*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đám đệ tử đã hoàn toàn giải tán, Tần Ninh lúc này đã đứng ở trước quầy, Hứa Thông Thiên ho khan một tiếng, đi về phía trước.
“Người là Tần Ninh phải không?”
Hứa Thông Thiên cố hết sức để bình tĩnh, nhìn Tần Ninh, cười nhẹ nói: “Tới đây nhận sắp xếp chỗ ở của đệ tử nội viện phải không? Để ta sắp xếp cho ngươi!”
Nghe vậy, Đường Nguyên đang giãy dụa giữa những song sắt cửa sổ ngay lập tức cứng đờ cả người.
“Ta không nghe nhầm đó chứ?”
Đường Nguyên suy nghĩ đến ngu cả người.
Đường đường là trưởng lão danh dự, lại là cường giả cảnh giới linh phách, vậy mà lại nói muốn đích thân sắp xếp chỗ ở cho đệ tử nội viện sao?
Đùa gì vậy!
“Vậy cũng được!”
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Vậy cho đỡ gặp phải đám người thích gây phiền toái”.
Hứa Thông Thiên lập tức phất tay, cười nói: “Đã thế thì đến thư phòng của ta nói chuyện đi!”
“Được”.
Mấy người bọn họ rời đi cùng Hứa Thông Thiên.
Đường Nguyên hoang mang vô cùng.
Gã vừa nhìn thấy cái gì thế này?
Mới vừa rồi, một vị trưởng lão danh dự như Hứa Thông Thiên lại trông giống như một đệ tử giữ cửa Linh Các đang mời một vị khách quý đến thăm học viện vậy.
Tư thế đó, lời nói đó, chỉ đơn giản là... tôn kính đến lạ thường.
Tại sao vậy?
Tại vì Tần Ninh đã giành được vị trí thứ nhất trong kỳ nội viện thí luyện này sao?
Điều này là không thể!
Chỉ là một đệ tử mới vượt qua kỳ nội viện thí luyện nhỏ nhoi, trong mắt một vị trưởng lão danh dự, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Linh Phách, là cái thá gì đâu chứ?
Đường Nguyên vò đầu bứt tai, không hiểu tại sao lại như vậy!
Tại Viện Thiên Thần bên trong học viện Thiên Thần có một ngọn núi cao, trên đó dựng lên rất nhiều cung điện đền đài.
Nhưng ở trên đỉnh núi, lại có một ngôi nhà tranh đơn sơ đang đứng sừng sững.
Bên ngoài ngôi nhà tranh, phía trước bàn đá, có một bóng người mặc đồ đen đang yên lặng ngồi xuống.
Trong chớp mắt, lại có thanh âm xé gió vang lên.
Trước bàn đá lại có thêm một bóng người, người này mặc áo choàng rồng vàng, khí tức uy nghiêm từ từ tỏa ra.
“Thiên Ám, ngươi đã nhiều năm không tìm đến ta rồi!”
Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện đã lên tiếng.
“Minh Ung, mấy năm qua ngươi bận rộn chăm lo cho đế quốc Bắc Minh, ta làm sao dám kinh động đến ngươi!”
Hai người nhìn nhau bật cười một tiếng, thanh âm vô cùng bình tĩnh.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Đơn giản thôi, ta muốn hỏi ngươi về... Bát Hoang Viêm Long Hộ, và việc Tụ Linh trận cấp 4 trong hoàng cung Bắc Minh của ngươi bị mở ra”.
Ngay khi viện trưởng Thiên Ám nói điều này, đôi mắt của hoàng đế Minh Ung đã lóe lên.
“Ngươi đừng hiểu lầm!”
Viện trưởng Thiên Ám lại nói: “Chuyện đó có phải là do một thiếu niên tên Tần Ninh làm hay không? Vì thế cho nên khi U Vương bị phế ngươi cũng không so đo?”
“Sao?”
Sắc mặt của hoàng đế Minh Ung thay đổi liên tục.
Thấy Minh Ung không lên tiếng, viện trưởng Thiên Ám lại nói: “Mới mấy ngày trước, Tứ Tượng Thánh Trụ mở ra, kiếm Thanh Long xuất thế, gϊếŧ chết ba vị trưởng lão danh dự trong viện của ta”.
Minh Ung khẽ ồ một tiếng, nét mặt đầy ngạc nhiên.
Là hoàng đế của đế quốc, vậy mà ông ta còn không biết chuyện lớn như vậy.
“Ta đã ém chuyện đó xuống!”
Viện trưởng Thiên Ám cười nói: “Dẫu sao chuyện đó cũng quá mức chấn động, nếu như tin tức bị truyền ra ngoài, thì e rằng đế quốc Bắc Minh sẽ chẳng còn chỗ đứng trên Cửu U đại lục này”.
“Là Tần Ninh gây ra sao?”
“Ồ, xem ra ta đã đoán đúng!”
Viện trưởng Thiên Ám thở dài.
“Tần Ninh đó rốt cuộc là ai?”
“Ta không biết!”, hoàng đế Minh Ung nói thật: “Nhưng ta khuyên ngươi, tên nhóc đó, đừng nên làm hắn kích động!”
“Ta cũng nói cho ngươi biết, hắn còn hiểu rõ lịch sử của hoàng thất Bắc Minh hơn một vị hoàng đế như ta”.
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, Tụ Linh trận cấp 4, và Tứ Tượng Thánh Trụ, hắn... hiểu rõ tới mức khiến ta cảm thấy kinh hãi”.
“Đối với hắn, ta chỉ có thể hành động dè đặt, ngay cả ngôi vị thái tử truyền cho ai ta cũng không thể không nghe theo ý của hắn”.
Lời này vừa nói ra, viện trưởng Thiên Ám đã vô cùng kinh ngạc: “Thật vậy sao?”
“Bát Hoang Viêm Long Hộ, đốt sạch bát hoang, uy năng vô hạn, hắn đã có thể mở ra được trận pháp này, thì nếu như hắn muốn gϊếŧ cả ta và ngươi cũng sẽ dễ dàng như diệt trừ cỏ rác vậy!”
“Đâu chỉ như vậy!”
Thiên Ám cười khổ nói: “Chỉ một Tứ Tượng Kiếm Linh nằm trong Tứ Tượng Thánh Trụ là có thể gϊếŧ chết cả hai người chúng ta rồi”.
Cả hai trầm mặc trong giây lát.
Đó như là một sự thấu hiểu ngầm.
Dù là Tứ Tượng Thánh Trụ hay Bát Hoang Viêm Long Hộ, thì đều là những thứ do tổ tiên để lại.
Thủy tổ Thiên Thanh Thạch.
Minh Uyên đại đế.
Năm đó, bọn họ đều là những nhà lãnh đạo đứng trên đỉnh của toàn bộ Cửu U đại lục.
Còn bây giờ, những gì mà bọn họ truyền thừa lại liên quan đến một thiếu niên mười sáu tuổi.
Hơn nữa, thiếu niên này còn biết nhiều bí mật hơn hậu duệ của bọn họ, thậm chí còn... nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Đã như vậy, ta nghĩ, còn... Huyền Minh đại trận...”
Ngay khi Thiên Ám nói ra lời này, sắc mặt của hoàng đế Minh Ung lập tức thay đổi.
“Nếu như hắn cũng biết cách mở ra Huyền Minh đại trận, vậy thì đế quốc Bắc Minh kiếp này chắc chắn có thể quật khởi!”, hoàng đế Minh Ung căng thẳng nói: “Mà học viện Thiên Thần của ngươi cũng sẽ trở thành ánh sáng trên cao soi sáng vạn trượng trên Cửu U đại lục, ngang hàng với di sản của thủy tổ năm xưa”.
Huyền Minh đại trận!
Bốn chữ đơn giản nhưng ẩn chứa biết bao nhiêu bí ẩn!
Trận pháp này nếu như lộ ra ngoài thì các đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cả cương quốc trên toàn bộ Cửu U đại lục chắc chắn sẽ chẳng để cho đế quốc Bắc Minh có ngày nào yên tĩnh.
“Chuyện này, ngươi đi hỏi một chút đi!”, viện trưởng Thiên Ám không nhịn được thúc giục.
“Hỏi?”
Hoàng đế Minh Ung cười khổ: “Ngươi chưa thấy thái độ của hắn sao, ngươi dám đi hỏi không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám cũng trầm xuống.
Không sai, ánh mắt của tên nhóc đó lúc nào cũng lóe lên sự tự tin cao ngạo, tựa hồ như dù cho trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Mà hắn làm việc còn tùy vào tâm trạng, cho dù viện trưởng này tự mình ra mặt, thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, thậm chí, hắn vốn dĩ còn chưa bao giờ nể mặt.
Nhưng cũng chẳng ai có biện pháp gì với hắn!
Tên nhóc đó nắm trong tay bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ, hô một tiếng là kiếm linh sẽ xuyên tới bất cứ ngõ ngách nào của đế quốc Bắc Minh rồi lập tức chém xuống, ai dám động đến hắn?
Hai vị cường giả đứng đầu đế quốc Bắc Minh, giờ phút này hoàn toàn bất lực trước một thiếu niên mười sáu tuổi.
Hoàng đế Minh Ung chậm rãi nói: “Chuyện này, chúng ta không nên hỏi nhiều, cứ quan sát thời thế trước đã. Vì Tần Ninh đã ở lại học viện Thiên Thần, nên ngươi phải chú ý cẩn thận, đừng để những người không liên quan dây vào chọc giận hắn”.
“Nói không chừng, nếu hắn cảm thấy vui vẻ thì sẽ đem bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ cùng Bát Hoang Viêm Long Hộ nói cho chúng ta biết”
Viện trưởng Thiên Ám gật đầu.
Chuyện này mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng trước mắt thì cũng chỉ có một cách này.
Cách đây hàng vạn năm, đế quốc Bắc Minh từng hùng mạnh như thế nào?
Học viện Thiên Thần từng huy hoàng như thế nào?
Nhưng bây