Sự an ủi khác biệt, mang đến kɧoáı ©ảʍ khác biệt.
“A... Um..."
Cô rêи ɾỉ không ngừng, uốn tới ẹo lui dưới người anh.
Côn ŧᏂịŧ của Giang Ngộ đã cứng rắn từ lâu, vừa vặn dán lên bụng cô cách một lớp quần, cô uốn éo, chỗ đó của anh càng xao động hơn.
Anh dứt khoát nắm lấy tay cô, để cô nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ.
"Sờ nó cho tốt, đợi chút nữa làm em sung sướиɠ.”
Cô nghe lời bắt lấy, sau mấy lần lên xuống, dứt khoát trực tiếp cởi đồ lót của anh, vuốt ve không chút cách trở.
Bầu vυ' cô bị anh ăn lấy, gậy thịt của anh bị cô xoa, tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng nặng.
Rất nhanh, Phương Niên không nhịn được trước.
“Ừm... Giang Ngộ... em muốn anh.”
Giang Ngộ nghe vậy, buông nhũ hoa của cô ra, cởϊ qυầи giúp cô.
Lột sạch nửa người dưới của cô, nhìn thấy hoa huyệt đã sớm chảy ra một đống mật dịch, làm ướt nhẹp bốn phía,
Ánh mắt Giang Ngộ sâu dần, anh mở rộng hai chân cô, cúi đầu, há miệng liếʍ láp.
Đầu tiên là ăn hạch nhỏ của cô, nơi đó là một trong những nơi mẫn cảm nhất của cô. Mới có hai lần, Phường Niên đã bắt đầu nghẹn ngào thét lên.
Chân cô không ngừng đá lung tung, nhưng cũng không ngăn cản được động tác của anh.
Lưỡi của anh liếʍ lấy đậu đỏ nhô ra, nhìn nó càng ngày càng cứng hơn.
“Giang Ngộ... A... em không được... a...”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Phương Niên khóc lên, quá sung sướиɠ nhưng cũng quá khó tiếp thu nổi.
Bộ ngực cô chập trùng kịch liệt, bầu vυ' lớn lắc lư, đắm chìm trong du͙© vọиɠ điên cuồng không thể thoát ra.
Giang Ngộ nhịn mấy ngày, chính là muốn nhìn cô mất khống chế dưới thân mình.
Mặc kệ phản ứng của cô kịch liệt bao nhiêu, động tác lớn thế nào, anh vững vàng giữ lấy chân cô từ đầu đến cuối, tiếp tục không ngừng liếʍ láp.
“A... Giang Ngộ..."
Cô bị anh liếʍ cho mất hồn, bụng dưới run rẩy từng đợt, kɧoáı ©ảʍ tới vừa nhanh vừa gấp.
“Không muốn. a. a.”
Bên trong tiếng rêи ɾỉ, Phương Niên cứ như vậy mà ra dưới miệng anh.
Cô ra, Giang Ngộ lại vừa mới bắt đầu.
Anh không cho cô chút cơ hội nghỉ ngơi, tiếp tục liếʍ hoa huyệt của cô. Khe thịt nhìn có vẻ nhỏ nhắn thật ra co dãn kinh người.
Anh duỗi toàn bộ đầu lưỡi vào, còn có không gian để đâm vào.
"A... ưʍ..."
Vừa ra một lần, cả người Phương Niên mềm nhũn.
Tiếng rêи ɾỉ của cô mang theo sự yêu kiều và dư vị sau khi cao trào, nũng nịu rêи ɾỉ theo động tác của anh.
Rất nhanh, cảm giác quen thuộc lại ùa tới.
"A...A..."
Nhục huyệt của cô bị anh ngậm trong miệng, dòng nước chảy ra không ngừng.
Sâu trong thân thể thật trống rỗng, rất ngứa ngáy, giống như có con kiến đang bò...
Phường Niên co rút, mắt thấy lại sắp ra.