“Em muốn côn ŧᏂịŧ, cho em nhanh...”
Cô khóc lóc vặn vẹo dưới người anh, thân thể tuyết trắng xinh đẹp mị hoặc.
“Được, cho em”
Giang Ngộ dứt lời, cơ thể bỗng động đậy, đôi chân dài với tới trước ngực cố.
Giang Ngộ vẫn chôn giữa hai chân cô liếʍ láp như cũ, vừa gặm vừa ậm ờ nói: “Cho em côn ŧᏂịŧ.”
Hu hu...
Nước mắt Phương Niên chảy ra càng nhiều hơn nữa.
Cô muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào huyệt nhỏ của mình mà.
cái tên xấu xa này!
Bất đắc dĩ, cô đành phải nước mắt đầm đìa há miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, dùng sức nhả ra nuốt vào.
Qυყ đầυ màu hồng nhạt, gân xanh trên thân gậy nhô lên, sạch sẽ, không chỉ không có mùi tanh mà còn lưu lại một chút mùi thơm sữa tắm.
- Phương Niên vốn còn chút không cam lòng, dù sao bây giờ cô chỉ muốn anh cắm vào huyệt nhỏ trống rỗng của mình.
Nhưng mà liếʍ láp liếʍ láp, đột nhiên nghĩ đến anh hủy biết bao công việc, lái xe tốn bao lâu đến nơi này chỉ vì tới gặp cô, trái tim cô lập tức tràn đầy, động tác ngậm lấy gậy thịt của anh cũng mang theo thành kính yêu thương.
Hai người, hai thân thể trần trụi, lúc lên lúc xuống, một đầu một đuôi, cứ như vậy liếʍ láp nơi riêng tư của nhau, cố gắng mang đến cho đối phương hưởng thụ cực hạn.
Phương Niên bị anh liếʍ láp khiến toàn thân tê dại từng đợt như bị điện giật, tiếng rêи ɾỉ còn chưa bật ra ngoài thì đã bị gây thịt của anh chặn lại.
Miệng cô vừa đau vừa trướng, môi lưỡi quấn quanh vật lớn nóng bỏng, dùng hết toàn bộ sức lực nuốt vào.
Huyệt nhỏ càng ngày càng ngứa, cũng không biết đã chảy bao nhiêu nước, chân của cô, thân thể của cô dường như cũng không còn là chính mình, tất cả dập dềnh chìm trong biển du͙© vọиɠ.
Giang Ngộ cũng sắp không chịu nổi, miệng có thực sự quá biết ăn, côn ŧᏂịŧ kiên trì lâu như vậy còn chưa bẳn đã là cực hạn.
“Niên Niên” Anh tách khe thịt của cô ra, dán lên hoa tâm nói: “Chúng ta cùng ra đi.”
“Ừm.”
Phương Niên đã sớm mệt mỏi, nghe anh nói vậy thế là lại dùng sức mυ'ŧ thỏa thích. Phía dưới, Giang Ngộ ngậm lấy nhục huyệt của cô, cũng mυ'ŧ mạnh một phen.
“Um..."
“Ừm...”
Hai người đồng thời kêu lên, run rẩy, cùng đạt tới cao trào trong miệng của đối phương.
Phương Niên nuốt toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vào, nghỉ một lát lại ngậm lấy "tiểu Giang Ngộ", giọng nói yêu kiều: “Anh trai, em còn muốn.”
Anh trai...
Giang Ngộ trở nên hoảng hốt.
Đã bao lâu cô không gọi anh là anh trai rồi?
Năm đó lần đầu tiên gặp mặt, bà cô giới thiệu hai người với nhau, nói với cô: “Niên Niên, đây là cháu họ bên ngoại của bà, gọi anh trai.”
Thiếu nữ hơn mười tuổi, khuôn mặt còn có sự mập mạp của trẻ con.
Cô mặc áo lông màu hồng, mắt to, làn da vô cùng mịn màng, giống như em bé trên tranh tết.
“Chào anh trai, em là Niên Niên.”
Lần đầu tiên cô gặp Giang Ngộ, ngoan ngoãn gọi anh.
Vật lớn vừa bắn của anh bởi vì động tác và xưng hô thế này của cô, lại nhanh chóng cứng lên.
Tiểu yêu tinh này, nhất định là cô cố ý!
Giang Ngộ xoay người lại, nắm lấy đùi cô tách ra, côn ŧᏂịŧ nhắm thẳng ngay bông hoa yêu kiều dùng sức mà đâm vào.
"A."