"Tần công tử, chúng ta đi trước đi!", Kiếm Tiểu Minh kéo Tần Ninh định rời khỏi đây.
Thôi đừng quan tâm Tần Ninh hiểu hay không, cứ lôi người nọ đi trước rồi tính.
Nếu hắn lỡ mạo phạm Nhạc gia và Phần gia thì không có quả ngon để ăn đâu.
Phần Kình với Nhạc Duyệt Nhi đều là đệ tử nòng cốt của hai nhà này, không việc gì phải nảy sinh mâu thuẫn với hai người họ cả.
“Đứng lại đó!”
Phần Kình thấy hai người định rời đi, tưởng rằng bọn họ sợ hãi.
"Muốn đi cũng được, hôm nay, bổn công tử mở lòng từ bi, ngươi tặng thanh kiếm này cho Nhạc tiểu thư, chuyện này coi như chấm dứt, bằng không..."
Sau lưng Phần Kình bỗng nhiên có mấy người xông tới.
"Kiếm tốt như vậy, mắc gì phải tặng cho cô ta?", Tần Ninh lắc đầu, cười nói: "Ta lặp lại lần nữa, cút!"
“Ngươi tự tìm đường chết!”
Phần Kình không ngờ rằng Tần Ninh này không biết cái gì là lễ độ, sắc mặt cậu ta run lên, rồi bước một bước, lộ bàn tay ra.
"Chết đi!"
Chính vào lúc này, Thẩm Văn Hiên nhúc nhích.
Hắn ta vốn dĩ là thiên kiêu chi tử của Thẩm gia, không những có thuật luyện đan siêu việt, mà thực lực cũng chả kém cạnh gì.
Hôm nay, hắn ta vừa mới hai mươi tuổi, đạt cảnh giới Địa Võ tầng ba, tuy không nghịch thiên như Lăng Tiểu Phi, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhưng cũng không thể khinh thường.
Vừa bước ra một bước, khí tức của Thẩm Văn Hiên bùng nổ.
"Cảnh giới Địa Võ!"
Lúc này, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.
Rầm...
Cùng lúc đó, một tiếng rầm vang lên, Phần Kình chỉ cảm thấy cánh tay mình bỗng mất đi cảm giác, rồi vang lên tiếng răng rắc, Thẩm Văn Hiên đã dùng một quyền đánh nát cánh tay kia.
Bên trong đại sảnh, máu chảy thành sông, tràn lan khắp mặt đất.
Sắc mặt Thẩm Văn Hiên vẫn không thay đổi.
Khoảng thời gian này, hắn ta đi theo Tần Ninh không phải là uổng phí, tốn công vô ích.
Hắn ta luôn mày mò nghiên cứu tính tình của Tần Ninh, nên bây giờ tự biết bản thân mình phải làm gì.
Lúc này đây, Phần Kình liên tục rêи ɾỉ vì đau đớn, Nhạc Duyệt Nhi há hốc mồm, Kiếm Tiểu Minh trợn tròn mắt.