Dịch: kiokew
Biên dịch, biên tập: Hách Liên Xuân Thủy
Ngân quang chỉ hiện lên trong nháy mắt. Sau khi ngân quang nọ biến mất, Phùng Đán Toàn vẫn đứng ở nơi đó, hai tay đan ở phía sau, mỉm cười lạnh lùng, cứ như là lão còn chưa hề ra tay. Trên thực tế, trong đám người ở đây thật sự không có ai nhìn thấy lão ra tay có tốc độ khủng bố như thế nào, mà chỉ cảm thấy trước mắt có ngân quang lóe lên, rồi lập tức trở về bình thường, tựa như còn chưa phát sinh chuyện gì cả.
Một hai giây sau, trong đám người đang vây quanh Phùng Đán Toàn có bốn người đứng cách lão gần nhất đồng thời xuất hiện một sợi máu trên cổ. Ngay sau đó, máu trên cổ bốn người bọn họ cứ thế phun ra, trên mặt họ vẫn mang theo vẻ hưng phấn, duy trì tư thế đứng thẳng như thể lúc nào cũng có thể công kích, ngã xuống.
Thoáng chốc, khu nhà Dương gia vốn đang ầm ĩ âm thanh “Gϊếŧ chết hắn”, nay lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người trợn to con mắt, nhìn một màn khó mà tin nổi ở trước mặt.
Chết rồi sao?
Trong cái thời đại hòa bình này, đại đa số bọn họ đều sống trong màu hồng, chưa bao giờ nhìn thấy người chết. Huống chi mới ngày hôm qua còn là bạn bè luyện võ với nhau, giờ đây đã biến thành một cỗ thi thể nằm ngay trước mặt, hơn nữa mấy người nọ chết vô cùng quỷ dị, cứ như là chết mà vẫn không biết là mình đã chết. Trong nhất thời những người này phản ứng không kịp, khí thế vừa rồi hùng hùng hổ hổ lập tức bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào, cả sân rộng truyền đến một luồng sát khí lạnh lẽo, không có người lên tiếng, lại càng không có ai dám quát to. Những ánh mắt mang theo thần sắc kinh sợ lần lượt đổ về Phùng Đán Toàn đang đứng thản nhiên ở đó.
Tộc trưởng và các trưởng lão sắc mặt đều rất khó coi, bọn họ cũng không nghĩ là Phùng Đán Toàn nói đánh là đánh, hơn nữa ra tay cũng không lưu lại đường sống, sau khi gϊếŧ người vẫn giữ nguyên bộ dáng thoải mái nhàn hạ như dạo chơi. Phảng phất gϊếŧ người đối với lão không để lại bất kỳ gánh nặng nào cả, mà lại giống như là một môn nghệ thuật.
Tộc trưởng vẻ mặt âm u nhìn cái tên trưởng lão vừa đổ dầu vào lửa kia, chỉ thấy trong mắt hắn ngoại trừ kinh hãi còn mang theo sự khϊếp sợ. Hiển nhiên Phùng Đán Toàn vừa mới ra tay tàn nhẫn như vậy đã chấn nhϊếp tất cả mọi người, kể cả cái tên trưởng lão này. Tộc trưởng oán hận trừng mắt nhìn tên trưởng lão, sắc mặt khó coi cực độ lại quay về nhìn Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngữ khí thốt ra cũng đồng dạng lạnh như băng: “Đem người giao cho ta! Hoặc là, ta gϊếŧ sạch Dương gia.”
Tộc trưởng nheo mắt lại hết cỡ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Đem người giao ra ngoài là không có khả năng, vì sau khi Trương Đức vừa mới chết, Trương gia đã đến Long Quốc liên lạc với Dương gia, yêu cầu đem Dương Tư Vũ một lần nữa gả cho một vị công tử Trương gia khác, đảm bảo quan hệ Trương Dương hai nhà tiếp tục hợp tác sau này, còn đối với Trương Đức vừa chết bọn họ cũng không thèm quan tâm. Trương đức chết, Dương gia cũng không nổi lên sóng gió gì, Trương gia cũng không có hứng thú truy cứu xem là ai gϊếŧ chết hắn, vì bọn họ căn bản là một đại gia tộc, đắc tội với người cũng không ít, sinh ý càng lớn thì kẻ thù cũng càng nhiều.
Trương gia căn cơ ở hải ngoại, là một gia tộc thập phần khổng lồ, sinh ý có bất động sản, giải trí, khách sạn, …Trương gia còn âm thầm tham gia buôn lậu vũ khí, buôn bán hàng trắng, rửa tiền, …Nếu Trương gia chỉ đơn giản là một cự phú nhà giàu bình thường thì cũng không xứng để liên minh với Dương gia.
Bởi vì Trương gia có sinh ý khổng lồ, nếu Dương gia, muốn phát triển nghiệp vụ tại nước ngoài thì cần phải dùng đến sự trợ giúp của Trương gia, đồng dạng Trương gia muốn kiếm sinh ý ở Long quốc cũng cần Dương gia chiếu cố, cho nên cái đám cưới này chỉ là một mánh lới khiến song phương yên tâm mà thôi, căn bản là không quan trọng.
Sự thật Trương Đức ở Trương gia cũng chẳng là cái gì, nhiều nhất so với địa vị của Dương Tư Vũ ở Dương gia cũng hơn được một chút. Phụ thân Trương Đức được giao công việc quản lý sinh ý ở Long Quốc, mặc dù cha con bọn họ ở Long quốc cũng còn coi như là nhân vật có mặt mũi, còn ra hải ngoại thì chả là cái gì. Cho nên người như Trương Đức, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chết một tên Trương Đức đối với Trương gia còn chưa tính là tổn thất.
Nói đến cùng, điều mà mọi người trong gia tộc quan tâm chỉ có một, đó chính là ích lợi trước mắt, ba cái thân tình, tình yêu, … bọn họ đều vứt sang một bên
Vốn sau việc Trương Đức, Trương gia và Dương gia cho dù một lần nữa thông gia cũng không thể nào lại chọn Dương Tư Vũ, mặc kệ là ai trong gia tộc cưới Dương Tư Vũ, mỗi lần hội nghị gia tộc hàng năm gặp mặt nhau cũng sẽ thập phần xấu hổ, hơn nữa việc đoạt hôn thê của huynh đệ ra ngoài cũng không dễ nghe. Nhưng đứa cháu được Trương gia tộc trưởng yêu thương nhất, Trương Chấn lại là một ngoại lệ.
Trương Chấn vừa mới năm ngoái nhận mệnh của Trương gia tộc trưởng đến Long Quốc tiếp xúc với Dương gia. Vì hắn mà người quản lý của Trương gia tại Long quốc và Dương gia phải tổ chức một buổi yến hội, tại đây hắn đã gặp Dương Tư, và thích người con gái có vẻ ngoài nhu nhược nhưng bên trong thì quật cường này.
Biết Dương Tư Vũ là vị hôn thê của Trương Đức, Trương Chấn đã tỏ ra vô cùng bất mãn. Lúc này đây, nghe được tin Trương Đức vừa mới chết, hắn liền yêu cầu tổ phụ thân là tộc trưởng đem Dương Tư Vũ gả cho hắn, một hồi phong ba không nhỏ xảy ra, thậm chí có người nghi ngờ Trương Đức có hay không bị Trương Chấn gϊếŧ chết để cướp lấy Dương Tư Vũ. Trương gia tộc trưởng vốn kiên quyết phản đối, nhưng không biết Trương Chấn đã dùng thủ đoạn gì, cuối cùng lại đồng ý phái người đi tiếp xúc với Dương gia.
Chuyện đang phiền não nên Dương gia đương nhiên vui vẻ đồng ý, huống chi đối tượng hỏi cưới lần này lại là cháu của Trương gia tộc trưởng, như thế nào lại không khiến Dương gia mừng rỡ như điên. Để tránh đêm dài lắm mộng, Dương gia thậm chí đã an bài trong thời gian nhanh nhất, tống Dương Tư Vũ ra nước ngoài nhanh chóng thành hôn. Bây giờ người chưa kịp đi, thì lại nhảy ra một Đán Đao công nhiên đòi người, Dương gia làm sao có thể để lão mang đi. Nếu thật sự để Đán Đao mang Dương Tư Vũ đi, Dương gia sẽ đắc tội với họ Trương, sinh ý ở hải ngoại có thể nói là hoàn toàn xác định rồi.
Huống hồ bỏ qua một tầng quan hệ này không nói, Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ thủy chung là người của Dương gia, nếu có người chạy tới nháo loạn rồi đem người ra ngoài, thì Dương gia sẽ thành cái gì đây? Việc này nếu truyền ra bên ngoài, uy vọng Dương gia nhất định sẽ xuống dốc không phanh, cho nên bất luận thế nào, Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ đều không thể giao cho Đán Đao.
Híp mắt lại, sắc mặt tộc trưởng toát ra càng thêm âm trầm. Vốn hắn còn muốn tận lực làm cho yên chuyện, sự đáng sợ của Đán Đao cùng với cuộc huyết chiến bốn mươi năm trước vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng những người khi ấy. Năm đó một Đán Đao có thể đem cả kinh thành vào một trận sóng gió, tộc trưởng cũng biết nếu năm đó không phải có Long Hồn kịp thời ra mặt, không biết Tứ Đại Gia Tộc sẽ còn bao nhiêu người phải chết trong tay lão.
Nhưng tên trưởng lão vừa rồi lại làm nháo lên, hơn nữa Đán Đao lại đột nhiên ra tay lấy mạng bốn người thì tộc trưởng đã hiểu được chuyện này không thể giải quyết theo cách bình thường được nữa rồi. Mặc dù hắn không nguyện ý nhìn kết quả này, hắn biết đại chiến với Đán Đao sẽ mang đến tổn thất lớn đến thế nào cho Dương Gia, nhưng khi sự tình đã đến nước này, hắn cũng không thể khống chế được nữa.
Hít một hơi thật sâu, tộc trưởng sắc mặt giận dự trầm giọng nói: “Đán Đao, đừng nghĩ Dương gia chúng ta không có người!”
Phùng Đán Toàn khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung, lộ ra một tia cười lạnh.
Tộc trưởng vừa há miệng định nói tiếp, tên trưởng lão kia đã bước ra cướp lời: “Muốn dẫn người, nằm mơ!”
“Hừ!” Phùng Đán Toàn nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cất bước đi về phía tộc trưởng.
Dương gia đệ tử ầm ĩ một chút rồi đem tộc trưởng cùng các trưởng lão vây vào bên trong, còn có mấy người kêu lớn một tiếng, huơ vũ khí lao về phía Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn sắc mặt không đổi vung tay lên, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy tay lão, năm người đứng ở năm góc độ khác nhau đang tiến lại gần lập tức đồng thời trên cổ xuất hiện năm tia máu. Phùng Đán Toàn dường như chưa từng nhìn thấy năm người này, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lão vừa bước, liên tục “keng” “keng” vài tiếng, năm tên Dương gia đệ tử tay nắm đoản đao lần lượt ngã xuống trong tư thế tấn công, rất nhanh từ phía dưới bọn họ xuất hiện một vũng máu.
Tộc trưởng và các trưởng lão đồng tử co rút lại, đến cả nhãn lực bọn họ cũng vô pháp nhìn thấy Phùng Đán Toàn ra tay, bọn họ đơn giản chỉ thấy Phùng Đán Toàn vung tay lên là năm người đứng ở năm vị trí khác nhau trước sau trái phải đồng loạt ngã lăn ra chết. Tuy nhiên bọn họ biết, trong chớp mắt thực ra Phùng Đán Toàn đã liên tục chém ra năm đao, nhưng không ngờ đến cả cái bóng cũng không nhìn rõ, đây là tốc độ khủng bố đến như thế nào đây?
Tộc trưởng và hai gã trưởng lão tuổi lớn hơn đưa mắt nhìn nha, đều phát hiện trong mắt đối phương cùng có sự kinh hãi khó hiểu và một chút khó coi.
Phùng Đán Toàn vẫn tiếp tục đi về phía tộc trưởng, lão đi đích xác rất chậm, cứ như là đi tản bộ vây. Tay trái lão vẫn chắp sau lưng, tay phải thì uể oải buông xuống tự nhiên, duy có thanh đao trong tay là không thấy.
Theo từng bước Phùng Đán Toàn đi, đám người phía trước lão không tự chủ được mà lùi lại một bước, đám người phía sau lão cũng chỉ dám bước từng bước nhỏ, không ai dám tiếp cận phạm vi ba thước xung quanh lão. Ai nấy thần kinh căng như dây đàn, mắt không dám chớp, mặt đỏ tới tận mang tai mà trừng mắt nhìn Phùng Đán Toàn. Trong đám người này đại bộ phận là vội vàng chạy tới, trong tay có vũ khí chỉ có một số ít 20, 30 người có thiết côn, đoản đao...
Người trong tay có vũ khí thì tự nhiên phải ngăn ở phía trước, người không có thì vây tại phía sau, đem cả cái sân quây chặt đến cả giọt nước cũng không lọt vào được
Giờ phút này hình thành một cục diện rất quái dị: Hai ba trăm người vây quanh một người, mà chung quanh người này trong vòng ba mét lại là một dải đất trống, cả trăm người mà không có một người nào dám tiến lên, theo từng bước của Phùng Đán Toàn mà lui về phía sau.
Đột nhiên, từ ngoài vòng vây truyền đến một tiếng “uỳnh”, tiếp theo là thanh âm của hàng loạt đồ kim loại rơi xuống đất, hiển nhiên là đã có kẻ mang vũ khí đến rồi. Vòng vây người lập tức như ong vỡ tổ chạy đi lấy vũ khí, người lấy được rồi lại chạy vào trong, kẻ không có lại liều mạng lọt ra ngoài.
Đối với sự hỗn loạn này, Phùng Đán Toàn cũng không để ở trong lòng, lão vẫn bước về phía tên tộc trưởng trong vòng người bảo vệ đang không ngừng lui về phía sau kia.
Rất nhanh, trong sân càng ngày càng nhiều người có vũ khí, có vũ khí trong tay, rõ ràng tất cả trở nên can đảm hơn rất nhiều, tâm lý sợ hãi trên mặt cũng bớt đi không ít.
“Gϊếŧ hắn!” Không biết là ai hô to một câu, một câu này như châm ngòi nổ tạo thành một cái phản ứng dây chuyền, mấy người đệ tử Dương gia thần kinh vốn đang căng thẳng trở nên xôn nao, một đám thậm chí đã giơ cao vũ khí mà xông đến. Cho dù có kẻ muốn đứng đằng sau để chiếm tiện nghi cũng bị đám người đứng sau nữa xô đến như thủy triều, tất cả đều hướng về phía Phùng Đán Toàn xông tới.
Phùng Đán Toàn trên mặt không có đến nửa điểm sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng, đột nhiên bàn tay hướng về phía trước, ngay khi bàn tay lão tới gần người cách đó gần nhất, một thanh trường đao toát thân toát ra ngân quang liền xuất hiện.
Thanh Xuyên Lưu không một tiếng động xoẹt qua đầu người đầu tiên, rồi bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, nhanh chóng lướt qua đầu của kẻ thứ hai và thứ ba. Ba người này giữa trán cơ hồ cùng lúc xuất hiện một sợi máo, cùng lúc sợi máu xuất hiện, giữa làn da lại mở ra một cái lỗ hổng. Nếu có người nào để ý kỹ, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong đã bị khui ra, xuyên qua khe hở còn thấy một ớ hỗn độn trắng trắng đỏ đỏ ở trong đó. Danh khí bài danh trong Thần Binh Phổ lúc này mới thể hiện uy lực của nó, chỉ là một đao rất nhẹ nhàng lướt qua cũng dễ dàng moi cả xương cốt người ta ra.
Phùng Đán Toàn sau khi ra một đao nhanh chóng lui về, tựa như có mắt sau gáy, lão dùng một góc độ kỳ dị nắm lấy Xuyên Lưu nhanh chóng hướng về sau chém đứt yết hầu của người thứ 4 và thứ 5. Tiếp theo, một chân lão chấm đất, một chân khẽ nâng, cả người bay lên xoay tròn tại chỗ một vòng. Đám người đang vây quanh lão “bịch” “bịch” mấy tiếng, không ngừng ngã xuống đất, những người này ngay cả thời gian để ngăn một đao cũng không có.
Phùng Đán Toàn thu hồi đao thế rồi tiếp tục đi về phía trước, bước đi của lão vẫn trầm ổn như trước, khí thế thong dong, bộ dáng nhàn nhã. Lão gϊếŧ người cứ như đi dạo phố vậy.
“Gϊếŧ!” Lại một tên không muốn sống hét lên, một cây trường thương đâm đến, theo trường thương nọ có đủ loại vũ khí từ bốn phương tám hướng nhắm Phùng Đán Toàn bổ xuống. Phần eo Phùng Đán Toàn linh động như rắn, đủ loại vũ khí hướng tới lão mà lại chỉ có thể lướt qua chéo áo. Phùng Đán Toàn thắt lưng hạ xuống, chân bước về phía trước, giống như cá trạch thoát khỏi đám vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Thoát được đợt công kích này, cước bộ lão cũng không có dừng lại, một vùng ngân quang xuất hiện trên tay lão. Nếu có người chụp được cảnh này hoặc quay chậm lại, sẽ giật mình nhìn thấy tay Phùng Đán Toàn tựa như tay Phật Bà Quan Âm, mỗi tay một đao, sạch sẽ nhanh nhẹn đánh về phía chỗ yếu hại trên người đối phương, nhìn như một đao, nhưng thực ra trong nháy mắt lão đã chém ra hơn mười đao, công phu qua đi, cả đám người này liền ngã lăn ra đất.
Phùng Đán Toàn còn chưa kịp đổi hơi, đã có vô số vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh ập lại.
Cả khu nhà Dương gia nổ tung như kiến vỡ tổ, vô số người như nước chảy gió cuốn xông tới, tiếng hò hét chém gϊếŧ rung trời dậy đất, thanh âm chấn động không khí thậm chí đến cả cách đây 1 km cũng có thể nghe rõ. May mà Dương gia nằm một mình một chỗ, phụ cận không có khu dân cư nào, nếu không có người nào nhìn thấy một màn này chắc sẽ phải chấn động.
Giờ phút này, mọi người tại đây đã chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt, không còn hình dáng sợ đầu sợ đuôi như lúc đầu nữa, ngược lại đã biến thành anh hùng không sợ chết trên chốn sa trường, người trước ngã xuống người sau lại tiếp bước lao lên.
Trên mặt đất thi thể càng ngày càng nhiều, cả Phùng Đán Toàn cũng không đếm được là mình đã gϊếŧ bao nhiêu người, chỉ biết xung quanh đều là đầu người, mỗi một lúc lại có vô số vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Lúc này ngay cả Phùng Đán Toàn trong cảnh người trước ngã xuống người sau xông tới này cũng đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức, chiếc áo xám trên người nhiễm đầy máu, tay trái không biết từ đâu xuất hiện một thanh đoản đao, song đao trong tay cứ thế tiến vào đám người mà gϊếŧ.