Nhân Gian Băng Khí

Chương 639: Khuyên phục Văn Vi (2)

Dịch: quan4321zero

Biên dịch: kiokew

Biên tập: Shirou

Nguồn :Hội Cú - Tàng Thư Viện (https://truyenyy.com/)

Văn Vi lắc đầu . Hai nghìn vạn. Chỗ này nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít, nếu kinh doanh lâu dài thì đúng là dư dả, nhưng nếu muốn kiếm được lãi trong thời gian ngắn nhất thì quả thực rất khó. Thương giới Long quốc rất kỳ quái, vốn càng lớn càng khó kiếm tiền. Một bước lên trời cũng không phải không có khả năng nhưng yêu cầu tối thiểu là phải có một lượng vốn cực lớn. Nói trắng ra kinh doanh cũng giống như đánh bạc, thắng một vốn bốn lời, thua khuynh gia bại sản. Quan trọng là tiền đánh bạc không chỉ đơn giản là con số mấy nghìn vạn như vậy. Đấy cũng giống như bọt biển, nhìn thì đẹp nhưng thực chất chọc một cái là thủng.

Văn Vi đan tay vào nhau :” Anh không có sáng kiến nào tốt hay sao ?

"Nếu như anh không cần tiền gấp thì tôi khuyên anh nên thành lập một công ty, chẳng hạn như công ty internet. Tôi có thể giúp anh quản lý hai khoản game online và buôn bán qua mạng. Thế nhưng hiệu quả lúc đầu sẽ không quá rõ ràng, thậm chí phải duy trì đến khi bắt đầu vận chuyển buôn bán mới có thể từng bước tiến nhập quỹ đạo.”

Mười Một không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối :” Chúng ta không chờ được lâu đến như vậy.”

Văn Vi nói :” Nếu anh muốn vậy thì nên chuẩn bị tâm lý phiêu lưu, cũng như đánh bạc, một đêm phất lên hoặc là hai bàn tay trắng.”

“Phương hướng đầu tư muốn nhanh có hiệu quả không phải là không có, tốt nhất là đi buôn rượu. Thế nhưng đây là giải pháp vô cùng phiêu lưu, một bước sai lầm là vạn kiếp bất phục. Bất quá cái cách này không phù hợp với anh, bởi vì vốn chỉ có hai ngàn vạn, mà muốn làm công ty tài chính thì lấy đầu gối cũng biết là không có nguồn tài chính khổng lồ thì không được.”

Mười Một nhìn nàng nói :” Cho nên chúng ta mới yêu cầu một đối tác có kinh nghiệm lại vừa có tầm nhìn.”

Văn Vi cười nói :” Đa tạ anh khen ngợi.”

"Ta chính là nói thật."

Văn Vi thở dài : "Vốn lưu động chỉ có hai ngàn vạn, không có công ty, không có chỗ dựa, muốn thu lợi nhuận trong thời gian ngắn nhất thì cho dù có giao cho cha tôi cũng khó ấy chứ. Vậy để tôi nghĩ vài ngày xem có phương án nào tốt giúp anh không ."

Mười Một gật đầu:” Chỉ cần cô hứng thú thì nói với ta, ta sẽ đem tiền cấp cho cô.”

Văn Vi cười :” Sao lại tin tôi như vậy, không sợ tôi cướp tiền bỏ trốn sao ?”

Mười Một miệng cười nhưng ánh mắt không cười :” Hai ngàn vạn mà cô còn để trong mắt sao?”

Văn Vi cười :” Nói thể nhưng không ai lại không thích nhiều tiền a.”

“Cô thì không.” Mười Một nhìn chăm chú vào hai mắt nàng :” Cô không coi trọng tiền ngược lại rất coi trọng sự nghiệp.”

Văn Vi sắc mặt hơi đổi nhưng không nói lời nào.

“Tiếp tục, cô về nước khi giúp cha quản lý vài hạng mục đã có những thủ pháp mới mẻ độc đáo. Tuy rằng đều thành công nhưng cha cô lại cảm thấy cô rất mạo hiểm, tư tưởng ông vô cùng bảo thủ đến mức bất biến bất cú sang tân (có ý nghĩa là bảo thủ không chịu đổi mới ấy, ai cho tục ngữ tương ứng). Hai người bởi vậy ý kiến không hợp nhau, cô mới rời khỏi công ty của cha cô lựa chọn tiếp tục học tại trường đại học.”

Văn Vi khẽ cười :” Trong hồ sơ của ta có cái này sao ?”

Lắc đầu.

“Anh tự suy đoán ?”

Mười Một không gật đầu cũng không lắc đầu: ”Hoài bão của cô kỳ thực rất lớn. Cô muốn làm nên sự nghiệp riêng. Ta nói không sai chứ ?”

Văn Vi trầm mặc không nói.

“Đây là cơ hội của cô. Ta cho cô hai ngàn vạn, cô không có áp lực, không có cưỡng chế , cô muốn làm gì tùy cô không có bất kỳ ràng buộc nào. Nếu như cô thành công cũng như gián tiếp chứng minh cho cha cô năng lực của mình.”

Văn Vi nhìn hắn :” Anh vì sao tin tôi như vậy? Những ái xuất kì binh của tôi tuy mới mẻ độc đáo nhưng quá mức mạo hiểm. Vạn nhất tôi đem toàn bộ số tiền đó thất bại thì sao ?”

Mười Một không có trả lời mà nói :” Buôn bán là vậy, chính là ở mạo hiểm, được ăn cả ngã về không.”

Không biết là câu nói vừa rồi đã đυ.ng chạm đến chỗ nào trong lòng nàng, Văn Vi thở dài: "Tôi hiểu.” Dừng một chút, nàng lại hỏi như đùa :” Nếu tôi giúp anh, anh định trả tôi bao nhiêu ?”

Mười Một giơ một ngón tay.

Văn Vi cười : "Một vạn . Hay mười vạn."

“Một phần ba.”

Ngay cả Văn Vi cũng thấy giật mình :” Anh định đưa cho tôi một phần ba cổ phần ?”

“Không phải cổ phần.” Mười Một lắc đầu : “ Toàn bộ cổ phần ở trong tay ta còn một phần ba lợi nhuận sẽ được chuyển đến cô.”

Văn Vi giật mình nói nửa thật nữa đùa: "Lợi ích như vậy rất không có bảo chứng. Cực khổ giúp anh làm việc nhưng cuối cùng tùy lúc đều có thể bị đuổi đi.”

Văn Vi đúng là một người thông minh, chỉ cần nghe qua đã biết hắn chỉ là muốn tạm thời lợi dụng bản thân, mà không phải là hợp tác lâu dài. Tuy rằng nàng không quan tâm đến tiền nhưng rõ ràng khi bị người lợi dụng, ít nhiều trong lòng cũng thấy khó chịu, huống chi trước mặt lại là người nàng thích từ trước tới nay.

Mười Một trầm mặc một chút rồi nói :” Ta không thích quanh co lòng vòng, ta sẽ nói thẳng, trong thời gian tới, khả năng ta sẽ có chuyện phiền phức, tốt nhất là cô không nên dính dáng đến ta bằng không đối với cô và cha cô không có chỗ nào tốt.”

“ Ta sở dĩ không cấp cho cô cổ phần bởi vì nếu như có chuyện, tùy thời cô có thể rút lui. Hiểu chưa ?”

Văn Vi lập tức nhíu mày, nói :” Chuyện gì thế ? Cần tôi giúp không ?”

Mười Một lắc đầu: "Cô không giúp được.”

“Lấy thân phận Long Hồn của anh cũng không giải quyết được sao ?”

Mười Một gật đầu. Hắn không ngu đến nỗi nói cho nàng Long Hồn tuy là ô dù của bản thân nhưng cũng là một viên đá đè lên chân mình. Bản thân Văn Vi không có quan niệm Tổ quốc , chưa nói gì đến yêu nước, dù gì nàng cũng lớn lên ở Đức, trong người nàng chảy một nửa dòng máu của người Đức nên đối với Trung Quốc không có cảm tình quá sâu nặng. Nhưng cha nàng lại khác, Văn Cường triệt để là một phần tử yêu nước sâu nặng , trung thành với quốc gia, chỉ cần nói sai cái gì mà đến tai Văn Cường, thì tuy hắn sẽ không tố cáo mình nhưng lúc đó để Văn Vi trợ giúp bản thân khẳng định là cực kỳ khó khăn.

“Phiền phức ấy là Dương gia sao. Vì vụ bắt cóc kia ấy.”

Mười Một hơi ngạc nhiên nhưng lập tức bình thường trở lại. Cha nàng Văn Cường không chỉ là thương nhân mà còn là đặc vụ cao cấp của quốc gia, thông tin ấy mà cũng không thu được mới là kỳ quái.

Mười Một suy nghĩ một chút nói :” Còn có Từ Khiêm.”

“Từ Khiêm. Chính là Từ đại thương sao .”Văn Vi trầm ngâm :” Hình như cái tên khổ sở theo đuổi Thanh Ngữ chính là cháu của lão. Là bởi chuyện ở quán bar ngày đó sao?”

Mười Một gật đầu.

Văn Vi thở dài :” Chuyện này sợ rằng ngay cả cha tôi cũng không giúp được. Khó trách anh muốn kiếm tiền nhanh như vậy, chọc vào mấy gia tộc khẳng định là rất đau đầu a.”

Văn Vi cũng biết ân oán với Từ Vương Dương mỗi nhà nên không cảm thấy ngoài ý muốn. Từ và Vương hai nhà từ trước đến nay vốn thân nhau, ngay tại quán bar lần trước Mười Một đem con cháu cả hai nhà sợ hãi, đương nhiên cũng vì vậyà kết oán. Nghe nói Từ đại thương có tiếng bao che cho cháu, bây giờ thằng cháu bị người đè đầu cưỡi cổ lão đít không xịt lửa phóng tới kinh thành mới lạ *. Về phần Dương gia, không cần hỏi cũng biết là chuyện của Dương Tư Vũ. Văn Vi bất đắc dĩ lắc đầu, vì sao mỗi lần Mười Một rước lấy phiền phức đều là vì nữ nhân vậy ?

Phòng khách một trăm mét vuông lập tức trở nên yên ắng. Một lúc sau Văn Vi ngẩng đầu nói :” Nếu như vậy tôi đề nghị là anh không nên đăng ký tên mình, thậm chí là bất cứ tên thành viên nào trong Hắc Ám Thập Tự nào là tên chủ sở hữu công ty.”

“Âu Dương Nguyệt Nhi.” Mười Một không cần suy nghĩ nói :” Ta dùng tên Âu Dương Nguyệt Nhi đăng ký.”

Văn Vi run lên một chút, rồi cười mà như mếu :” Nghe nói anh cùng Âu Dương Nguyệt Nhi quan hệ không ít, chỉ là không ngờ đã đến mức tùy thời lấy danh nghĩa của nàng để sử dụng.”

Dùng tên Âu Dương Nguyệt Nhi đăng ký cũng là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định. Từ trước tới nay người mà hắn tin tưởng nhất sợ rằng cũng chỉ có Âu Dương Nguyệt Nhi . Tuy rằng không biết vì sao hắn lại tín nhiệm nàng như vậy, đối với nàng cũng chưa phải là có thâm giao gì, nhưng trong tiềm thức hắn lại cảm thấy nàng là người duy nhất có thể tin tưởng .** Mặt khác dùng danh nghĩa Âu Dương Nguyệt Nhi đăng ký, qua đó gián tiếp có quan hệ với Âu Dương Bác, lúc đó cuộc đấu giữa hắn và Từ Vương Dương ba nhà sẽ chuyển từ ám đấu sang minh tranh. Đồng thời sẽ không có ai dám đυ.ng đến công ty trên danh nghĩa của Âu Dương Nguyệt Nhi, sở dĩ Âu Dương Bác cha nàng quyền thế ở kinh thành rất mạnh, ngay cả Từ Khiêm cũng phải cố kị, cho dù bọn họ có điều tra ra công ty này thuộc về Hắc Ám Thập Tự nhưng cũng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội Âu Dương Bác mà chèn ép công ty của Nguyệt Nhi. Cuối cùng là Nguyệt Nhi rất có tiếng trong giới giải trí, có một minh tinh tọa trấn sợ rằng không phát đạt không được. Tỷ như đăng ký một công ty internet, có nàng làm đại sứ, sợ rằng lượng người chơi game online của công ty này lập tức đông đến tắc cả server. Đây chính là mị lực của minh tinh.[/SIZE] [SIZE=4]

,* : ta dịch nguyên văn, fan Âu Dương Nguyệt Nhi tha hồ mà sướиɠ nha :031: