*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào thời điểm này, bất kỳ ai cũng cảm thấy xót xa.
Tần Ninh thở dài một tiếng, từ từ cất bước tới bên hồ nước.
Lúc này đây, Diệp Viên Viên lần theo ánh mắt của Tần Ninh, nhìn về phía hồ nước, đột nhiên phát hiện ra từng luồng sáng đang ngưng tụ lại, lấp lánh thứ ánh sáng trơn bóng như mặt ngọc.
“Đây là...”
Gương mặt Diệp Viên Viên thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
“Kim Diễm Ngọc Tử!”
Lúc này Tần Ninh đã tiến vào hồ nước, lòng bàn tay khẽ vung ra, khiến những hạt nước kia lăn tròn trông như những viên linh đan bằng ngọc.
“Kim Diễm Ngọc Tử, là thứ gì thế?”
Lần đầu tiên Diệp Viên Viên nghe thấy tên của thứ này.
Tần Ninh thu dần từng viên Kim Diễm Ngọc Tử vào lòng bàn tay.
“Là thứ tốt!”
Tần Ninh nghiêm túc đáp: “Nếu cô là phàm phu tục tử, ăn thứ Kim Diễm Ngọc Tử này, cô có thể trở thành võ giả Linh thể, tu vi cực nhanh; nếu cô là Hoàng thể, ăn một viên này vào là có thể được như Thần thể, đẩy nhanh tu vi”.
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên bỗng chốc cảm thấy khϊếp sợ.
Thần thể... Nếu những nhân vật với thể chất đặc thù này thực sự tồn tại, chỉ e rằng một ngày tăng ba cảnh giới cũng không quá đáng nhỉ?
“Đương nhiên, chỉ trong thời gian ngắn thôi!”
Thế nhưng Tần Ninh bỗng mỉm cười.
“Thời gian ngắn đến mức nào?”. Thiên tài chỉ cần một giây đã nhớ được rồi.
“Chắc khoảng một tháng!”
Tần Ninh mỉm cười, cất Kim Diễm Ngọc Tử đi và nói: “Thứ này là tinh túy của địa hỏa, địa hỏa vốn đã là linh vật được sinh ra từ tập trung linh khí của trời đất, hàm chứa khí tức nguồn cội nhất của trời đất”.
Nghe hắn nói vậy, Diệp Viên Viên gật gật đầu.
Cất từng viên Kim Diễm Ngọc Tử đi, Tần Ninh bước tới trước mặt Diệp Viên Viên, nhẹ nhàng kéo bàn tay xinh đẹp của Diệp Viên Viên, một viên Kim Diễm Ngọc Tử bỗng xuất hiện.
“Hấp thụ cẩn thận nhé, với thời gian một tháng thì phen này tôi không chỉ giúp cô tiến vào cảnh giới Linh Đài nữa. Theo hiệu quả của Kim Diễm Ngọc Tử, thêm cả hạt sen trước đó, trong vòng một tháng, dựa theo tiến trình tu hành Hoàng thể của cô, chí ít cũng tới được tầng năm của cảnh giới Linh Đài”.
Hắn nói như vậy, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, nhưng hai má thoáng ửng hồng.
Hình như làm tỳ nữ của Tần Ninh cũng không tệ lắm.
Chí ít thì tính tới hiện tại, ở bên cạnh Tần Ninh, tất cả bảo vật mà nàng gặp được đều là sự tồn tại hàng đầu trong trời đất.
Thậm chí, có cả những thứ mà nàng chưa từng nghe nói đến.
So với lúc trước, thực lực của nàng nâng cao với tốc độ không chỉ mười lần.
“Có phải bây giờ cô đang thấy may mắn vì đã làm tỳ nữ của ta không?”
Tần Ninh mỉm cười: “Phải chăng trong lòng đang khao khát được làm ấm giường cho ta?”
Hắn nói câu này khiến sắc mặt Diệp Viên Viên càng thêm đỏ, cho người ta cảm giác như một quả anh đào khiến ai ai cũng thèm nhỏ dãi, chỉ muốn cắn một miếng.
Hai người đứng trong hang động, chậm chạp không chịu rời đi.
Diệp Viên Viên cảm thấy khó hiểu: “Chúng ta còn đứng đây đợi gì nữa?”
“Đợi thứ tốt!”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Năm đó, tại khu ba mươi sáu, khu ký túc xá của học viện Thiên Thần là tốt nhất, tại sao lại thế?”
“Bởi vì dường như chỗ này chứa đựng linh khí của đất trời với nồng độ cực cao”.
Diệp Viên Viên vừa dứt lời thì thấy ánh mắt của Tần Ninh như đông cứng lại.
“Ý của ngươi này, nơi này, chính là mấu chốt?”
“Không sai!”
Tần Ninh gật đầu: “Nơi này mới chính là nơi then chốt nhất”.
Vừa nói xong, Tần Ninh dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, bắt đầu tu hành.
Tầng thứ chín của cảnh giới Linh Hải, chín luồng linh hải khổng lồ trong cơ thể ngưng tụ tại vị trí cử thứ chín, không ngừng tiến hành hấp thu linh khí của trời đất để rèn luyện cơ thể.
Bây giờ Tần Ninh bắt đầu bắt tay chuẩn bị tiến vào cảnh giới Linh Đài.
Thời gian dần dần trôi đi, trăng đã lên cao.
Lúc này, tại khu ba mươi sáu, bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đang ngồi trong viện.
Dưới vầng trăng sáng treo giữa trời, bốn người ngồi đối diện nhau.
Trương Tiểu Soái không cầm lòng được mà than thở: “Hoa nở trăng tròn, tiếc rằng chúng ta lại đang ở cái nơi u ám này!”
“Các huynh có chú ý tới không? Ban nãy ta đi xem xét chung quanh, cỏ cây hoa lá héo rũ hết cả, các huynh nói thử xem, liệu có phải là do yêu quái lộng hành không?”
“Bớt nói bậy đi!”
Lục Huyền bật cười và mắng: “Chúng ta là người học võ mà lại đi sợ mấy thứ này?”
“Ta sợ chứ!”
Trương Tiểu Soái nhăn nhó mặt mày: “Hầy, ta thật không ngờ, lão đại một đời anh minh, hóa ra lại thích chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở nơi cổ quái như thế này!”
Hắn ta vừa nói xong, sắc mặt của ba người Tần Hải, Lục Huyền và Tuân Ngọc bỗng trở nên kỳ quặc.
“Kể ra thì, cũng nửa đêm rồi, cho dù lão đại thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, nhưng cơ thể Diệp Viên Viên làm sao chịu nổi?”
Ba người liếc nhìn Trương Tiểu Soái, sau cùng chỉ lắc đầu mà nghẹn lời, từng người một rời đi, ai về phòng nấy.
“Này này này, các huynh đừng đi mà, một mình ta sợ lắm!”
Trương Tiểu Soái nhìn xung quanh, cứ nghĩ đến việc bây giờ chỉ có mấy người bọn họ sống trong khu ba mươi sáu rộng lớn là cơ thể hắn ta lập tức run lên bần bật.
Mà cùng lúc ấy, bên trong hang động, hai người Tần Ninh và Diệp Viên Viên vẫn đang tu hành.
Nhưng dần dần, Diệp Viên Viên cảm thấy, linh khí cuồn cuộn trào tới trong cơ thể dường như đang tăng thêm không chỉ một lần vào lúc này.
Trong lúc kinh ngạc, Diệp Viên Viên choàng mở mắt, chỉ nhìn thấy, linh khí trên dòng nước trong veo trong hồ nhưng đang từ từ xuất hiện dưới dạng lỏng.
“Đây là...”
“Linh mạch!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Trong trời đất, trước nay vẫn có rất nhiều nơi kỳ lạ, giống như cơ thể con người vậy, có Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể. Nơi linh khí của trời đất phân bổ cũng có chỗ kỳ lạ”.
“Chỗ này, chính là một tòa địa linh mạch!”
Địa linh mạch!
Trong đôi con ngươi trước nay luôn trong vắt của Diệp Viên Viên cũng hiện lên nét vui mừng.
Địa linh mạch trước nay là nơi ẩn chứa linh khí của trời đất rất dồi dào, hiệu quả tốt hơn Tụ Linh trận gấp nhiều lần.
Vả lại, nghe nói, thậm chí có cả thiên linh mạch với nồng độ đạt tới cực điểm, nếu tu hành xung quanh thiên linh mạch thì thực lực tăng cao vòn vọt.
“Sao ngươi biết được nơi này có địa linh mạch?”
Diệp Viên Viên lấy làm kinh ngạc.
Ban nãy Tần Ninh chưa hề rời đi, hiển nhiên là vì biết được bí mật của nơi này.
“Ta?”. Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo, mỉm cười: “Đoán thôi!”
Đoán?
Có ma mới tin!
“Được rồi, đi thôi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Đáng lý ra, trải qua hàng chục ngàn năm, tòa địa linh mạch này hẳn rằng đã bị tiêu hao hết sạch, nhưng vì sự tồn tại của địa hỏa kiềm giữ tốc độ phát tán của linh khí, nên thời gian này sẽ phát tán ra như giếng phun vậy. Đến lúc đó, cả khu ba mươi sáu sẽ trở thành thánh địa tu hành”.
“Mấy người chúng ta tu hành ở nơi này sẽ cực kỳ tốt!”
Tần Ninh vẫn đi phía trước, hai tay chắp sau lưng, thong dong tự tại.
Diệp Viên Viên đã thực sự hiểu ra.
Chẳng trách, Tần Ninh hỏi về khu ba mươi sáu rồi chọn ngay nơi này.
Tên này đã tính toán kỹ từ trước rồi.
Thế nhưng, một khi