*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẻ nào dám không tuân theo thì có lẽ quốc gia đó sẽ không tồn tại.
Mà lúc này, Tần Ninh lại đứng trước mặt đám người, nhìn lên trên.
“Thằng nhãi miệng lưỡi giảo hoạt lắm”.
Lúc này, Sở Thiên Kiêu đã lộ ra sát khí.
Hắn ta với tư cách là hoàng tử của cương quốc Đại Sở, thiên chất và thân phận được ông trời ưu ái, về mặt nào đều cũng đứng trên Tần Ninh.
Nhưng lời nói cuồng điên trong miệng Tần Ninh lại khiến lòng hắn ta khó mà bình tĩnh nổi, tức điên lên.
“Nói nhiều làm gì, xem ra không thể giải quyết trong hòa bình rồi!”, Hạng Vân Thăng lạnh lùng nói.
“Vốn cũng không muốn hòa giải, gϊếŧ người của cương quốc Hỏa Hầu thì Địch Minh ta sao có thể nuốt cục tức này?”
Lúc này, 3 tên thiên chi kiêu tử đã hoàn toàn phẫn nộ.
Mà mọi người xung quanh cũng lắc đầu không thôi.
“Tần Ninh này, quá ngông cuồng, Sở vương là nhân vật như thế nào? Là người mà hắn đủ tư cách bình luận sau?”
“Khà khà, cương quốc Đại Sở truyền thừa mấy vạn năm, đứng vững không ngã, đế quốc Bắc Minh đã sớm sa sút, căn bản là không thể so sánh. Nhóc này cũng không nhìn rõ tình hình sao”.
“Sợ là lần này, đám người Sở Thiên Kiêu sẽ không tiếc trả giá để gϊếŧ nhóc này rồi”.
Đám đông bàn tán xôn xao.
Tần Ninh nhìn ba tên kia.
“Ta nói rồi, chỉ là con sâu bọ mà dám động vào người của ta, xem ra hậu nhân của 3 vương còn láo xược hơn cả lão già Thương Hư. Thế mà các ngươi đã quên sạch tổ huấn, ta phải đánh cho các ngươi nhớ lại mới được!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì phi thân bay lên.
“Cảnh giới Địa Võ!”
Lúc này, mọi người đều ngạc nhiên.
Thế mà Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Địa Võ.
Cho dù Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Công tử đã đạt tới cảnh giới Địa Võ rồi!”, Vân Sương Nhi kinh ngạc, che miệng nhỏ.