Phong Thần Châu

Chương 306: Chuyện này không liên quan đến ngươi

Nguyên Phong Không, bá chủ đế quốc Thiên Nguyên.

Khưu Điền, bá chủ đế quốc Khưu Bình!

Vũ Nghiễm, bá chủ đế quốc Tuyên Vũ.

Mộc Vũ, bá chủ đế quốc Mộc Nguyên.

Bốn đế quốc này đều nằm trong số mười đế quốc hàng đầu.

Trong số đó, tổ tiên của đế quốc Thiên Nguyên là thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên của đế quốc Tuyên Vũ là thiên tướng Vũ Ảnh, tất cả các đế quốc này đều có quốc lực hùng hậu.

Bốn đế quốc lớn này luôn có quan hệ rất tốt, cùng tiến cùng lui, cho nên khi cả bốn đế quốc lớn cùng lên tiếng, thì cho dù có là thượng quốc cũng phải cân nhắc. Nhưng Mộc Thanh Phong không hiểu tại sao Nguyên Phong Không lại muốn bảo vệ Tần Ninh?

Mộc Thanh Phong trầm giọng quát: "Tên nhãi nhép này đã gϊếŧ con của ta, ta muốn gϊếŧ hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản ta?"

Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong Không liền giật mình.

Tần Ninh gϊếŧ Mộc Phong Tiêu rồi?

"Ba vị, người không thể từ cõi chết trở về, cho dù ba vị có gϊếŧ chết Tần Ninh, thì Mộc Phong Tiêu cũng không thể sống lại được".

Nguyên Phong Không thành khẩn nói: "Chi bằng thế này, đế quốc Thiên Nguyên ta nguyện ý thay Tần Ninh bồi thường. Chỉ cần ba vị ra giá, đế quốc Thiên Nguyên ta có thể đáp ứng hết".

"Không biết ý của ba vị thế nào?"

Lời của Nguyên Phong Không vừa dứt, cả La Thông Thiên, Dương Thiên Thủ và Mộc Thanh Phong đều kinh ngạc nhìn Nguyên Phong Không.

Lão này đổi tính rồi sao?

Vì Tần Ninh mà sẵn sàng trả bất cứ giá nào?

Mộc Thanh Phong cười chế nhạo nói: "Được rồi, hãy đưa cho ta búa Liệt Thiên được truyền thừa bao đời nay ở đế quốc Thiên Nguyên ngươi, rồi ta sẽ tha cho hắn".

Nghe vậy, nét mặt của Nguyên Phong Không khẽ run. ! "Ha ha, Mộc quốc chủ, búa Liệt Thiên là linh khí của thiên tướng Nguyên Phong, tổ tiên đế quốc Thiên Nguyên ta truyền thừa lại, đời đời cất giữ, không thể giao ra được...”

"Vậy thì tránh sang một bên!"

Mộc Thanh Phong thản nhiên nói: "Tên nhóc này đã dám gϊếŧ chết con trai của ta thì chắc chắn phải chuẩn bị trước hậu sự cho mình rồi".

"Nguyên Phong Không, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đừng tưởng rằng bốn đế quốc lớn của các ngươi ràng buộc với nhau thì thượng quốc Mộc Diệp ta phải kiêng kỵ".

Mộc Thanh Phong đằng đằng sát khí, những bóng người phía sau ông ta lại ngay lập tức phóng ra.

"Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông đi đi".

Tần Ninh nhìn Nguyên Phong Không cười nói: "Ta biết ông có ý đồ gì, Phách Lôi thể quyết tầng 4 ta giao cho ông đã là hậu đãi cho ông lắm rồi, ông lại muốn có được thể quyết tầng 5, chuyện này để sau hãy nói đi".

"Tần Ninh công tử..."

Nguyên Phong Không hơi ngẩn ra.

Phách Lôi thể quyết là thể quyết nổi danh của tổ tiên Nguyên Phong năm xưa, uy lực bá đạo mạnh mẽ.

Trước khi gặp Tần Ninh, ông ta đã cho Tần Ninh mượn búa Liệt Thiên để đổi lấy Phách Lôi thể quyết tầng 4.

Trong khoảng thời gian này, ông ta đã không ngừng nỗ lực tu luyện, kinh nghiệm và hiểu biết về tầng 4 của thể quyết đã tiến bộ rất nhiều, thực lực cũng tăng lên không ít.

Nếu như ông ta có được Phách Lôi thể quyết hoàn chỉnh, kiếp này ông ta chắc chắn có thể chạm tới cảnh giới Thiên Võ cường đại.

Phách Lôi thể quyết có uy lực quá mạnh mẽ.

"Ông lui ra trước đi!"

Tần Ninh siết chặt tay, cười nói: "Đã lâu rồi ta không vận động gân cốt. Mấy kẻ này xem ra làm quốc chủ đã lâu lắm rồi, trong mắt không còn biết trời cao đất dày là gì nữa".

Nghe vậy, Mộc Thanh Phong, La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười.

Tên nhóc này, hỏng não rồi à?

Đối mặt với ba vị cường giả cảnh giới Địa Võ, vậy mà hắn vẫn có thể nói ra lời này.

"Tần Ninh, hôm nay ngươi phải chết, sau khi ném ngươi xuống Vạn Linh vực, ta bảo đảm với ngươi ta sẽ lập tức xuất binh tiêu diệt đế quốc Bắc Minh! Một nơi đã từng là cương quốc lại đi đến bước đường này, thật đáng xấu hổ, thiết nghĩ chẳng cần tồn tại trên đời nữa đâu!"

Dương Thiên Thủ lạnh lùng nói.

Con trai của ông ta có hôn ước với Vân Sương Nhi, nhưng hôn ước đó đã bị Tần Ninh phá hủy, chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến cho Tần Ninh đắc tội với thượng quốc Linh Ương.

Vậy thì Tần Ninh nhất định phải trả giá.

"Nếu như tên nhóc Linh Uyên biết hậu nhân của mình đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù chưa chết thì cũng bị chọc cho tức chết".

"Láo xược, tên của tổ tiên ta là điều cấm kỵ, sao có thể bị ngươi làm cho ô uế?"

Dương Thiên Thủ giận dữ quát lên, ngay lập tức phóng ra ngoài.

Với cảnh giới Địa Võ tầng 7, cho dù Tần Ninh có thủ đoạn cao minh đến thế nào thì ông ta cũng chắc chắn mình có thể gϊếŧ chết Tần Ninh trước khi hắn có thể kịp nhấc tay.

"Không biết trời cao đất dày, cảnh giới Địa Võ là thực lực đứng đầu của các quốc gia trên Cửu U đại lục này, vượt qua cảnh giới Địa Võ là cảnh giới Thiên Võ, cảnh giới Thiên Nguyên, cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hóa Thần, mỗi một cảnh giới đều biến hóa khó lường, ngươi chính là một tên nhãi nhép ếch ngồi đáy giếng!”

"Ở trước mặt ta, một kẻ chỉ có cảnh giới Địa Võ như ông không có tư cách để huênh hoang đâu".

Tần Ninh hừ một tiếng, tiến lên một bước.

Mười ngón tay của hắn dường như đang xếp thành hình dáng của đóa hoa lan.

Bộ dáng đó giống như của một thiếu nữ yểu điệu nơi khuê phòng, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy vô cùng cổ quái.

Nhưng Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người.

"Hôm nay, ta sẽ gϊếŧ một quốc chủ thượng quốc, để cho toàn bộ Cửu U đại lục này hiểu rằng, cho dù đế quốc Bắc Minh có sa sút thì cũng không ai có thể ức hϊếp được".

Bước chân của Tần Ninh lại tiến lên.

Vào lúc này, âm thanh răng rắc từng hồi lại vang lên.

Trong nháy mắt, trên mặt đất khô cằn bỗng hiện lên những vết nứt.

Giữa những vết nứt đó, đám dây leo bắt đầu xuất hiện.

Rồi những dây leo lớn dần và biến thành những cây cổ thụ.

Tần Ninh bắt pháp quyết, những cây cổ thụ rời khỏi đất, đi thẳng trên mặt đất.

Những cây cổ thụ trông chỉ cao hơn mười mấy thước, thân hình cao gầy, trông thì cứng nhắc nhưng tốc độ di chuyển lại cực nhanh.

"Gϊếŧ, một kẻ cũng không bỏ sót!"

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn mấy cây cổ thụ đang di chuyển, thần sắc lạnh lùng.

Khi biết được đồ nhi Minh Uyên của mình đã chết, trong lòng hắn vốn đã vô cùng tức giận.

Trong suốt thời gian qua, hắn không có chỗ nào để trút giận.

Hơn nữa, nhìn thấy sự sa sút của đế quốc Bắc Minh, khiến cho loại người nào cũng muốn giẫm đạp lên lại càng khiến cho hắn tức giận hơn.

Nếu là kẻ khác thì cũng thôi đi, đằng này trước mặt hắn toàn là hậu nhân của 9 nguyên soái và 18 thiên tướng, thế mà chúng thản nhiên không niệm tình nghĩa của tổ tiên, mở miệng ra là muốn tiêu diệt đế quốc Bắc Minh.

Vậy thì cứ nhìn đi, xem ai sẽ tiêu diệt ai!

Tần Ninh bước tới một bước, những cây cổ thụ kia ngay lập tức công kích.

Ngay cả Dương Thiên Thủ có cảnh giới Địa Võ tầng 7 cũng bị chặn lại.

"Đây là thứ gì?"

Sắc mặt của Dương Thiên Thủ lúc này vô cùng khó coi.

Những cây cổ thụ này cứng như sắt, một chưởng của ông ta đánh ra, cùng lắm cũng chỉ làm rơi được một lớp vỏ cây mỏng.

Đúng lúc này, trên thân cây cổ thụ cao ngất, có một khuôn mặt già nua hiện ra.

Đó là Lão Hành Đầu trước đây.

Cả cây cổ thụ, cành lá đung đưa, uy nghiêm hùng vĩ.

Lão Hành Đầu tự nhủ: "Lúc trước đại đế đến bắt ta làm nô ɭệ, bây giờ lại đến bắt ta làm nô ɭệ nữa".

"Có điều, tên nhóc này đã trải qua đủ chín đời chín kiếp, nhưng chưa thể trực tiếp kế vị cha của hắn, lại phải trải qua tiếp kiếp thứ mười, không biết thế giới các thần sau khi biết được chuyện này có bùng nổ hay không".