Dịch: Ba_Van
Biên dịch, biên tập: vovong
Trong biệt thự có trang bị điện thoại vệ tinh có tần suất đặc biệt, điện thoại có độ mã hóa rất cao, có thể ngăn ngừa người ngoài nghe lén.
Mười Một vừa bật điện thoại, đầu kia đã vọng đến giọng nói hơi khàn khàn đặc biệt của Cuồng Triều: “Ngươi về rồi?”
“Ừ, ngươi tìm ta?”
“Đúng.” Cuồng Triều không hề thừa lời, nói ngay vào vấn đề chính: “Đán Đao nhờ Long Uy đưa cho ta một đoạn băng ghi âm, bảo giao cho ngươi. Bây giờ ta phát cho ngươi nghe nha?”
“Được!”
Vài giây sau, trong điện thoại vệ tinh vang lên tiếng nói của Đán Đao, đó là đoạn băng ghi âm: “Sở Nguyên, lúc ngươi nghe đoạn băng này, có thể ta không còn ở đây…”
Đoạn băng ghi âm vừa đến đây, đột nhiên như thiết bị trục trặc, phát ra thứ tiếng chói tai như tiếng bò rống, bên trong còn lẫn với tiếng loẹt xoẹt. Gần hai giây sau, âm thanh lại bình thường trở lại: “Lần này ta về lại đây, chủ yếu là muốn bầu bạn cùng Tú Châu. Ta phát hiện đời người…”
Lại qua một đoạn tạp âm bò rống trâu kêu, âm thanh bình thường trở lại: “Ta đã nhờ luật sư bán sản nghiệp của ta tại nước ngoài. Tất cả sản nghiệp, sau khi qui thành tiền mặt sẽ được trao hết cho ngươi. Đừng lo lắng ta có âm mưu gì, ta chỉ muốn được là một người lữ hành an tĩnh… Khụ khụ… Năm xưa Tú Châu có lưu lại… khụ khụ… ta xin nhờ ngươi.”
Đến đây, đoạn băng chấm dứt. Cuồng Triều báo: ”Hết rồi!”
“Ừm!” Mười Một gật đầu. Đoạn tin nhắn này của Đán Đao thật chẳng ích lợi gì, lộn xộn tứ tung, chẳng biết lão muốn nhắn cái gì. Hơn nữa, lúc lão thu băng, có thể thiết bị trục trặc, hoặc là mạng lưới truyền thông không ổn định nên mất dữ liệu, khiến cho vài đoạn bị biến thành tạp âm.
Suy tư một hồi, Mười Một hỏi: "Chính xác là Long Uy giao cho ngươi lúc nào?"
Tối hôm qua, trong phụ kiện còn có một cái bản đồ chi tiết của một cơ sở to lớn cùng với một địa chỉ web. Tuy nhiên Long Uy có cảnh cáo trước khi đưa thông tin cho ta là địa chỉ web này ta không được xâm nhập. Họ bảo là đã đạt được một thỏa ước với ngươi.”
Mười Một chỉ gật đầu, không giải thích thêm. Sau khi Mệnh Vận triệt thoái toàn bộ khỏi Đông Hải, sẽ báo Cuồng Triều để Mười Một tới tiếp quản. Đến lúc đó sẽ nói cho họ biết, hiện tại chưa cần phả. Dù sao hiện giờ Đông Hải đang bị phong tỏa, siêu cấp căn cứ có bị Long Hồn dùng các trang thiết bị hiện đại dò tìm ra hay không cũng chưa biết. Mười Một không muốn hảo sự biến thành chuyện xấu, đả kích sĩ khí của chiến sỹ.
Cuồng Triều rất biết rõ tính cách của Mười Một, nếu hắn không muốn nói thì chẳng ai cạy răng hắn được. Cho nên Cuồng Triều chỉ nói đến căn cứ và địa chỉ web một lần, sau đó không nhắc đến nữa.
“Được rồi!” Cuồng Triều nói: “Khi Long Uy giao cho ta phát đoạn băng này, từng bảo ta báo với ngươi một câu rất kỳ lạ.”
“Câu gì?”
“Hắn bảo ngưoi chăm chú mà nghe.”
“Chăm chú?” Mười Một chỉ suy nghĩ trong chốc lát, đoạn bảo: “Cuồng Triều, trích những đoạn tạp âm trong đoạn băng ra, thử phân tích với tần số cao hơn xem sao.”
“Được thôi.” Cuồng Triều đáp: “Tuy nhiên ta không rành việc này, để ta giao lại cho Hạ Tuyết Nhi làm thử xem sao.”
Hạ Tuyết Nhi là một thành viên trong nhóm hacker hậu bị của Hắc Ám Thập Tự, đã từng cùng với nhóm Nhược Từ bị Tiểu Trùng Quốc bí mật bắt đi. Sau khi nàng được Mười Một cứu bèn gia nhập Hắc Ám Thập Tự. Nàng ta rất thiện nghệ lợi dụng internet để sửa chữa hoặc giả mạo hồ sơ. Đã có lúc một kẻ Hạ Tuyết Nhi vô danh dùng mạng của ngân hàng cấp cho mình một chi phiếu giả, đang lúc chuyển tiền thì bị phát hiện. Sau khi nhận được tố cáo, cảnh sát Long Quốc bắt tay điều tra thì mới biết Hạ Tuyết Nhi từng sử dụng thủ đoạn như vậy hai lần, đánh cắp được bốn trăm vạn. Nếu không phải cô nàng ra tay lần thứ ba nhằm lúc ngân hàng đang nâng cấp mạng, cả hệ thống đang được trông chừng nghiêm ngặt, thì tới nay cũng không ai biết được cô nàng đã từng len lén động tay tay chân vào ngân hàng. Chỉ là khi cảnh sát địa phương nắm được đầu mối, chuẩn bị bắt Hạ Tuyết Nhi thì cô nàng mất tích một cách thần bí, vài năm sau mới được Mười Một cứu tại Trùng Võng ở Tiểu Trùng Quốc.
Khoảng hai phút sau, Cuồng Triều thở dài một hơi, hỏi: “Sao ngươi biết?”
Mười Một không đáp, hỏi ngược lại: “Những đoạn tạp âm này là những câu nói khác hay sao?”
“Ừ! Qua phân tích, Hạ Tuyết Nhi đem tần số tăng gấp sáu phẩy ba lần, quả nhiên bên trong tạp âm có một mẫu tin nhắn khác. Bây giờ ta phát cho ngươi nghe.”
Vừa dứt lời, trong điện thoại lại vọng ra tiếng của Đán Đao, nhưng hoàn toàn không nói chuyện giống như vừa rồi mà lại như đọc thơ: "Tam nguyệt tam, tụ Lương sơn. Cửu nguyệt cửu, cuống hồng lâu. Nhật chiếu can, khán tây du. Tưởng tam quốc, Tào xưng hùng*."
(*) Dịch nghĩa: “Mùng ba tháng ba, tụ họp ở Lương Sơn. Mùng chín tháng chín, đi dạo tại Hồng Lâu. Mặt trời lên được một cây sào, ngồi đọc Tây Du. Nhớ Tam Quốc, họ Tào xưng hùng.”
Bốn câu vè này chính là được Đán Đao ghi âm trong đoạn tạp âm nghe như tiếng bò rống trâu kêu. Khi tăng tần số đến sáu phẩy ba lần thì xuất hiện một đoạn ghi âm khác.
Thở ra một hơi, Cuồng Triều cười khổ: “Đán Đao đang làm cái gì vậy? Lại là một câu nói không đầu không đuôi khác!”
Mười Một suy nghĩ một lát, đáp: “Lão hẹn gặp ta.”
“Hẹn ngươi ư?” Cuồng Triều giật mình hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Lão bảo ta ‘Lương Sơn’ tụ hội.”
“Ý gì vậy?” Cuồng Triều chẳng hiểu ra sao: “Lương Sơn đâu có ở kinh thành, hắn bảo ngươi đến Lương Sơn tìm hắn à?”
Mười Một khẽ lắc đầu: “Lương Sơn quần hùng tụ hội. Trong câu thứ nhất, hắn chỉ muốn báo cho ta biết là hắn muốn cùng ta gặp mặt.”
“Còn câu sau? Mùng chín tháng chín, đi dạo Hồng Lâu là gì?”
Mười Một suy nghĩ một chút, nói: "Đó hẳn là trò chơi chữ của Trung Quốc, hắn dùng chữ ‘dạo’, không dùng chữ khác."
Cuồng Triều sáng mắt: “Dạo hồng lâu… Dạo thanh lâu?”
“Trong thanh lâu đều toàn là phụ nữ. Trong bộ Hồng Lâu Mộng, ta nhớ có mười hai phụ nữ, phải không?”
“Đúng rồi, thập nhị kim thoa.”
Mười Một khẽ gật đầu: “Thời gian hắn hẹn gặp ta là ngày mười hai tháng chín.”
“Ngày mười hai tháng chín? Hôm nay đã là ngày tám tháng mười!”
“Long Quốc không phải là có âm lịch hay sao?”
“Hả?? Đợi một lát, ta coi lại.” Một lát sau, Cuồng Triều cho biết: "Ngày mười hai tháng chín âm lịch là ngày mười ba tháng mười dương lịch, năm ngày nữa."
Mười Một khẽ “ừm” một tiếng, suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi: “Giờ Dậu trong mười hai giờ cổ của Long Quốc là lúc nào?”
“Giờ dậu? Dạo Tây Du?”
“Ừ! Long Quốc thời cổ đại phân chia thời gian bằn cách dùng cây gậy trúc cắm trên tảng đá, chia thành mười hai canh giờ.”
Cuồng Triều chợt bừng hiểu: “Thì ra “Nhật chiếu can’ có ý như vậy. Hắn nói cho người về thời gian ở câu thứ ba. Tây du? Tây dậu(**)… Giờ Dậu vào xế chiều, từ năm đến bảy giờ.”
(**): du, dậu: phát âm tương tự nhau.
“Chắc là năm giờ. Chữ ‘Tây’ biểu thị mặt trời lặn ở phía tây nhưng chưa khuất núi.”
Cuồng Triều gật gù, hỏi tiếp: “Có phải câu cuối cùng chỉ địa điểm?”
“Đúng rồi. Tam quốc phân tranh, là Ngô, Thục, Ngụy; Tào Tháo xưng hùng…”
“Ngụy Vương Miếu!” Cuồng Triều la to: “Ngoại ô kinh thành phía tây, Ngụy Vương Miếu!”
Dừng một lát, Cuồng Triều cười khổ: “Thì ra hắn hẹn gặp ngươi vào năm giờ chiều tại miếu Ngụy Vương ở phía tây kinh thành. Tên Đán Đáo này học thức cũng bình bình, lại có thể sử dụng Tứ Đại Danh Tác (*) của Long Quốc để làm câu đố mẹo. Cũng may ngươi hiểu được, nếu là người khác, chỉ có nước ù ù cạc cạc, chẳng biết gì!”
(*) Tứ Đại Danh Tác của văn học Trung Quốc cổ: Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử Truyện, Tây Du Ký.
Mười Một chẳng buồn nói lại. Đối với việc này, hắn chẳng có điều gì đắc ý. Trong chương trình huấn luyện đặc công tại trại huấn luyện Ma Quỉ có một khóa dạy giải các bài toán chơi chữ. Chỉ là khi ấy, phần lớn bài toán đều trong văn tự Ưng Quốc, đem vài chữ trong một đoạn văn sắp xếp lại theo một trật tự khác, sẽ được một câu khác. Mà thầy giáo dạy môn này chỉ nói đại khái về cách hơi chữ trong văn tự Long Quốc, không chú trọng nhiều. Mãi tới khi Mười Một đến Long Quốc, hắn mới từ từ phát hiện văn tự Long Quốc có ý nghĩa hơn văn tự Ưng Quốc nhiều, lại càng sâu sắc hơn hẳn. Dù sao, mấy ngàn năm văn hiến cũng không phải chỉ mấy chữ cái mà có thể thay thế được.
Ví dụ như câu: “Thiên nga nhất khứ điểu bất quy” nghe như câu vè: “Thiên nga một đi, chim không lại” nhưng thật ra là một câu đố chữ: chữ nga ‘鹅’ bay mất chữ điểu ‘鸟’, đương nhiên chỉ còn lại chữ ngã ‘我’ là ‘ta’. Mấy thứ này, người nào không biết thì đúng là mù mờ không hiểu ra sao, nhưng biết rồi thì thấy rất dễ dàng. Với trí óc của Mười Một, hắn nghe Đán Đao nói một câu không đầu không đuôi, lại chú tâm sửa chữa sau khi ghi âm liền đoán được trong câu nói của Đán Đao có che dấu ẩn ý.
Thấy Mười Một không nói gì, Cuồng Triều hỏi: “Đán Đao làm ra vẻ thần bí như vậy, có phải hắn có chuyện trọng yếu cần gặp ngươi hay không?”
Mười Một không đáp, hỏi lại: “Hiện giờ Đán Đao ở đâu?”
“Mất tích.”
“Mất tích?”
“Ừ! Hắn mất tích cùng ngày ngươi đi Đông Hải.”
Ban đầu, Phùng Đán Đao nói chỉ muốn ở lại Long Quốc một tuần, sau không biết vì sao, có thể là gặp Dương Tư Vũ nên lão không nỡ rời đi, từ một tuần lão kéo thêm một tuần rồi tuần nữa, đến hơn nửa tháng sau mới không lời từ biệt, ung dung bỏ đi.
Mười Một suy nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây kinh thành có phát sinh chuyện gì không?"
“Có. Tư Lệnh quân khu Thành Xuyên lên kinh bốn ngày trước. Hắn vừa đến kinh thành liền đi mọi nơi thăm hỏi các chiến hữu cũ, cùng từng gặp qua Âu Dương Bác. Ta không điều tra được hắn nói chuyện gì với những người đó. Còn chuyện thứ nhì là, khi Đán Đao mất tích được hai hôm, công tử Trương gia Trương Đức Tài chết.”
“Trương Đức Tài?” Mười Một hơi sửng sốt: “Hắn là ai vậy?”
“Công tử nhà họ Trương, hôn phu của Dương Tư Vũ. Dương Tư Vũ là cháu nội của Lý Tú Châu, người yêu của Đán Đao.”
Mười Một không hé răng. Mặc dù tên Trương Đức Tài này chết hay sống, hoặc Dương Tư Vũ lấy chồng hay không cũng không liên quan đến hắn. Tuy nhiên nếu Cuồng Triều kể rõ chuyện này cho hắn nghe, chắc chắc chuyện này cũng tương đối quan trọng, thậm chí có khả năng quan hệ đến Mười Một.
Cuồng Triều tiếp tục: “Trương gia là họ tộc cự phú, chuyên về kinh doanh. Trương Đức Tài đã được thu xếp đính hôn với Dương Tư Vũ của Dương gia từ lâu, nhưng bản thân Dương Tử Vũ một mực từ chối. Trương Đức Tài là kẻ nổi tiếng ăn chơi, ngày nào không có gái là không vui; khi hắn chết cũng chết trên người đàn bà.”
Cuối cùng Mười Một cũng miễn cưỡng nhắc tới điểm mấu chốt, hắn hỏi: “Đán Đao ra tay?”
“Không biết! Trương Đức Tài và người đàn bà kia đang hành sự trong phòng tại tửu điếm thì hắn bị người ta đâm lưỡi lê từ sau lưng, chết cùng lúc với người đàn bà kia. Cảnh sát tiếp nhận vụ án, qua băng hình theo dõi, không hề thấy Đán Đao hoặc bất kỳ người nào khác có hành tung khả nghi lẻn vào. Hiện cảnh sát vẫn còn đang điều tra. Cùng lúc đó, Long Hồn cũng bí mật tiếp xúc với Dương gia. Sau đó, Dương gia lập tức tổ chức đề phòng giống như gặp đại địch, hơn nữa họ cũng âm thầm tiếp xúc với Long gia và Vương gia.”
Mười Một nhớ lại lúc ở căn cứ siêu cấp, Lục Đạo đã từng nói không bao lâu nữa ba đại gia tộc sẽ phát sinh biến cố, mà biến cố này Long Hồn rất không muốn xảy ra. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Lục Đạoã sớm biết vụ việc, hơn nữa, Mười Một có thể khẳng định chắc chắn Đán Đao và Mệnh Vận có liên quan mật thiết với nhau.
Nếu như mọi việc nằm trong dự liệu của Lục Đạo thì cái chết của Trương Đức Tài chính là một cái ngòi nổ, chuyện tiếp theo mới là vở kịch hay.
Anh mắt Mười Một mờ mịt. Từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm, hắn đều tự hỏi làm sao để có thể dưới mắt Long Hồn cùng hải quân Đông Hải, bí mật đem toàn bộ nhân lực Hắc Ám Thập Tự tiến vào căn cứ siêu cấp. Hơn nữa, điều kiện tiên quyết là Long Hồn không thể tìm ra căn cứ đó. Hiện tại xem ra, cái chết của Trương Đức Tài là một cơ hội rất tốt.
Chỉ là, những điều này trùng hợp may mắn hay là do một tay Lục Đạo thu xếp? Mặc dù xem ra cục diện trước mắt, mặc kệ là đối với Mười Một hoặc đối với Hắc Ám Thập Tự, chỉ toàn là việc tốt.
Rốt cuộc Mệnh Vận cùng Đán Đao muốn làm gì?
Trong khi Mười Một vẫn còn đang suy nghĩ Lục Đạo bố trị sự việc này có âm mưu gì không thì ngoài biệt thự vang lên tiếng xe thắng gấp.
Vịt Bầu không kịp lấy gì trong xe, hộc tốc chạy vào. Vừa thấy Mười Một, hắn liền kêu to: “Lão Đại! Da^ʍ Tặc báo đồng hồ đeo tay của lão vừa mới rung, trên mặt đồng hồ lại có ánh sáng đỏ không ngừng nhấp nháy.”
Thần sắc Mười Một chợt căng thẳng.
Ánh sáng đỏ? Lệnh triệu tập khẩn cấp của Long Hồn!
“Da^ʍ Tặc ở đâu?” Mười Một hỏi.
Vịt Bầu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi Da^ʍ Tặc, sau khi nói chuyện vài câuhắn đáp: “Ở gần đường Hoàng Miếu.”
Lập tức trong đầu Mười Một hiện lên bản đồ kinh thành, hắn nói ngay: “Bảo hắn mười phút nữa tới đầu phố Thành Nam chờ ta.”
Vịt Bầu lập tức truyền lệnh của Mười Một cho Da^ʍ Tặc. Vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Mười Một băng ra khỏi biệt thự, hắn vội đuổi theo, gọi: “Lão đại! Ta đưa lão đến đó nha?”
“Không cần!” Mười Một ngồi vào xe của Vịt Bầu. Có lẽ trong lúc vội vàng, Vịt Bầu không kịp đóng cửa xe, cũng không rút chìa khóa. Mười Một mở khóa, khởi động xe, cấp tốc rời khỏi biệt thự.
Mười phút sau, Mười Một đã phóng xe đến đến đầu đại lộ Thanh Nam. Vừa dừng xe, hắn đã thấy Da^ʍ Tặc từ xa vừa gọi: “Sở lão đại!” Vừa hộc tốc chạy lại bên hắn. Vừa tới trước mặt, Da^ʍ Tặc đưa đồng hồ, nói ngay: “Không biết cái đồng hồ này có chuyện gì mà cứ vài phút lại rung một lần.”
Mười Một nhận đồng hồ, liếc mắt kiểm tra. Lúc này đồng hồ không rung, Da^ʍ Tặc cũng không hề đυ.ng chạm đến trang bị bên trong. Hắn vừa mang đồng hồ vào tay vừa hỏi: “Lần rung đầu tiên xảy ra lúc nào?”
Da^ʍ Tặc suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Áng chừng hơn mười phút trước.”
Mười Một gật gù, chỉ vào chiếc xe sau lưng: “Ngươi lái chiếc xe này đi!”
Da^ʍ Tặc vỗ vỗ chiếc xe có mui, thuận miệng hỏi: “Chiếc xe này của Vịt phải không?”
“Bây giờ là của ngươi!”
Da^ʍ Tặc há hốc miệng kinh ngạc, rồi lập tức hưng phấn, xoa xoa tay, cười nịnh: “Cám ơn Sở lão đại rất nhiều!”
Mười Một không nhiều lời với hắn, trở lại chiếc xe của mình, liếc mắt qua tủ nhỏ. Hai vạn tệ được đặt ở đó đã bay mất. Tên Da^ʍ Tặc này tốc độ chôm tiền nhanh khỏi nói. Mười Một khởi động xe phóng nhanh, chưa được một phút sau, đồng hồ lại rung.
Mười Một nhấn nút đàm thoại. Đường truyền vừa thông, lập tức từ trong đồng hồ vang ra tiếng mắng to của Liệt Hỏa: “Rốt cuộc là ngươi đang làm gì?”
Mười Một vẫn lái xe, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Từ đồng hồ vang ra tiếng thở hỗn hển của Liệt Hỏa, hiển nhiên lão đang cố đè nén cơn giận của mình. Một lát sau, Liệt Hỏa mới trầm giọng quát: "Lập tức quay về trụ sở tạm để họp cho ta!"
“Tại sao?" Giọng Mười Một vẫn không mặn không nhạt như trước.
Liệt Hỏa cố nén cơn giận đầy ắp trong người, trầm giọng nói: "Đâu có nhiều lời nói thừa như vậy? Ta bảo ngươi trở về liền lập tức cho ta!"
Lúc này, trong đồng hồ lại vang ra tiếng Tửu Quỷ an ủi: "Lão Liệt Hỏa, đừng nóng nảy. Hay là ta nói chuyện với hắn đi."
Liệt Hỏa nặng giọng "hừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Tửu quỷ tiếp nhận điện thoại, giọng lão đầy vẻ căng thẳng trước nay chưa hề có : "Thằng bựa con, trở về ngay đi. Vấn Thiên và Thổ Phỉ... đã chết."
"Két!" Mười Một thắng gấp, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.