“Tất cả, lên!”
Yến Quy Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì gằn giọng thét lên.
“Không cần!”
Tần Ninh xua tay nói: “Vừa hay cho thương Trảm Vũ giải phóng ra ánh sáng vốn có của nó”.
Lời nói vừa dứt, thương Trảm Vũ trong tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Mà lúc này, mười mấy tên xung quanh vây gϊếŧ mà tới, ánh thương biến mất trong đám người.
Thấy thương dài trong tay Tần Ninh bị chặn lại, Kha Vũ nhìn thấy cơ hội xông thẳng về phía Tần Ninh chém gϊếŧ.
“Thật sự cho rằng sức mạnh của ta chỉ là thương Trảm Vũ sao?”
Buồn cười, ngu si!
Lúc này, một thanh kiếm dài trắng đen kết hợp ngưng tụ bên tay trái.
“Âm Dương chém!”
Một kiếm này bỗng chốc chém ra, bề mặt thân thể của Tần Ninh tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
Bùm…
Bỗng nhiên, thân thể của Kha Vũ bị tấn công mà liên tục lùi lại.
Mà Tần Ninh cũng không định bỏ qua để Kha Vũ chạy như thế.
“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”
Một chân, đạp ra.
Vẫn là một đạp khủng khϊếp nhưng mức độ khủng khϊếp đã tăng lên nhiều so với mấy ngày trước.
Bùm…
Hai tay Kha Vũ chắn trước ngực, muốn cản một đạp kinh khủng này, nhưng bỗng nhiên, thân thể của hắn lại không thể chịu được mà giật mạnh về phía sao.
Một đạp này không thể ngăn cản.
Tiếng rắc rắc vang lên, lúc này hai cánh tay Kha Vũ bị đứt lìa.
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi ngăn cản thương Trảm Vũ sao?”
Lúc này, Tần Ninh xoay người lạnh lùng nhìn chúng, một thương nảy lên.
Bùm…
Một khí thế oai phong lẫm liệt không hề che giấu.
Lúc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.