Dịch: Zhu Xian
Biên: nothing_nhh
Sở Phàm xách theo một cái túi trở lại phòng bệnh, Mười Một đang ngồi luyện công ở trên giường, nghe được tiếng cửa mở liền dừng lại.
Sở Phàm đi tới, đưa túi đưa cho hắn, khẽ thở dài nói: "Quần áo dì mới đi mua, đồ của cháu cũng ở bên trong.”
Mười Một cầm lấy túi, mở ra tìm, lấy Thiên Trảm và Trảm Nguyệt ra, còn có một cái đồng hồ đeo tay của Long Hồn mới nh. Lúc ấy để cứu Âu Dương Nguyệt Nhi hắn đã giải phóng một lượng dị năng băng rất lớn, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay đều bị đóng băng, sau khi băng tan thì cũng chẳng thể dùng được nữa.
Còn băng cổ tay bằng tơ nhện cũng không có ở trong, có lẽ nó cũng bị hỏng do đóng băng, dù sao thì nguyên liệu để phun ra tơ nhện là chất lỏng. Có lẽ nó đã bị Long Hồn mang về để nghiên cứu, bọn họ sao có thể không quan tâm đến thứ có thể tạo ra loại sợi sánh được với cả sợi hợp kim chứ. Mười Một cũng không quan tâm đến chuyện đó, hắn đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, không phải quá phụ thuộc vào băng cổ tay tơ nhện như trước.
Mười Một đeo đồng hồ đeo tay của Long Hồn vào, cái đồng hồ mới này có bề ngoài giống hệt cái cũ, còn việc nó có chức năng gì mới không thì hắn cũng không rảnh để đi nghiên cứu. Dù sao thì đối với hắn cái đồng hồ đeo tay này chỉ là công cụ để cho Long Hồn có thể tìm thấy hắn bất cứ lúc nào.
Mười Một lấy quần áo từ trong túi ra, Sở Phàm bèn lên tiếng: "Dì chờ ở bên ngoài." Nói xong nàng liền quay người đi ra ngoài.
Mười Một cởϊ qυầи áo bệnh nhân ra, mặc bộ quần áo mới, Sở Phàm chọn quần áo cũng không tệ, ít ta hắn mặc bộ quần áo này vào nhìn sáng sủa hơn nhiều, bớt đi một chút lạnh lùng trầm lặng.
Mười Một cất Thiên Trảm và Trảm Nguyệt, mở cửa đi ra ngoài, Sở Phàm đi tới giúp hắn vuốt phẳng nếp áo, nói: "Dì đã xin phép cấp trên giúp cháu, bọn họ không phản đối việc cháu ra ngoài một chút, nhưng họ muốn ngày mai cháu phải trở về trụ sở một chuyến để kiểm tra thân thể cháu một cách tỉ mỉ."
Mười Một gật đầu.
"Buổi tối đến nhà dì đi, dì bảo chú tan làm sớm một chút để đi mua thức ăn rồi."
Mười Một lại gật đầu.
Sở Phàm vỗ vỗ cánh tay hắn, mỉm cười nói: "Đi đi, đừng đi lung tung, hãy quan tâm tới thân thể của mình."
Mười Một nhìn cửa phòng Âu Dương Nguyệt Nhi một thoáng sau đó quay người rời đi.
Không biết Sở Phàm đã thuyết phục cấp trên thế nào, mấy binh lính mặc thường phục kia quả thật không cản hắn, bác sỹ Vương cũng không chạy ra nói hắn không được đi. Mười Một đi rất bình tĩnh, tĩnh lặng như mặt nước, không chút gợn sóng.
Đến tận khi bóng dáng hắn khuất hẳn ở cuối hành lang sau, Sở Phàm khẽ thở dài, xoay người thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Âu Dương Nguyệt Nhi đã đứng ở cửa phòng, ánh mắt mỹ lệ tràn đầy đau thương nhìn đau đáu về phía Mười Một vừa đi. Nàng giống như cô gái đã hóa thành hòn vọng phu, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phương xa.
Sở Phàm đi tới bên cạnh nàng, mỉm cười hỏi: "Buổi tối cháu cũng đến nhà cô ăn cơm đi?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu, do dự một chút, hỏi: "Cô là dì của anh ấy thật à?"
"Đúng." Sở Phàm khe khẽ gật đầu.
"Cô có thể nói cho cháu một ít chuyện về anh ấy không?"
Sở Phàm cười khổ, quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, khẽ thở dài: "Cô cũng không biết nhiều, cô chỉ biết nó là một đứa trẻ đáng thương."
. . .
Mười Một đi xuống thì phát hiện ra các phóng viên và người hâm mộ của Âu Dương Nguyệt Nhi chen kín hành lang, cửa ra, thang máy. May mà Âu Dương Bác và Long Hồn đề phòng trước chứ nếu chỉ có mấy vệ sỹ thì khó lòng ngăn được những người này.
Trong bữa tiệc tối hôm ấy Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên bị đau bụng phải vào viện, chuyện này khiến cho mọi chuyện vẫn chưa lặng xuống lại rộ lên. Trên mạng có người đoán Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự đã mang thai nên mượn cớ này để dưỡng thai nhưng lập tức bị vô số người hâm mộ của Nguyệt Nhi chửi cho không dám ngẩng mặt lên. Cũng có người đoán Nguyệt Nhi uống rượu nhiều quá nên bị loét dạ dày, những người đưa ra giả thuyết này cũng phải nhận vô số lời chửi rủa, cho là bọn họ đang nguyền rủa nữ thần. Chỉ có rất ít người biết được sự thật.
Trong những ngày này, chuyện về ""bạn trai"" của Nguyệt Nhi cũng được bàn tán rất nhiều. Kể từ khi Âu Dương Nguyệt Nhi tuyên bố ở cuộc họp báo rằng mình thích một người, hơn nữa người này chính là người đã cứu nàng trong vụ bắt cóc ở khu biệt thự Lệ Sơn, các tạp chí lớn đều ráo riết truy tìm người mà Âu Dương Nguyệt Nhi thích.
Một vài đầu mối dẫn về phía Trương Bảo Toàn, không thể không nói sức mạnh của quần chúng thật là vĩ đại, chưa đầy một canh giờ mà tổ tông, ngày sinh tháng đẻ của Trương Bảo Toàn thậm chí cả việc hôm nay hắn mặc qυầи ɭóŧ gì cũng bị công khai. Sau đó vô số người lên tiếng chửi mắng hắn, mười người thì chín người mắng hắn đũa mốc chòi mâm son, tóm lại vô số những lời ác ý đổ lên đầu hắn và những người nằm trong diện tình nghi. Khi công chúng đã tức giận thì không ai dám ra mặt nói giúp cho bọn họ, cùng lắm cũng chỉ có thể tỏ vẻ thông cảm. Trương Bảo Toàn và những người bị tình nghi khác đều rất tức giận vì chuyện này, nếu đó thì sự thật thì không sao, đằng này không có được Âu Dương Nguyệt Nhi mà còn bị mọi người chửi rủa, bọn họ cũng rất tức giận. Nếu không phải những người này đều là quân nhân, gia đình lại có thế lực lớn thì e rằng họ vừa ra khỏi cửa đã bị người ta vây đánh rồi.
Nhưng Trương Bảo Toàn và những người kia cũng nhanh chóng bị loại bởi diện tình nghi, đó là do buổi tối mà Nguyệt Nhi gặp chuyện có người thấy bọn họ ở trong doanh trại hoặc các tụ điểm ăn chơi, do vậy người ra tay cứu Âu Dương Nguyệt Nhi ngày hôm đó chắc chắn không nằm trong số họ. Mọi chuyện nhờ đó mới dần dần lắng xuống. Đám người Trương Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy hơi mất mát, cho dù mọi người tưởng nhầm nhưng cái danh bạn trai của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng làm cho họ cảm thấy rất đắc ý, thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ. Dù bọn họ biết rõ đó không phải là sự thật.
Đám người Trương Bảo Toàn bị loại khỏi diện tình nghi, tất nhiên là sẽ có thêm nhiều người bị đưa vào diện tình nghi. Một người quen biết Nguyệt Nhi nhiều năm, rất có thể đang ở trong quân đội, thậm chí còn có thể là lính đặc công. Hơn nữa hôm đó hắn có thể kịp thời đến cứu người, cho thấy người này sống ở kinh thành, hắn khá thoải mái về mặt thời gian. Mặc dù có nhiều đầu mối như vậy nhưng phạm vi tìm kiếm vẫn quá lớn, hơn nữa Âu Dương Nguyệt Nhi sinh ra trong thế gia quân đội, chắc chắn là biết không ít quân nhân trẻ tuổi. Cho nên liên tiếp có người bị đưa vào diện tình nghi, lập tức phải nhận vô số lời chửi rủa, khi công chúng biết mình tìm nhầm người thì mới bỏ qua cho họ để tìm mục tiêu kế tiếp. Trong vài ngày ngắn ngủi đã có hàng trăm người gặp rắc rối vì chuyện này. Hơn nữa có vẻ như chuyện này càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu gì là sẽ lắng xuống.
Những chuyện này chẳng liên quan gì đến Mười Một, công việc của hắn rất đặc biệt, tất cả mọi thông tin về hắn đều được giữ bí mật, chỉ cần không có người biết chuyện chủ động nhắc đến tên của Mười Một thì sẽ không ai nghi ngờ hắn. Nhưng những người biết sẽ không ai nói ra, có nói được cũng không dám nói. Những người như Trương Bảo Toàn, Khang Hữu Nghiệp đã đoán được bạn trai của Âu Dương Nguyệt Nhi mà mọi người nhắc đến là Mười Một, mặc dù bọn họ rất muốn cho tên khốn này nếm mùi đau khổ nhưng đáng tiếc họ lại không thể nói... Gia đình họ đã bị người khác gọi điện đến cảnh cáo, nghe nói người gọi điện thoại tới có địa vị rất cao, ngay cả cha chú họ cũng không dám đắc tội. Vậy nên bọn họ chỉ có thể ngậm mồm, muốn nói mà không thể nói, cùng lắm cũng chỉ có thể nguyền rủa Mười Một để xả cơn giận trong lòng.
Vậy nên khi mọi người đang ráo riết tìm kiếm thì nhân vật chính là Mười Một lại không bị chú ý chút nào.
Mười Một lặng lẽ chen qua đám phóng viên và người hâm mộ, gọi một chiếc taxi để về nhà. Khi hắn về thì Vịt Bầu không có ở nhà, Cuồng Triều đã bảo hắn ra đường cao tốc giữa Đông Hải và kinh thành để đón Walter và Tiểu Bạch đang được Hoàng Hậu đưa tới, sau khi Hoàng Hậu giao người cho Vịt Bầu thì nàng sẽ quay về Đông Hải ngay.
Sau khi về đến nhà, Mười Một nhốt mình trong phòng, khoanh chân ngồi luyện công ở trên giường. Hắn có thói quen luyện công vào lúc nhàn rỗi, nhờ có sự chăm chỉ cộng với thiên phú xuất chúng hắn mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Hắn chỉ luyện bằng công pháp nội công bị thiếu của Long gia mà có thể làm cho Mười Ba cũng phải kinh ngạc.
Có điều khi hắn đang chuẩn bị nhập định thì bỗng nhiên đồng hồ đeo tay rung lên, Mười Một mở mắt ra, ấn vào đồng hồ đeo tay, giọng nói quen thuộc của Tửu Quỷ lập tức vang lên. Có điều lần này Tửu Quỷ không gào khóc thảm thiết như mọi lần mà bình tĩnh hỏi: "Thằng nhóc, về đến nhà rồi à ?"
"Ừm." Mười Một khẽ đáp.
Tửu Quỷ thở dài nói: "Ngươi cũng thật là, thật không biết ngươi nghĩ gì. Vừa mới tỉnh lại đã đòi ra viện, vội vàng trở về gặp vợ sao? Vợ ngươi không phải đang ở bệnh viện rồi à? Không phải ngươi muốn tránh người ta chứ? Ê, làm người không thể vô trách nhiệm như vậy, ngươi đã ấy ấy người ta, ngươi phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa cô bé đó là con gái Âu Dương Bác, mẹ nó, số ngươi đỏ thật. Chuyện tốt như vậy người khác có muốn cũng không được, ngươi trốn cái khỉ gì chứ..."
Tửu Quỷ lải nhải hồi lâu, khi Mười Một thiếu chút nữa thì tắt quách đồng hồ đi, hắn bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Thân thể không sao chứ?"
Mười Một "ừ" một câu, rõ ràng là trả lời lấy lệ. Tên Tửu Quỷ này luôn thích lải nhải như vậy.
"Àiii, ngươi không lúc nào để ta được yên lòng, cứ phải làm những chuyện để ta phải lo lắng. Ngươi nói xem, ngươi đi..."
Thấy Tửu Quỷ chuẩn bị lải nhải, Mười Một lạnh lùng ngắt lời: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì, lão Liệt Hỏa bảo ta khuyên nhủ ngươi, mấy ngày này đừng gây ra chuyện gì nữa. Vì ngươi mà tổ đang phải chịu áp lực rất lớn. Còn nữa, ngươi không được nhúng tay vào chuyện của Trương Chấn nữa, nếu không ta sẽ phải khó xử."
"Các ngươi định bỏ qua cho hắn?"
Tửu Quỷ thở dài nói: "Tha hay không tha không phải là việc mà ta có thể quyết định, hình như có người ở cấp trên muốn bảo vệ hắn, có điều lão Âu Dương không chịu nể mặt người kia, những người ở cấp trên đang nhức đầu vì chuyện của hai người này. Nếu lão Âu Dương mà xung đột với người kia thì kinh thành sẽ loạn cả lên. Vậy nên ngươi tạm thời đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, chờ cấp trên có quyết định rồi tính sau."
"Ừm." Mười Một đáp.
Tửu Quỷ có lẽ cũng cảm thấy Mười Một đang nói cho qua, dặn dò thêm mấy câu nữa: "Hôm nay ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi trở về trụ sở sau đó ta dẫn ngươi đi tổng bộ để kiểm tra sức khỏe. Đây là lệnh của Thiên Hành, ngươi đừng có mà trốn."
"Ừm."
Tửu Quỷ cũng nhận ra Mười Một không muốn nói chuyện tiếp, vội nói: "Rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa. Nhớ ngày mai phải về trụ..."
Lão Tửu Quỷ còn chưa nói hết lời thì Mười Một đã tắt máy. Hắn ngồi im lặng suy tư một lúc ở trên giường sau đó đi vào phòng chứa đồ lấy mấy bộ linh kiện súng ra rồi bắt đầu lắp ghép.
Còn những lời dặn của Tửu Quỷ trước đó... Tửu Quỷ đã nói gì? Hắn quên sạch rồi.