Đối thủ của hắn là 3 thiên chi kiêu tử lớn, vương thể, võ giả Tinh Mệnh, bách linh thiên thể, cho dù là ai thì cũng không phải là người mà cảnh giới Địa Võ của phàm thể phàm mệnh như hắn so sánh được.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì ta giúp ngươi toại nguyện”.
Địch Minh lúc này gằn giọng, lực tinh thần bỗng chốc cuồn cuộn xông ra, sát khí tung hoành.
“Liệp Thiên Mệnh chưởng!”
Lúc này, một luồng chưởng ấn gϊếŧ ra.
Chưởng ấn mạnh mẽ ầm ầm vang lên.
Những tiếng nổ tung trời, xung quanh chưởng ấn kia không khí đều bị làm nổ tung, lực tinh thần mạnh mẽ, tàn sát mãnh liệt.
Lực tinh thần đến từ sao trên 9 trời, mạnh mẽ hơn nhiều so với linh khí.
“Chỉ có một chút sức mạnh đó thôi sao?”
Nhìn chưởng ấn kia xông tới, Tần Ninh lại cười khẩy một tiếng.
“Kiếm âm, chém!”
Lúc này, bề mặt thân thể của Tần Ninh dao động sắc vàng thâm, một kiếm dài màu đen hội tụ rồi dài dần ra trong lòng bàn tay.
Két…
Lúc này, một kiếm chém ra, đánh thẳng vào giữa chưởng ấn.
Những tiếng ken két vang lên, chưởng ấn dường như vỡ nát theo dấu vân trong lòng bàn tay, lực tinh thần đầy trời, bỗng nhiên không còn nữa.
Một kiếm này, dễ như trở bàn tay mà ngăn lại.
Lúc này, không khí xung quanh đã lặng như tờ.
Ánh mắt Địch Minh càng khó nhìn.
Đồ khốn này, thế mà lại dễ như trở bàn tay ngăn được đòn công kích của hắn.
Quả thật là khiến kẻ khác không thể tin được.
Sở Thiên Kiêu và Hạng Vân Thăng đều thầm kinh ngạc. Chúng biết rất rõ thực lực của Địch Minh. Một đòn này chính là tinh thần linh quyết của võ giả Tinh Mệnh, còn mạnh hơn linh quyết bình thường không chỉ gấp đôi.
Thế mà Tần Ninh lại dễ dàng đỡ được.
“Đừng liều lĩnh!”
Sở Thiên Kiêu lên tiếng: “Nhóc này không bình thường”.
“Ừ!”
Ba tên này đều tỏ ra lạnh lùng.