“Lôi Hồ Quang, Hồ Quang chém!”
Tần Ninh sải bước ra, hai tay vung lên, giữa hai tay không có chút sóng linh khí nào, nhưng chỉ bước ra liền có một ánh sấm rền cuồn cuộn xông ra.
“Nổ!”
Đoàng...
Giây phút ấy, tiếng sấm cuồn cuộn, bốn năm người ở gần, lúc này cơ ngực vỡ ra, máu bắn tung tóe.
Kể cả tên đứng đầu trong năm cảnh giới Địa Võ kia cũng mất mạng trong nháy mắt.
Giây phút này, ngoài tiếng sấm còn xót lại ra thì yên lặng vô cùng.
Tiểu Thanh vốn đang cụp tai, giờ lập tức dựng thẳng. . Bạn đang đọc truyện tại -- T R U M t r u y e n . м E --
Còn đám người kia thì há hốc mồm, không nói lời nào, xoay người biến mất.
Lâm Vi Vũ lúc này kinh ngạc không thôi, nhìn Tần Ninh nửa ngày cũng không tỉnh táo lại.
Cảnh giới Địa Võ tầng hai, một kích, gϊếŧ chết năm người. Tần Ninh này thật sự đến từ đế quốc Bắc Minh sao?
“Giải quyết xong phiền phức!”
Tần Ninh vỗ tay, nhìn Lâm Vi Vũ, cười nói: “Ta khuyên cô một câu, dãy núi Cửu U này, linh thú nguy hiểm, nhưng người, còn nguy hiểm hơn”.
“Cô muốn tự tôi luyện bản thân, nhưng tốt nhất nên làm từng bước.
Lâm Vi Vũ hừ lạnh: “Mắc mớ gì đến ngươi”.
“Phiền phức đã giải quyết, chúng ta có thể tạm biệt nhau rồi đấy!”, Tần Ninh vỗ đầu Tiểu Thanh, cười nói.
“Khoan đã!”
Lâm Vi Vũ vội vàng nói: “Người truy sát ta không chỉ có cảnh giới Địa Võ mà còn có sát thủ cảnh giới Thiên Võ nữa, ngươi đừng đi”.
Thực lực bản thân cô ta không thấp, nếu không có cảnh giới Thiên Võ xuất thủ thì sao cô ta bị thương được.
“Cảnh giới Thiên Võ?”
Tần Ninh thư thái nói, phất tay: “Mười viên nguyên thạch hệ Lôi!”
“Ngươi...”
Cái tên này nghèo đến điên à!
Mười viên nguyên thạch hệ Lôi, giá trị mười vạn linh thạch.
Đúng là ăn tham mà.
Nhưng hiện tại cô ta cần dựa vào Tần Ninh, nếu không thì, không ra khỏi dãy núi Cửu U.