Dịch: bachkimden
Biên dịch, biên tập: Hách Liên Xuân Thủy
Vào lúc bốn gã đánh thuê và người nhà Dương Tư Vũ xuất hiện, mấy người của Mệnh Vận vốn đang ra sức chống cự, một súng đấu một súng đột nhiên tất cả đều cảm thấy tinh thần hưng phấn, bỗng trở thành những người không sợ chết, nhảy ra hướng về phía bọn người họ Dương mà nổ súng, áp đảo tinh thần bọn họ. Bọn người Dương gia bên này thật sự đã bị áp chế, không dám ngẩng đầu lên bắn trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Dương Tư Vũ rời khỏi, tiến về phía Phùng Đán Toàn.
Có điều Dương gia bên này dù sao cũng là người đông thế mạnh, chỉ với năm người thì không thể nào lấn áp được. Chắc chắn sẽ có vài chỗ sơ hở, và bọn người Dương gia cũng sẽ lợi dụng những điểm yếu đó để tấn công, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có hai tên lần lượt trúng đạn, một tên thì đã chết, tên còn lại cũng không tốt hơn đồng đội hắn bao nhiêu.
Ba người còn lại phải hứng chịu toàn bộ số vết thương lớn nhỏ do súng đạn gây ra, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ hoàn toàn không để ý đến những vết thương trên người, cắn răng, ưỡn ngực, bất chấp máu của bản thân có chảy cũng phải vì bốn gã đồng đội kia và gia đình Dương Tư Vũ mà cố gắng tạo ra một cơ hội, một cơ hội nhỏ nhoi.
Lúc này, Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ đã thấm mệt, mặc dù bọn họ luôn bị người nhà họ Dương xem thường, nhưng nói cho cùng thì bọn họ cũng là người nhà họ Dương. Nếu tộc trưởng không ra lệnh, bọn đệ tử kia cũng không dám hướng về phía bọn Dương Tử Nghiệp mà nổ súng, chẳng may bọn họ mà bịthương thì kết cục của bọn đệ tử kia cũng sẽ không tốt chút nào.
Khi bọn đệ tử nhà họ Dương nổ súng về phía họ thì bốn gã lính đánh thuê và Dương Tư Vũ một nhà ba người đã thoát khỏi vòng hiểm nguy, chạy thoát về phía sau.
Tộc trưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tháo chạy, lực bất đồng tâm. Hắn biết rõ sự quan trọng của Dương Tư Vũ, chẳng may không cẩn thẩn làm tổn thương đến nàng, Trương gia chắc chắn cũng sẽ không vừa ý. Mặt khác nếu Dương Tư Vũ và Dương Tử Nghiệp nếu xảy ra chuyện gì thì chắc Đán Đao sẽ nổi xung thiên, đến lúc đó chẳng biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Có lẽ hắn cũng đối phó với Dương gia giống như cách Mười Một đã dùng với Trần gia năm đó. Trước hết sẽ đối phó với những người họ Dương trong thương trường, đang giữ những vị trí quan trọng, bằng cách giết chết từng người từng người một. Cuối cùng là tìm đến nhà họ Dương và ôm cả bọn chết chung. Lúc đó Dương gia sẽ đi lại vào vết xe đổ của Trần gia, vị tộc trưởng mặc dù không nói nhưng chắc rằng ông không thể chấp nhận tổn thất như vậy.
Nghĩ vậy, vị tộc trưởng thở dài. Bây giờ việc có thể làm chính là để cho bọn người của Đán đao rời khỏi chổ này, rồi sau đó tiếp tục kéo dài cuộc chiến. Chờ cho đến khi bọn người Đán đao không còn đủ đạn dược để chiến đấu thì ra tay bắt gọn bọn họ.
Mệnh lệnh của tộc trưởng truyền xuống rất nhanh: Không được đã thương mấy người Dương Tư Vũ, tất cả mọi người bao vây xung quanh, cố gắng làm hao tổn đạn dược của bọn họ, đồng thời chờ đợi viện binh.
Bọn đệ tử theo mệnh lệnh của tộc trưởng ban ra mà thực hiện, bọn họ cũng đã dần dần quen thuộc với cách chiến đấu bằng súng ống. Mặc dù vẫn không thể tránh khỏi thương vong, nhưng so với lúc mới xảy ra cuộc chiến thì kết quả đã tốt hơn rất nhiều.
Bên kia bọn người Mệnh Vận cũng đang thay đổi, ba gã chiến sĩ còn lại đều đang biểu hiện rằng bọn họ muốn liều mạng, không màng quan tâm đến sự nguy hiểm của tính mạng. Mạo hiểm xông vào mưa đạn do bọn người nhà họ Dương tạo ra nhằm áp chế bọn họ. Chỉ có như vậy, dùng bản thân để thu hút sự chú ý của đối phương, mới có thể tranh thủ một ít thời gian cho đồng đội.
Cuối cùng, ngay thời điểm bốn gã đánh thuê và người nhà Dương Tư Vũ từ phía đi tới họp mặt cùng Phùng Đán Toàn họp mặt thì tên lính đánh thuê cũng ngả xuống. Bốn gã chiến sĩ lập tức thay thế vị trí của gã chiến sĩ đó, vừa bắn vừa ẩn nấp sau cánh cửa, đôi bên lần lượt tấn công đối phương, giằng co dữ dội.
“Phùng gia gia?” Dương Tư Vũ nhìn thấy Phùng Đán Toàn thân người đầy máu liền bị dọa cho giật cả mình. Lại nhìn thấy ở bên ngoài đầy cả thi thể, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ được tình hình.
Bốn tên lính đánh thuê đến tiếp ứng bọn họ cũng chẳng mở miệng nói một câu, rút trong người ra một khẩu súng dừng trước mặt Dương Tư Vũ, làm cho bọn họ phải đi theo bốn gã kia. Vì sự an toàn của con gái, vợ chồng Dương Tử Nghiệp đành phải đi theo bốn gã không biết từ đâu đột ngột lao ra, bản thân cũng không nghĩ đến tình cảnh thế này.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Dương Tư Vũ hình như quen biết với thủ lĩnh của bọn khủng bố này, còn gọi hắn là Phùng gia gia, ngay lập tức trong đầu Dương Tử Nghiệp liền có sự suy nghĩ.
Phùng Đán Toàn hướng về phía Dương Tư Vũ nhẹ nhàng cười, vươn tay ra như muốn sờ khuôn mặt của Dương Tư Vũ, nhưng phát hiện ra rằng tay mình đang thấm đầy máu, liền rút tay về. Đảo mắt nhìn Dương Tử Nghiệp với vẻ mặt run sợ và một phụ nữ trung niên với vẻ mặt cũng rất run sợ dùng tay áo che mặt của mình. Ánh mắt Phùng Đán Toàn liền hiện lên một tia nhu hòa.
Trái ngược với cha mẹ, Dương Tư Vũ tỏ ra bình tĩnh hơn. Dù sao thì nàng cũng đã từng chứng kiến cảnh mười một giết chết một lúc mấy chục người, lần khó quên đó đã giúp cho sự can đảm của nàng tăng lên chút ít. Nhưng cũng chỉ là một người bình thường, cho nên khi tiếng súng vang lên ngay bên cạnh, cơ thể Dương Tư Vũ cũng liền động đậy mà không điều khiển được. Mẹ của nàng thì càng không thể chịu đựng nổi, đôi chân như mềm ra không cử động được, có lẽ do hai tên lính đánh thuê làm ảnh hưởng tới bà. Giờ phút này, cả người bà đều như bất động, gương mặt trắng bệch, hai chân run cầm cập không còn giữ thẳng được nữa.
Còn Dương Tử Nghiệp…
Phùng Đán Toàn nhìn thấy người thân sau hơn bốn mươi năm xa cách, khóe miệng nhếch lên với ý mỉm cười. Năm đó, đứa bé chỉ biết khóc oa oa nay đã trở thành một gã trung niên, vẻ ngoài gầy guộc trông rất giống phụ thân hắn Dương Thiên Minh, ánh mắt tránh né, ngại ngùng, vừa nhìn thấy lập tức biết là người nhu nhược. Cũng chẳng thể trách được, từ nhỏ đến lớn đã bị người nhà họ Dương áp bức, mẹ hắn thì luôn dạy hắn bất cứ gì cũng phải nhẫn nại, nhẫn nhịn chịu đựng, làm cho bản thân hắn thiếu đi khí phách, sự phóng khoáng, quyết đoán của một nam tử.
“Tử Nghiệp?” Phùng Đán Toàn đột nhiên hỏi
Cơ thể Dương Tử Nghiệp đột nhiên căng cứng, miệng run lẩy bẩy như đụng vào răng, chỉ gật gật đầu một cách nhẹ nhàng.
Phùng Đán Toàn thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ cảm thương, hỏi: “Biết ta là ai không?”
Dương Tử Nghiệp cố dùng sức lắc lắc đầu, trên mặt cũng đã trắng bệch.
Dương Tư Vũ liền kéo tay Dương Tử Nghiệp, tiến đến kề sát tai hắn, nói thầm vài câu. Vẻ măt của Dương Tử Nghiệp từ biểu hiện sợ hãi đã chuyển sang sửng sốt. Lại biểu hiện sự kinh hãi, không đợi đến Dương tư vũ nói xong, hắn bật thốt lên mà hét lớn: “Chú là Toàn thúc?”
Phùng Đán Toàn cười rộ, gật gật đầu, giọng nói hòa nhã: “Từ biệt bốn mươi năm, không ngờ ngươi đã lớn thế này rồi.”
Lúc này sắc mặt Dương tử ngiệp biểu hiện vô cùng phức tạp. Vừa sợ lại vừa mừng, có một chút sự kinh hoảng, lại có sự kích động….
Vợ của Dương Tử Nghiệp bình thường cũng kể qua không ít lần về chuyện củ của Phùng Đán Toàn, nhưng không ngờ đứng trước mặt mình lại là một người mà bốn mươi năm trước vì một người phụ nữ mà một thân một mình cùng Dương gia quyết chiến. Một nhân vật truyền thuyết trong Tứ đại gia tộc, cho nên nhất thời bị kích động, tạm thời quên mất cảm giác sợ hãi, chỉ là ánh mắt có chút kích động vì cảm giác hưng phấn, không ngờ trước mặt mình lại chính là một nhân vật truyền thuyết.
Thân phận của nữ nhân này cũng không phức tạp cho lắm, vốn nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường như mọi người. Mọi người đều nghĩ rằng khi nàng bước chân vào nhà họ Dương sẽ trở thành phượng hoàng, nhưng thực ra sự khổ cực khi ở nhà họ Dương thì chỉ có mình nàng thấu hiểu.
Cũng may với tính cách lúc nào cũng nhẫn nhịn, mặc kệ sự vất vả cực nhọc của họ Dương đối với mình thế nào, nàng cũng đều im lặng, cố gắng chịu đựng, cho nên nàng mới có thể sống ở Dương gia một khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng nguyên nhân bên trong là do cũng có chút sợ hãi quyền lực của nhà họ Dương. Gia quy của nhà họ Dương rất nghiêm, hơn nữa lại coi trọng thể diện, một khi đã xuất giá vào nhà họ Dương, bọn họ sẽ không để xảy ra chuyện phản bội chồng như vậy, mặc dù Dương Tử Nghiệp trong gia tộc không có địa vị nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là người mang họ Dương. Nữ nhân này cũng chỉ có thể im lặng mà chịu đựng, trải nhiều năm đã dần dần trở thành thói quen. Bình thường, Dương Tử Nghiệp rất thích kể cho nàng nghe những chuyện cũ về mẹ mình và Phùng Đán Toàn. Bản thân nàng cũng rất thích nghe, nàng cảm thấy Phùng Đán Toàn giống như một anh hùng vĩ đại giữa đời thường, cho nên khi đối diện với một nhân vật như vậy, nhất thời cảm thấy kích động quên luôn cảm giác sợ hãi.
Phùng Đán Toàn lau những vệt máu đọng trên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, vì đã dùng phương pháp này để mang các người ra ngoài.”
Dương Tử Nghiệp vội lắc đầu, biết Phùng Đán Toàn là người làm chủ chuyện này, nỗi bực dọc do vừa rồi bị mấy tên lính đánh thuê Mệnh Vận dùng súng uy hϊếp đã tan biến, cho nên giờ chỉ biết đứng yên một chỗ, không nói gì.
Dương Tư Vũ liền hỏi: “Phùng gia gia, tại sao người lại xuất hiện ở đây… đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Đán Toàn cười nói: “Ta muốn mang các con rời khỏi Dương gia, nhưng bọn người nhà họ Dương không chịu, cho nên phải dùng đến biện pháp này.”
“Rời khỏi Dương gia ư?” không chỉ Dương Tư Vũ mà ngay cả phu phụ Dương Tử Nghiệp cũng đều cảm thấy bất ngờ.
Phùng Đán Toàn thở dài: “Ta không còn nhiều thời gian, trước khi rời khỏi Long quốc, ta không thể để các ngươi ở lại nhà họ Dương chịu sự bạc đãi. Cho nên ta nghĩ đến việc cứu các con khỏi nhà họ Dương, sau này sẽ không bị bọn họ khống chế.”
Cả nhà ba người Dương Tử Nghiệp đều vô cùng cảm động, không nghĩ tới việc Phùng Đán Toàn gây ra cuộc đại chiến như vậy chỉ vì bọn họ. Vợ của Dương Tử Nghiệp càng không biết nói gì, mặc dù đã được nghe qua chuyện cũ và có chút kích động, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy Tử Nghiệp phóng đại câu chuyện lên. Dù sao một người muốn quyết chiến tứ đại gia tộc thì đó đúng là không sáng suốt.
Nhưng hôm nay nàng đã được thấy cảnh tượng huyết chiến này, trên đất đầy máu, trên người Phùng Đán Toàn cũng vô số vết thương, lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy câu chuyện mà trượng phu kể suốt hai mươi năm nay mà không chán là có thật.
Vẻ mặt Dương Tử Nghiệp có chút lúng túng, nói: “Nhưng…”
Phùng Đán Toàn xua tay ngắt lời: “Yên tâm đi, ta đã sắp xếp đường thoát thân cả rồi. Sẽ có người đưa các con rời khỏi kinh thành, sau đó trực tiếp đến Đông Hải, ở đó sẽ có người tiếp ứng các con, sẽ an bài cho các con sang Ưng Quốc. Ta cũng đã sắp đặt một khoản tiền ở Ưng Quốc, còn về công ty nhỏ trong nước của con thì nên chấm dứt hẳn. Sẽ không có lợi nếu chuyển công ty đó ra nước ngoài. Đợi sau khi đã trú ngụ an toàn ở Ưng Quốc, con nhờ luật sư bán giúp công ty ấy đi!”
Dương Tử Nghiệp không phải chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Dương gia. Nói thật, bốn mươi năm qua không lúc nào hắn không nghĩ điều đó. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của bản thân hắn, hắn biết rõ suốt đời này không thể nào rời khỏi nhà họ Dương được. Nhưng đột nhiên ngày đó lại xuất hiện, giống như trên trời đột nhiên giáng một thẳng một đòn vào hắn, khiến tinh thần trải qua nữa ngày cũng chưa hồi phục lại. Thật lâu sau, Dương Tử Nghiệp vừa sợ vừa mừng nói: “Nhưng bọn họ sẽ không chịu đâu.”
Ch567: Dục Huyết Thao Thiên (7)
Dịch: bachkimden
Biên dịch, biên tập: Hách Liên Xuân Thủy
Phùng Đán Toàn cười nói: “Đồng ý hay không không phải do bọn họ quyết định. Nếu không ta cũng không ngại khiến Dương gia phải diệt vong.”
Ba người đều không nói gì, tiêu diệt toàn bộ Dương gia, câu nói này cũng chỉ có thể phát ra từ miệng của Phùng Đán Toàn mà thôi. Chỉ cần nhìn qua nơi này cũng đủ thấy được năng lực của lão, chắc rằng lão không phải chỉ nói suông. Bên Phùng Đán Toàn chỉ có mười người lại có thể áp chế được ba bốn trăm người của Dương gia. Trước kia, Dương Tử Nghiệp vẫn cho rằng Dương gia rất lợi hại, nhưng hôm nay khi giao chiến với bọn người Phùng Đán Toàn, những cao thủ thật sự, thì người nhà họ Dương lại không thể chống nổi một đòn.
Dương Tử Nghiệp còn chút do dự, liền hỏi: “Nhưng nếu cứ rời khỏi như vậy, người nhà họ Dương có từ bỏ ý định truy bắt chúng ta không?”
Nhìn thấy biểu hiện nhu nhược của Dương Tử Nghiệp, trong lòng Phùng Đán Toàn có chút tức giận, hỏi: “Vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào? Tiếp tục ở lại để cho Tư Vũ trở thành con bài của Dương gia, mặc cho bọn chúng sắp xếp sao?” Dừng một chút, Phùng Đán Toàn chuyển giọng, nói: “Tử Nghiệp, ta giết một mình Trương Đức là đủ rồi. Bản thân ta cũng không thể nào bảo vệ các ngươi cả đời, nặng nhẹ thế nào thì tự mình cân nhắc chọn lự”
Dương Tử Nghiệp sau khi nghe những lời ấy, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, sau đó lại chuyển sang vẻ khẩn cầu, cắn răng gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Phùng Đán Toàn tỏ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Yên tâm đi, ta đảm bảo chỉ cần ra khỏi kinh thành, bọn người nhà họ Dương sẽ không đuổi theo các ngươi nữa.”
Mặc dù không biết sự đảm bảo của Phùng Đán Toàn từ đâu mà có, dù sao Dương Tử Nghiệp cũng sinh ra tại nơi này, cũng trải qua hơn bốn mươi năm sinh sống tại đây, bản thân biết rõ thực lực bên trong của gia tộc họ Dương đáng sợ như thế nào, một khi thể diện của Dương gia bị mất đi, bọn người Phùng Đán Toàn có lẽ cũng không thể bảo vệ được bọn họ. Nhưng Dương Tử Nghiệp đã lựa chọn đặt niềm tin vào Phùng Đán Toàn, không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì Phùng Đán Toàn chính là người mà cả đời mẹ mình yêu thương nhất. Có lúc, ngay cả Dương Tử Nghiệp cũng cảm thấy Phùng Đán Toàn mới thật sự chính là cha của mình. Đối với người “cha” này, Dương Tử Nghiệp đã đặt cược toàn bộ tánh mạng của người nhà mình vào đó, cương quyết lựa chọn không chút do dự. Có lẽ đây chính là lần quyết định kiên quyết nhất của bản thân y.
Tại nơi đang diễn ra cuộc chiến giữa bốn gã lính đánh thuê với Dương gia, lại có một người chết, ba người còn lại vẫn đang ngoan cường chống cự. Một người trong số họ quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên: “Chủ nhân, chống trả không nổi rồi!”
Sắc mặt Phùng Đán Toàn vẫn không đổi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cố gắng thêm một chút, bọn họ sắp tới rồi!”
Tên lính đánh thuê kia cắn răng gật đầu, tiếp tục chống trả những đợt tấn công của Dương gia.
Mặc kệ khói lửa của cuộc chiến như muốn thiêu đốt bọn họ, ba gã Mệnh Vận chiến sĩ mặc dù toàn thân đầy vết thương vẫn ngoan cường chống cự. Trong lòng bọn họ không hiểu tại sao Đán Đao đến giờ vẫn không chịu rời khỏi, nhưng không sao cả, bọn họ chỉ là chiến sĩ, những chiến sĩ chỉ biết chiến đấu mà chẳng màng đến mục đích. Huống chi đây lại còn là mười người do đích thân Mười Ba tự mình tuyển ra giao cho Đán Đao. Bọn họ đều biết khi tham gia cuộc chiến này thì chỉ có một phần sống nhưng vẫn can đảm mà đến, chính vì Mười ba, cũng chính vì sự quang vinh của Mệnh Vận, cho nên bọn họ càng không thể lùi bước.
Ngay khi bọn người Mệnh Vận sắp chống cự không nổi, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, di chuyển với tốc độ cao về phía bọn họ. Vừa mới nghe tiếng xe phát ra đã có thể thấy được hình dáng của nó, một chiếc xe màu đen, giống như con ngựa hoang, xông thẳng qua cửa lớn với tốc độ lớn nhất mà nó có thể, hướng thẳng về phía bọn người Dương gia.
Mấy người Phùng Đán Toàn đều tránh sang một bên, khi chiếc xe lao tới gần, đột nhiên cửa xe bị đá văng ra, một bóng người từ trong xe nhảy ra, xoay trên mặt đất hai vòng, sau đó hướng về phía mấy người Phùng Đán Toàn.
Chiếc xe không người điều khiển vẫn tiếp tục hướng về phía bọn người Dương gia mà lao tới, tiếng la hét từ phía đám đông vang lên, cũng không biết có bao nhiêu người bị chiếc xe đó hất bay ra ngoài. Sau khi va vào đám người đó, tốc độ của chiếc xe chỉ hao giảm chút ít, vẫn hướng thẳng về phía trước, hất bay thứ gì mà nó đụng vào, cuối cùng, va thẳng vào bức tường của ngôi biệt thự.
“Ầm” một tiếng, âm thanh từ trên xe phát ra, chiếc xe bị hất văng lên không trung rơi xuống, tất cả cửa trên xe đều bể nát, ngay cả đầu xe cũng bị biến dạng đến không tưởng tượng được.
Tiếng nổ bất ngờ vừa rồi khiến cho bọn người họ Dương rối loạn, tất cả các đòn tấn công cũng bị ngừng lại một chút. Mà người từ trên xe vừa nhảy xuống chỉ trong nháy mắt đã cùng với bọn người Đán Đao nhập đội.
“Là ngươi?” Vừa nhìn thấy người vừa mới xuất hiện, Dương Tư Vũ liền cảm thấy sửng sốt, sau đó vẻ mặt lộ ra sự không tin. Bởi vì nhân vật vừa mới xuất hiện không ai khác, chính là người mà nàng quen biết, Sở Nguyên.
Phùng Đán Toàn vừa nhìn Mười Một tiến vào vừa mỉm cười.
Mười Một nhảy người lên, quay đầu lại về phía ba gã chiến sĩ vẫn đang ra sức chống cự, cùng bọn người của Phùng Đán Toàn mà quát: “Đi!”
Phùng Đán Toàn liền gật đầu, nói ra từ mà bọn chiến sĩ đó đã chờ đợi rất lâu: “Rút!”
Ba gã Mệnh Vận chiến sĩ lập tức lao tới bảo vệ nhóngười Phùng Đán, vừa đánh vừa rút lui. Phùng Đán Toàn giao Dương Tư Vũ lại cho Mười Một, bản thân thì nhận nhiệm vụ cứu vợ chồng Dương Tử Nghiệp. Phùng Đán Toàn dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà rời khỏi vòng chiến, trên tay vẫn đang ôm vợ chồng Dương Tử Nghiệp, hướng về phía chiếc xe đang chạy tới
Dương Tư Vũ sau khi nghe được từ “Rút” từ miệng Phùng Đán Toàn nói ra, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bổng, cảm giác giống như phía sau lưng có người đang đẩy tới, trong chốc lát đã nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể thấy được vẻ mặt kiên nghị lạnh lùng Mười Một. Sau đó, nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, những ý nghĩ cứ mập mờ, không rõ ràng, chỉ nhớ được bản thân bị Mười Một ôm vào trong ngực chạy ra khỏi nơi này.
Ngay lúc này, đột nhiên Dương Tư Vũ phát hiện mình đã quên đi hoàn toàn hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, chỉ biết ngước đầu lên nhìn Mười Một một cách ngơ ngẩn. Một cảm giác an toàn khi được nam nhân này ôm vào trong ngực. Đó có phải do từ trước đến giờ nàng chưa từng có cảm giác an toàn? Đây chính là cảm giác được một nam nhân bảo vệ sao? Ở bên cạnh, tiếng đạn bay “vút vút” phá vỡ không khí, nhưng nàng cũng đều không nghe thấy được, giống như trên thế giới này chỉ còn lại Mười Một và bản thân nàng.
Mặc dù ngay từ đầu Dương Tư Vũ đối với Mười Một không có chút thiện cảm, nhưng do bị Phùng Đán Toàn ảnh hưởng, hơn nữa, trước mặt nàng, lão ta không biết cố ý hay vô ý mỗi một lần kể ra một chút về nhân vật anh hùng Mười Một và sự thật về Sở Nguyên, tất cả gộp chung làm một, bây giờ đến cả chính Dương Tư Vũ cũng không biết nàng đã dần dần có tình cảm với một anh hùng hư ảo Mười Một. Chuyện làm nàng có cảm giác như vậy chính là trong suy nghĩ của nàng không biết người này đây chính là kẻ có thể gọi mưa gọi gió, nhân vật truyền kì, đội trưởng đội Hắc Ám Thập Tự – Mười Một, hay là một anh hùng Sở Nguyên. Bản thân nàng không biết rõ lắm.
Chỉ biết là trong thời khắc được Mười Một ôm trong lòng mà chạy đi trong làn đạn, tận sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy có một nỗi kích động nổi lên.
Đến khi được Mười Một buông xuống, Dương Tư Vũ mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy cha mẹ đều đã an toàn, Phùng Đán Toàn đưa tay kéo nàng lại. Trong lúc đó, Dương Tư Vũ nhận thấy trong mắt Phùng Đán Toàn có thâm ý, lộ vẻ mỉm cười. Giống như bí mật của bản thân bị người khác phát hiện vậy, Dương Tư Vũ vội vàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng tiến vào trong xe.
“Là hắn ư?” Khi bọn người Mười Một rời khỏi, tộc trưởng của Dương gia cuối cùng cũng thấy rõ được hình dáng của kẻ đã lái xe đến. Vị tộc trưởng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ người này chính là Mười Một.
Mọi người trong tộc cũng không lạ gì đối với Mười Một.
Năm đó, hắn một thân một mình tiêu diệt Trần gia, Trần gia đã phát lệnh truy sát lão khắp nơi, chỗ nào cũng có hình của hắn. Thân là tộc trưởng của Dương gia, đương nhiên cũng đã xem qua ảnh của Mười Một. Sau này, mọi việc của Mười Một lão ínhiều cũng biết được một chút, lão chỉ không biết vì nguyên nhân gì mà Mười Một lại được Long Hồn chiêu mộ, cũng biết vì nguyên nhân nào đó mà Mười Một trở mặt với Long Hồn, bị đuổi bắt hơn nửa năm. Cho đến khi không lâu trước sự việc tiêu diệt toàn bộ bọn người Huyết Mân Côi tại núi Trấn Nguyên, Mười Một lại quay về Long Hồn.
Nhất định tình tiết trong đó rất li kì, bản thân tộc trưởng cũng không rõ ràng lắm, lão chỉ biết là Mười Một và Long Hồn có vô số quan hệ, huống chi bây giờ lại chính là một thành viên của Long Hồn. Cho nên khi thấy Mười Một, tộc trưởng liền ra lệnh dừng bắn.
Đối với mệnh lệnh của tộc trưởng, có một số người lập tức thi hành, nhưng cũng có một số người tỏ vẻ khó hiểu. Đa số bọn họ cho rằng tộc trưởng sợ làm Dương Tư Vũ bị thương, khi đó sẽ khó giao phó với Trương gia. Chỉ có ít người có thể thấy rõ nguyên nhân sau khi đã thấy Mười Một, chính vì sau lưng Mười Một còn có Long Hồn.
Bên này bọn người Dương gia ngừng bắn, Mệnh Vận chiến sĩ cũng lập tức giảm đi hỏa lực, nhưng bọn họ chẳng dám sơ xuất, thay phiên nhau vây quanh phía trước xe, dùng chính mạng sống của họ để bảo vệ, đổi lấy sự an toàn của Phùng Đán Toàn.
Cuối cùng, Dương Tư Vũ cũng đã lên xe, Mười Một chuẩn bị nổ máy cho xe chạy, bỗng nhiên Phùng Đán Toàn nhảy xuống, Mười Một hướng về phía Phùng Đán Toàn nhíu mày, nói: “Lên đi!”
Phùng Đán Toàn mĩm cười, lắc đầu.
“Toàn thúc!”
“Phùng gia gia!” Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ đều lo cho Phùng Đán Toàn, muốn rời khỏi xe, lại bị Phùng Đán Toàn đẩy ngược lên xe. Dương Tư Vũ lo lắng nói: “Phùng gia gia, nhanh lên xe đi!”
Ánh mắt hiền từ của Phùng Đán Toàn nhìn qua nàng, lại hướng về phía Dương Tử Nghiệp, vỗ vai Mười Một, nói: “Hắn sẽ bảo vệ các ngươi đến nơi an toàn. Đúng không Mười Một?”
“Mười Một?” Dương Tư Vũ gồng mình, nói thầm. Mặc dù thông minh như nàng sớm đã biết Sở nguyên chính là Mười Một, nhưng giờ phút này nghe được Phùng Đán Toàn cố ý nói ra, đầu óc Dương Tư Vũ thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Mười Một dùng tay gạt tay Phùng Đán Toàn vẫn đang đặt trên vai mình, liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Đừng hi vọng ta ra tay!”
Phùng Đán Toàn hướng về phía bọn người họ Dương đang dần tiến đến, nhưng lại không dám nổ súng, cười nói: “Vốn là không cần ngươi ra tay, chỉ muốn ngươi mang ba người bọn họ an toàn rời khỏi đây đến Đông Hải là được rồi.”
Mười Một giọng nói lạnh lùng đáp: “Ông ngay từ đầu đã tính ta vào trong kế sách rồi phải không?”
Phùng Đán Toàn cười nói: “Không phải ta, ta không tài giỏi như vậy, là tiểu tử Lục Đạo đã bày cho ta kế sách này, hơn nữa ta thấy không có gì không ổn, nên cũng đồng ý.”