó là người sở hữu lượng fan đứng đầu Kỷ Diễn tiếp thu phỏng vấn "Tôi không phải là sát thủ thiếu nữ gì cả"; cuối cùng là lời xin lỗi của Lâm Lạc Tang "Hôm nay ăn mặc không được đẹp" làm kết cục.

Cô xác thật đều tiện tay lấy quần áo và túi xách, không nghĩ tới khu vực bình luận có 16.000 tin nhắn đã chua xót ngưỡng mộ trước tiên:

【 Cô bạn Lâm Lạc Tang không hiểu kia tui không trách bạn đâu, bởi vì tui cũng nhìn không hiểu. Một người bạn làm biên tập viên thời trang đã phổ cập kiến thức cho tui: Áo khoác và áo tay ngắn của Lâm Lạc Tang đều là từ Gucci, đôi giày cũ cũng thế, quần là Valentino. Túi xách là kiểu mới của Prada, hoa tai và vòng cổ đến từ Dior, cái vali là LV. Thì ra đây là tùy tiện mặc mà người đẹp nói, dáng người tuyệt đẹp + trang phục hai trăm ngàn, cầu xin ông trời cũng cho con quyền lợi ăn mặc tùy tiện như vậy đi. 】

【 Này còn gọi là ăn mặc chưa đẹp? Lần sau là muốn vác toàn bộ cửa hàng Prada lên trên người mới tính xong sao? Mặt em chua xót tới vặn vẹo. 】

【 Kẻ có tiền chưa mặc đẹp: Hai trăm nghìn. Tôi chưa mặc đẹp: Taobao chín đồng chín bao ship.】 còn có người ở phía dưới sâu sắc mà tổng kết: 【 Tùy tiện phối hợp là Lâm Lạc Tang, nổi tiếng như Kỷ Diễn, gương mặt bình thường là Kỷ Ninh. 】

Cô không nghĩ tới loại thẳng thắn này đều có thể bị mọi người chơi bày trò, cười cho qua lại tiếp tục củng cố vũ đạo.

Buổi ghi hình tập thứ tư đã đến trong buổi tập trung cứng ngắc.

Lâm Lạc Tang đã có một linh cảm xấu vào ngày hôm đó nhưng cụ thể muốn nói không đúng chỗ nào thì chẳng nói được.

Trước khi bắt đầu ghi hình, các bộ phận khác nhau đang khẩn trương làm công tác chuẩn bị, Lâm Lạc Tang cũng ở phía sau làm nóng người cất giọng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ai đó vỗ phía sau lưng, là Nhạc Huy tới: "Hey, công ty của chồng em có phải cũng ở bên này hay không?"

"Hình như...... là vậy," cô nỗ lực nhớ lại một chút, "Làm sao vậy?"

"Anh mới phát hiện có một vé ở hàng ghế đầu ở khu vực khán giả mà anh quên đưa. Em có muốn mời anh ấy không."

Cô lắc đầu: "Mời lão làm gì, lão ấy lại không có hứng thú với những thứ này."

"Làm ơn làm ơn, em nghĩ xem mỗi khách mời đều có phiếu mà ê-kíp chương trình cho, người ta mời viện trợ từ bên ngoài kết quả chúng ta không có, khí thế không phải sẽ yếu hơn một chút sao?"

Lâm Lạc Tang đang cân nhắc lời bài hát của mình có sửa lại hay không, Nhạc Huy thao thao bất tuyệt vẫn luôn ngắt ngang ý nghĩ của cô. Vì để người đại diện im lặng, cô vội vàng lấy vé chụp một cái rồi gửi cho thư ký của Bùi Hàn Chu.

Lúc này mới nhớ tới cô vẫn chỉ có số WeChat của thư ký anh, người đàn ông rác rưởi này kết hôn với cô nói vậy chỉ là vì lấy lòng bà cố và sống một cuộc sống hôn nhân như ý muốn của anh. Ngay lập tức, Lâm Lạc Tang cảm thấy hành động trước đây của mình giống như bị dại trai, thu hồi lại không ổn, vì vãn hồi tôn nghiêm, cô bổ sung thêm một câu: 【 thích tới thì tới. 】

Sau khi gửi xong thì cảm thấy có cốt khí nhiều, cô vừa lòng mà buông điện thoại rồi nhìn Nhạc Huy: "Cái này được rồi chứ?"

Nhạc Huy lại chỉ nhìn chằm chằm vào một màn hình hiển thị nào đó mà không chớp mắt rồi nói: "Hình như anh cũng có chút hiểu lầm với mức độ nổi tiếng của em......"

Khán phòng được hiển thị trên màn hình ở góc dưới bên phải. Khán phòng được chia thành khu vực giám khảo công khai và khu vực dành cho người hâm mộ. Các giám khảo đủ tư cách bình chọn cần phải trải qua sàng lọc; mà fans chỉ đơn thuần thưởng thức sân khấu, mua vé là có thể vào địa điểm.

Trước kia khu vực fan hâm mộ thì người qua đường tương đối nhiều, ngẫu nhiên có vài lightstick của nam ca sĩ, mà giờ phút này đèn trong khán đài đã tắt, nhiều người ở khu vực khán giả cùng nhau giơ đèn trong tay lên, ánh sáng màu tím chói lọi tỏa ra biển cả gần như thắp sáng một nửa sân khấu.

Màu tím khoai môn là màu support của Lâm Lạc Tang.

Cô cũng có một lát thất thần.

Mặc dù những tháng ngày lặng lẽ đó không dài trong quy mô cuộc đời nhưng đó là ba năm quý giá đối với nữ ca sĩ.

Kết quả cô đều sắp quên mất, hóa ra biển tím kia tồn tại vì cô, ngay lúc vung vẩy lại chỉnh tề và chân thành tha thiết như thế.

Cô đã có ước chừng ba năm chưa thấy qua biển tím xinh đẹp như vậy.