Máu tươi phụt ra, Bạch Tùng Thanh cảnh giới Linh Phách tầng 9 xuất hiện một lỗ máu trên ngực, cả người ngã xuống đất.
Chết rồi!
Cảnh tượng này chỉ xảy ra ngay sau khi công chúa Linh Lung đưa người vứt đám Tần Ninh qua một bên mà thôi.
“Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 9 nhỏ như con tép, ngươi cũng xứng đáng nói tha thứ trước mặt ta sao?”
Trong tay Tần Ninh cầm thương dài màu đen, thản nhiên nói.
Đôi mắt Vân Sương Nhi lúc này đã sớm mang đầy vẻ sùng bái, đây mới là công tử nhà ta, mạnh, mạnh vô địch!
Thánh Thiên Viêm, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà ở bên kia, Kha Vũ và Tang Khắc thì tỏ ra kinh ngạc vạn phần.
Bọn chúng hiểu rõ thực lực của Bạch Tùng Thanh, không thể dễ dàng bị gϊếŧ như thế.
Lúc này, biểu cảm của công chúa Linh Lung và đám người Địch Khánh cũng vô cùng đặc sắc.
Kha Vũ hừ một tiếng, quát lên: “Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, nếu đã như thế…”
Nhưng, không đợi hắn ta nói dứt lời, bóng dáng của Tần Ninh lại lần nữa di động.
Thương Trảm Vũ toát ra ánh đen, dường như lúc này nó đã sống lại.
“Sao có thể…”
Công chúa Linh Lung kinh ngạc nói: “Thương Trảm Vũ duy chỉ có Cửu U Đại Đế mới có thể khiến tỏa ra ánh đen vạn trượng, giải phóng vinh hiển tự thân, tại sao Tần Ninh lại làm được…”
Còn Kha Vũ lúc này, lại không rảnh để nghĩ tới những điều này.
Ánh thương của Tần Ninh đã tới phía trước người hắn ta. “Kha Vũ huynh, hai người chúng ta cùng ra tay!”, Tang Khắc tỏ ra cẩn trọng, bất chợt rút ra kiếm mềm ở thắt lưng, chém gϊếŧ về phía Tần Ninh.
“Vô dụng thôi!”
Tần Ninh lúc này vẫn lạnh lùng như thế.
“Thương Trảm Vũ đã vung ra thì máu chảy thành sông, chỉ mấy tên các ngươi, mà muốn ngăn cản sao, vậy thì không khác gì kẻ ngu nói mơ?”
Lời này vừa dứt, thương dài rút ra, một thương thô bạo tung hoành.