Kẻ Thay Thế (NP)

Chương 16: Tự dùng tay xoa ngực (Cao H)

"Sướиɠ thì kêu lớn tiếng một chút, nghe xem giọng của em dâʍ đãиɠ bao nhiêu..."

Nơi này vừa ướt vừa chặt, Hoắc Tùy Thuyền thoải mái đến khó tin, miệng không ngừng nói bậy.

Anh nâng hai chân ngọc của cô lên cao, cái mông nhỏ lơ lửng giữa không trung, gậy thịt nóng bỏng từ trên đưa xuống, không ngừng nghĩ mà xuyên qua đóa hoa non nớt, thịt non trong huyệt siết chặt đẩy ra, cũng không chống cự được thứ to lớn kia cứ một lần lại một lần hung hăng đẩy vào.

Phó Niên đã bị làm đến mất hồn từ lâu, miệng run rẩy kêu da^ʍ, dâʍ ɖị©ɧ nơi gắn liền đã bị quấy thành màu trắng đυ.c, chảy xuống theo bờ mông cong.

Ánh mắt Hoắc Tùy Thuyền nóng rực nhìn thật lâu thật kĩ vào nơi đó, sau khi đâm mạnh chừng mười cái mới nhẹ nhàng lại, dùng giọng nói khàn khàn cất lời:

"Cởi cúc áo sườn xám ra!"

Cặρ √υ' trắng của cô gái được che đậy bên trong chiếc sườn xám theo động tác đưa đẩy mà lắc tới lắc lui, từng đợt lay động kịch liệt đang như có như không quyến rũ anh.

Ánh mắt của người đàn ông này tối lại, khàn giọng ra lệnh cho cô cởi bỏ cúc áo, lộ cặρ √υ' ra.

Thấy Phó Niên tủi thân ngậm chặt miệng, dáng vẻ lề mề, thì vung tay đánh lên mông cô, dấu tay nhỏ nhạt ngổn ngang trên cặp mông trắng ngần mềm mịn, không chút tiếng động làm mê lòng người.

Nhưng anh vẫn cố ý thực hiện ý đồ xấu xa, dùng qυყ đầυ chọc sâu vào bên trong đóa hoa rồi giơ tay đánh một cái, đóa hoa run rẩy co rút lại, từng sóng nước lớn cứ thế phun ra ngoài, chọc cho đôi mắt hạnh của cô gái không kiềm được rơi từng giọt nước mắt nóng hổi, khẽ khóc nức nở không thôi.

"Em... em cởi... chồng à đừng đánh nữa!"

Phó Niên yếu mềm khóc nức nở, ngón tay run rẩy cởi cúc áo ra, cởi từ cổ đến eo nhỏ, cứ thế lộ ra áo ngực màu đen tuyền, hệt như đang bọc lấy hai trái bóng da.

Lúc áo ngực được cởi ra, lập tức vang lên hai tiếng hít không khí, chỉ là cùng lúc vang lên, âm thanh ngoài phòng kia đã bị ẩn giấu đi rồi.

Chỉ thấy hai điểm xinh đẹp trên cặρ √υ' trắng nõn no tròn đang mềm mại run rẩy, một điểm đỏ trong màn tuyết trắng cũng không thể diễn tả cảnh đẹp lúc này.

Cộng thêm nằm trên chăn gấm màu đỏ càng tôn lên làn da trắng như trắng ngọc, khiến cho người ta nhìn một cái cũng đều hận không thể bắt lấy, tùy ý vấy bẩn cô.

Mà hai quả này rõ ràng không biết mình đang gặp phải nguy hiểm cỡ nào, trắng trợn run rẩy không một chút kiêng dè, bị người đàn ông đυ.ng chạm thành hai quả anh đào chín.

"Tự mình dùng tay xoa!"

Ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© đang đan dệt trong lòng của Hoắc Tùy Thuyền, đôi mắt đen sáng đến đáng sợ, anh dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh, cô gái vì mắc cỡ không chịu nổi mà lắc đầu hoảng hốt từ chối.

Anh làm bộ giơ tay lên muốn đánh mông cô, Phó Niên bị sợ đến run mạnh, tầng tầng lớp lớp nếp gấp bên trong huyệt xoắn chặt lại, cứ thế mà siết nhỏ đi phân nửa.

Dưới việc anh từng bước ép bức, cô chỉ đành đưa tay xoa bóp hai vυ' của mình, ngón tay non nớt cầm cũng cầm không hết, cặp thỏ trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, đầṳ ѵú đỏ bừng cũng như ẩn như hiện giữa kẽ tay cô.

"Đúng, chính là như vậy, mạnh thêm một chút, dùng ngón tay đâm chọt vào đầṳ ѵú, ép lại xoa cùng một lúc..."

Anh không ngừng ra mệnh lệnh, cô gái chỉ thoáng chống cự không làm, anh bèn giơ tay đánh tới mấy cái, nơi mềm mại bị đánh đến phun nước tí tách, tiếng nước xấu hổ không ngừng vang lên trong căn phòng.

Phó Niên xấu hổ tới đỉnh điểm, gương mặt ngượng đến ửng hồng, không biết hai tầm mắt trong và ngoài phòng đang hận không thể làm hòa tan luôn cả hai cục trước ngực cô.

Mấy lần trước Hoắc Tùy Thuyền chỉ là nắm lấy xoa một chút vào buổi tối, lúc đó chỉ cảm thấy vô cũng mềm mại, nào biết ở dưới ánh đèn lại đẹp như thế, trong trắng lại có chút hồng, trông như quả vải vừa mới lột vỏ.

Anh đột nhiên cúi người xuống, tóm lấy hai cổ tay cô đè ở hai bên người, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú nhọn, ra sức mυ'ŧ.

Trong miệng là hương thơm ngọc ấm, người đàn ông không biết thỏa mãn vùi đầu vào trước ngực cô gái, phía dưới thì đâm vào cả cây, mông của cô gái bị làm đến nhếch lên, hai viên tinh hoàn đánh vào mông thịt, tiếng dâʍ đãиɠ không ngừng nghỉ.

"Á! Ưʍ... ưm a..."

Nơi vật cứng đυ.ng đến vừa xót lại vừa ngứa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng bỏng tê dại từ bụng dưới cuồn cuộn dâng lên, Phó Niên có cảm giác như sắp chết dưới thân anh.

Mà cái miệng đó ngậm chặt lấy nơi yếu ớt trước ngực cô, đầu lưỡi ráp nhám đảo qua một lúc khiến cô tê ngứa.

Người đàn ông rõ ràng càng lúc càng thô lỗ, lúc đẩy hông lên hàm răng cũng cắn nghiến lên đầṳ ѵú, loại cảm giác tê tê quằn quại làm cho cô khóc nức nở không thôi.

Hai nơi riêng tư mỏng manh mềm mại nhất đều bị chiếm lấy, Phó Niên khó khăn mở mắt ra, ngước mắt là nhìn thấy hai chân trắng như tuyết đang mở lớn treo giữa không trung, theo thứ mạnh mẽ kia đưa đẩy mà yếu đuối lắc lư.

Ngực còn bị anh từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào, tay bị anh nắm lấy, ngay cả việc đẩy ra cũng không làm được.

Khung giường kịch liệt vang lên tiếng kẽo kẹt, lẫn vào tiếng dập huyệt dính dính, thực sự là thô tục không nói nổi, cô cắn chặt răng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà lên tiếng xin tha:

"Chồng... chồng à... á a... chậm một chút... chậm một chút..."

Trong phòng điên loan đảo phượng, nhiệt tình như lửa, ai cũng không chú ý tới, bên cửa sổ có một đôi mắt vốn nên lạnh lùng giờ phút này lại tràn ngập u ám xa xôi, tựa như đốm lửa nhỏ cháy lan ra cả đồng cỏ, chạm một cái là bùng nổ.

Tiêu Hằng nhìn người đàn ông kia tùy ý làm bậy với cô, giữ lấy khát vọng mà anh ta từ xưa đến nay không hề dám nghĩ đến, nhìn cô gọi người đàn ông kia là chồng, trong miệng lại rên lên từng tiếng quyến rũ do anh ta làm ra, nhìn anh ta đối xử với cô như phát điên.

Nơi đó ngọt bao nhiêu, mê người biết bao nhiêu? Sung sướиɠ biết bao nhiêu? Mới có thể làm cho người kia điên cuồng thành như vậy.

Trong bóng tối, cả người anh ta phát ra sự tàn bạo điên cuồng mà chính bản thân anh ta cũng không phát hiện được, trong phòng vẫn tiếp tục điên cuồng, nhưng cuối cùng anh ta cũng nghe không nổi nữa, xoay người nhanh chân rời khỏi.

"A..."

Một tiếng kêu rên quyến rũ ướŧ áŧ truyền ra từ bên trong căn phòng thắp sáng ánh đèn, đầu đỉnh phun ra dịch trắng đậm đặc nóng bỏng, tất cả đều bắn vào nơi sâu nhất trong con đường u tối.

Cơ thể mềm mại như cá mắc cạn, nhả ra gậy thịt, bỗng chốc trượt lên trên giường.

Hai chân mở lớn còn đang run rẩy phun ra dịch trắng, tựa như con cá đớp bong bóng, từng đợt từng đợt khép khép mở mở, thuận theo khe hở non mềm chảy xuống nệm giường.

Người đàn ông nhìn mấy lần, hai mắt lại tối đi, tinh thần mê mang, Phó Niên há miệng nhỏ bất lực thở dốc, chỉ cảm thấy một bàn tay lớn lật mình lại, đầu gối yếu mềm quỳ lên trên giường, lại một bạt tai đánh nhẹ lên mông mềm:

"Tự lấy tay đẩy nơi này ra!"

Đánh liên tiếp mười mấy cái lên mông thịt trắng nõn, bị đánh cho vang lên chát chát, từng dấu đỏ in lên, tuy rằng không đau nhưng rất xấu hổ.

Phó Niên giãy giụa bò về phía đầu giường, người đàn ông nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng dùng chút sức đã kéo cô trở lại.

Lại đánh thêm mấy cái, đánh cho cô ríu rít khóc kêu, huyệt lại siết chặt lấy phun lên trên vật lớn đang cứng một nửa, mắt thấy thứ kia cứ thế mà cứng lên từng chút, dựng đứng thẳng tắp ở bên hông, nhìn chằm chằm như hổ đói.

Dáng vẻ điên cuồng chưa từng có như thế này của người đàn ông làm Phó Niên mắc cỡ đến khóc, lăn qua lăn lại vài lần chỉ đành đưa tay bẻ nơi đó ra.

Hai ngón tay như xé mở cánh hoa đẩy ra hai bên, lượng lớn chất dịch nóng bỏng cứ thế chảy ra.

Mới vừa đẩy cái miệng nhỏ kia ra là gậy thịt lại vọt vào, dùng sức quá mức hung hăng trực tiếp tiến vào nơi sâu thẳm bên trong đóa hoa, cô hoảng hốt hô lên ngã về phía trước.

"Á a..."

Hoắc Tùy Thuyền ôm lấy vòng eo mềm mại kéo cô trở lại, cư như cưỡi ngựa mà quất roi vào lỗ huyệt của cô, khi thì đổi hướng hoặc nặng hoặc nhẹ quấy, bắt nạt đến khi đau xót rêи ɾỉ.

Âm thanh quyến rũ này liên tục truyền ra ngoài qua cửa sổ mở rộng, kéo dài không dứt...