Dịch: no1devil
Biên dịch: Zhu Xian
Biên tập: Zhu Xian
Caohủ khi giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta cảm giác được sự uy nghiêm hoặc khí chất áp bách, cho dù Vấn Thiên không phải dùng võ nhập đạo nhưng hắn cũng khiến cho Mười Một có cảm giác như đang đối mặt với cao thủ. Thế nhưng Mười Một không phát hiện được gì ở Gia Cát Hoàng, hắn hoàn toàn giống như một người bình thường, vậy nên lúc trước Mười Một mới nhìn nhầm.
Lúc này dường như Gia Cát Hoàng vẫn chẳng khác gì hai tháng trước, vẫn già nua như vậy, vẫn lôi thôi lếch thếch như vậy. Nhưng hai tháng trước trên người hắn không có nhiều sinh khí, giống như là một người đang chán chường chờ chết. Mà hiện giờ dường như hắn đã có chút khác biệt với hai tháng trước, dường như có thêm chút sinh khí và ý chí chiến đấu.
Khi Mười Một quan sát Gia Cát Hoàng thì Gia Cát Hoàng đang bận rộn đến mức chẳng kịp ăn trưa dường như cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Mười Một, một cái nhìn đầy vẻ phòng bị.
"Hắn phát hiện ra chúng ta rồi." Vịt Bầu nhỏ giọng nói. Cho dù có lớp kính ngăn, Gia Cát Hoàng lại đứng rất xa, chắc chắn không nhìn được vào trong xe nhưng Vịt Bầu có cảm giác như hắn có thể nhìn vào tận trong xe, hơn nữa còn đang nhìn mình chằm chằm.
Mười Một ngồi cạnh Vịt Bầu, không nói gì, bình tĩnh nhìn đấu mắt với Gia Cát Hoàng. Nói là đấu mắt nhưng thực ra chỉ có Mười Một nhìn thấy được Gia Cát Hoàng còn Gia Cát Hoàng không thể nhìn thấy ai đang ở trong xe. Thế nhưng vừa rồi trong lòng hắn lại nảy ra cảm giác như đang bị quan sát, hơn nữa dường người đang quan sát hắn còn có ý đồ gì, vậy nên Mười Một mới chú ý đến chuyện này. Gia Cát Hoàng là đồng môn của Vấn Thiên, hắn cũng giống Vấn Thiên, không phải l dùng võ nhập đạo nhưng trực giác ở một số mặt còn nhạy bén hơn người luyện võ nhiều, thậm chí cả Vấn Thiên cũng thua kém hắn ở điểm này. Dương Nam đã từng đánh giá qua về cặp sư huynh đệ này: Vấn Thiên là kỳ tài hiếm thấy trong huyền học, mà Gia Cát Hoàng lại càng có tài hơn. Vậy nên khi hắn chú ý đến sự có mặt của mình Mười Một cũng không chút bất ngờ.
Mười Một và Gia Cát Hoàng vẫn nhìn nhau như vậy, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào xe. Đôi mắt của Gia Cát Hoàng như có thể nhìn thấu qua lớp kính, làm cho người khác nảy sinh cảm giác sợ hãi.
"Ực ực." Vịt Bầu nuốt nước miếng, không chịu nổi ánh mắt kia nữa, quay đầu nhìn sang hướng khác. Người bình thường như hắn vốn không thể xen vào cuộc tranh đấu vô hình này, vậy nên mới chỉ vài giây Vịt Bầu đã phải giương cờ trắng đầu hàng.
Còn Gia Cát Hoàng và Mười Một vẫn đang nhìn nhau... Hai người không hề cử động, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương. Nhưng đôi khi bất động còn đáng sợ hơn chuyển động rất nhiều
Cứ như vậy chừng nửa phút, sau cùng Gia Cát Hoàng đã có hành động, hắn bước thẳng về phía nafy.
"Ực ực." Vịt Bầu lại nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Lão đại, hắn tới đây kìa."
Vịt Bầu vốn muốn hỏi xem Mười Một có muốn rời đi trước sau đó lại âm thầm tìm hiểu không, nhưng thấy Mười Một vẫn im lặng thì hắn cũng không dám nói gì thêm nữa.
Gia Cát Hoàng đi không nhanh, hắn bước rất chậm rãi như một người già bình thường. Lưng hắn hơi còng xuống, tựa hồ gánh nặng cuộc sống suốt bao nhiêu năm qua đã ép cho hắn không đứng thẳng được. Mái tóc bù xù khiến cho hắn càng có vẻ lôi thôi lếch thếch. Tuy hắn bước rất bình thường, nhưng mà Mười Một để ý thấy khoảng cách giữa các bước chân của hắn cực kỳ chuẩn xác, không thừa không thiếu một phân. Người này chắc chắn là cao thủ, tuy hắn không có chút phong thái cao thủ nào, cũng chưa từng luyện võ nhưng Mười Một dám chắc Gia Cát Hoàng là một cao thủ tuyệt đỉnh đã bước vào khu tiềm lực.
Ở Trung Quốc có rất nhiều cao thủ ẩn cư, không ngờ hắn lại gặp được một cao thủ giống như Vấn Thiên, không luyện võ nhưng lại đạt đến khu tiềm lực.
Mười Một vừa cảm thán vừa hạ cửa kính xe xuống. Khi gương mặt lạnh lùng của hắn lộ ra phía sau cửa kính thì Gia Cát Hoàng đã bước đến gần bỗng nhiên sửng sốt, đứng sững lại, tiếp đó trong mắt hắn lộ ra vẻ khó tin cùng với một chút kích động.
Khi thấy vẻ kích động trong ánh mắt hắn Mười Một cảm thấy rất giật mình. Trước đó hắn đã từng nghĩ khi gặp mình Gia Cát Hoàng sẽ có thái độ như thế nào, chẳng hạn như nghi hoặc, bất an hoặc là chẳng biểu lộ gì, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại thấy vẻ kích động trong mắt Gia Cát Hoàng.
Lúc này sự nghi ngờ trong lòng Mười Một lại càng sâu sắc, sao hắn lại kích động khi nhìn thấy mình? Không lẽ là hắn biết mình? Nhưng điều này rất khó hiểu, rõ ràng lần gặp nhau trước hắn vẫn đối xử với mình như người xa lạ, sao lần thứ hai gặp nhau hắn lại kích động như vậy? Con gái của hắn cũng vậy, hôm qua gặp mặt vẫn còn bình thường mà hôm nay khi gặp lại nàng lại trở nên hồi hộp, bất an và kích động.
Mười Một cảm thấy nhất định hai cha con này có bí mật gì đó, hơn nữa bí mật này chắc chắn có liên quan đến mình. Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra mình có thể có quan hệ gì vói hai cha con này? Nếu như phải lựa chọn một sự liên quan gì đó có lẽ cũng chỉ có Vấn Thiên thôi.
Gia Cát Hoàng dừng bước cách xe hơn mười mét, không đi tiếp nữa, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mười Một, đôi mắt dường như đã hoe hoe đỏ. Có điều hắn đang cố khống chế tình cảm của mình, ít ra thì nhìn cũng không có gì khác thường.
Mười Một cũng lạnh lùng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt không chút cảm tình, nét mặt không biểu lộ gì.
Bầu không khí khác thường như vậy duy trì hồi lâu, sau cùng Gia Cát Hoàng tỉnh táo lại, nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt cố đè nén dòng lệ đã sắp tuôn ra. Hắn hít một hơi thật sâu, khống chế tâm tình đang kích động, khôi phục thái độ bình thường. Hắn gật đầu với Mười Một, ánh mắt không chút địch ý, hiền lành như trưởng bối đang nhìn vãn bối vậy.
Mười Một lạnh lùng mở miệng hỏi: "Ngươi biết ta?"
Gia Cát Hoàng mỉm cười, vừa định gật đầu bỗng nhiên lại cảm thấy không phù hợp, liền đổi lại thành lắc đầu.
Mười Một lạnh lùng nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau." Gia Cát Hoàng khẽ gật đầu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Mười Một có cảm giác rất kỳ lạ về người này, nếu như không phải Mười Một tin chắc sẽ không nhận nhầm người thì hắn rất khó liên tưởng người đang đứng trước mặt với người thầy bói chán đời hắn gặp hai tháng trước.. Bởi vì hai người đó quá khác biệt, lúc này bất kể là thần thái, ánh mắt hay khí chất của Gia Cát Hoàng đều hơn hẳn hai tháng trước. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới làm cho hắn có sự thay đổi lớn vậy chỉ trong hai tháng, hơn nữa Mười Một có linh cảm chuyện này có liên quan đến mình.
Mặc dù Mười Một không cảm nhận được chút địch ý nào từ Gia Cát Hoàng nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, chăm chú nhìn Gia Cát Hoàng một lúc sau đó nhìn về vườn anh đào phía sau lưng y.
Nãy giờ hắn đều nhìn Gia Cát Hoàng, đến tận lúc này mới có cơ hội xem xem Gia Cát Hoàng đang bận rộn làm cái gì. Ở chỗ kia đang có hơn mười cây anh đào đã được trồng, nhìn kỹ thì thấy tổng cộng có bảy mươi hai cây, trong đó có ba sáu cây đã chết héo và ba sáu cây mới. Có điều hắn không nhận ra những cây đã chết héo trụi lủi kia là loại cây gì, Ma Quỷ không dạy cho người của mình phân biệt các loại thực vật nên hắn biết cũng không nhiều.
"Những cây anh đào." Gia Cát Hoàng tựa như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, bỗng nhiên mở miệng nói. Giọng nói của hắn vẫn già nua như hai tháng trước, trong sự già nua lại có cả tang thương mỏi mệt. Hắn bình tĩnh nói: "Tổng cộng ba sáu cây anh đào, đều là cây phong thủy của trấn Thiên Độ."
Mười Một lại nhìn Gia Cát Hoàng.
Gia Cát Hoàng chăm chú nhìn Mười Một, dường như muốn khắc sâu gương mặt này vào trong lòng, sau đó mới luyến tiếc rời mắt khỏi khuôn mặt hắn. Gia Cát Hoàng liếc qua Vịt Bầu sau đó xoay người hất cằm về phía vườn anh đào: "Vốn những cây phong thuỷ kia đều đã chết héo, gần đây ta mới tìm được giống phù hợp, hai hôm nay đang chuẩn bị để trồng lại.
Mười Một thản nhiên nói: "Cây đã chết héo hai hai năm rồi mới nghĩ đến việc trồng lại?"
Gia Cát Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Mười Một, hỏi: "Sao ngươi lại biết?" Vừa dứt lời hắn liền lập tức nghĩ đến những thông tin hắn tìm hiểu được về Hắc Ám Thập Tự. Nghe đồn sau Hắc Ám Thập Tự còn có một nhóm hacker vô cùng xuất sắc, có bọn họ thì còn có thông tin gì không thể tra được? Gia Cát Hoàng hiểu được điều này liền thoải mái hơn nhiều, cười khẽ, nói: "Bởi vì trước đây ta không muốn trồng." Nói xong Gia Cát Hoàng lại thở dài, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn và đau thương, hắn nhìn về phía vườn anh đào, nói: "Chỗ đó lưu giữ những ký ức đẹp nhất của ta, ta muốn giữ chúng lại, vậy nên khu vườn này đã như vậy hai hai năm rồi."
Mười Một hỏi: "Vậy sao bây giờ lại trồng?"
"Không trồng không được, bởi chúng chính là chìa khóa." Thấy Mười Một lộ ra vẻ nghi hoặc, Gia Cát Hoàng cười nói: "Hiện giờ không tiện giải thích với ngươi, nhưng không bao lâu nữa ngươi sẽ biết tác dụng của chúng."
"Ta không có hứng thú với việc của ngươi."" Mười Một thản nhiên nói: "Ta tới tìm ngươi vì muốn biết sao con gái ngươi và ngươi lại biết ta?"
"Con gái của ta?" Gia Cát Hoàng giật mình, sau đó liền hiểu ra, gật đầu nói: "Hôm nay ngươi gặp nó à? Xem ra nó không khống chế được tình cảm của mình, để cho ngươi nhận ra sự khác thường? À, không cần cảnh giác như vậy, chúng ta không có địch ý với ngươi." Thần thái và ánh mắt của Gia Cát Hoàng quả thật không có chút địch ý nào, nhưng cũng có thể hắn đang diễn kịch. Mười Một đã từng gặp người diễn được cả ánh mắt, vậy nên hắn vẫn vô cùng cảnh giác với người đang đứng trước mặt.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi và con gái ngươi liên quan gì đến ta?"
Thấy vẻ đề phòng trong mắt Mười Một, Gia Cát Hoàng khẽ thở dài, nói: "Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện giờ ta không thể nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi muốn biết thì hãy đến hỏi Long Trường Sinh. À, hình như hiện giờ hắn tên là Mười Ba."
----------oOo----------