Nhân Gian Băng Khí

Chương 534: Hiểu lầm hương diễm

Dịch: Tiểu Yêu Tinh

Biên

Biên tập: Oải Hương

Mười Một biết nàng nói chính là đồng hồ Long Hồn phân cho, có thứ ấy mọi lúc mọi nơi đều có thể liên lạc với căn cứ Long Hồn. Thực ra hắn sớm đã biết nghĩ đến chiếc đồng hồ đó rồi, chỉ là hắn vốn dĩ không định liên hệ với Long Hồn. Song có lẽ nha đầu Thủy Nhu này ít khi dùng đến công năng của đồng hồ cho nên dường như quên mất sự tồn tại của nó, mãi đến giờ mới nhớ tới.

Có hy vọng mới, Thủy Nhu lập tức vội vã chạy đến tìm bọn Âu Dương Lâm lấy cớ nói mình muốn đi tiểu, sau đó một mình chạy vào trong rừng. Âu Dương Lâm không yên tâm khi thấy Thủy Nhu rời đi một mình, nhưng một cô gái muốn đi tiểu tiện, gã là đàn ông đi theo thì còn ra thể thống gì? Nếu cho Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh hoặc Phan Hiểu Kiều đi theo nàng, ba cô gái đều không không có năng lực tự bảo vệ này chẳng may mà xảy ra chuyện gì, còn không chắc là ai bảo vệ cho ai nữa. Vì tình huống khó xử Âu Dương Lâm cũng chỉ có thể dặn dò một tiếng: “Mọi chuyện phải cẩn thận, có chuyện thì hét to lên.”

Mười Một cũng không cản Thủy Nhu, hắn vẫn ngồi cô đơn ở một bên, nhìn vào ngọn lửa, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.

Thủy Nhu vừa rời đội thì đã khiến Âu Dương Lâm thấp thỏm. Hắn thỉnh thoảng ngó ngó đồng hồ, thậm chí còn nhỏ giọng hỏi Âu Dương Nguyệt Nhi: “Con gái mấy đứa tiểu tiện ước chừng phải bao lâu?” Âu Dương Nguyệt Nhi đỏ mặt còn Âu Dương Ninh thì nhìn hắn như lần đầu tiên mới thấy một người như ông anh trai mình.

Qua ba phút vẫn chưa thấy Thủy Nhu trở về. Âu Dương Lâm đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hắn sốt ruột đi đi lại lại. Sau cùng chạy tới bên Mười Một hỏi: “Tiểu Nhu sao còn chưa về? Có xảy ra chuyện hay không? Chúng ta có nên tới ngó a nàng hay không?”

“Cái gì cơ?” Mười Một sửng sốt, nhìn hắn nói: “Không cần.”

Âu Dương Lâm chỉ vào đồng hồ lo lắng nói: “Nhưng đã hơn ba phút trôi qua rồi.”

“Nữ nhân tiểu tiện phải cởϊ qυầи, quần áo chiến đấu trên người nàng khá khó cởi, hơn nữa chỉ có một tay có thể cử động nên cần thời gian.”

“À ừ, đúng.” Nghe mấy lời Mười Một, Âu Dương Lâm gật đầu tự an ủi: “Vậy chờ thêm phút nữa, nếu còn chưa quay lại thì phải đi ngó qua.”

Mười Một kỳ quái liếc hắn một cái. Âu Dương Lâm vẫn nhìn chăm chăm về hướng Thủy Nhu rời đi, nên không chú ý đến ánh mắt của hắn.

“Ngươi thích cô ấy?” Mười Một hỏi.

“Gì?”

“Ngươi thích Tiểu Nhu?”

“Cái này…” Âu Dương Lâm bứt bứt tóc, đỏ mặt xấu hổ nói: “Ta cũng không biết. Ta chưa từng yêu ai nhưng có lẽ đã thực sự thích cô ấy rồi.”

“Thích một người, là cảm giác thế nào?”

“Hả?” Âu Dương Lâm sửng sốt, cười nói: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”

Mười Một cúi đầu một lần nữa, hắn từ lúc nãy vẫn luôn chìm trong suy nghĩ mình vì sao lại sợ Âu Dương Nguyệt Nhi khóc? Là thích nàng rồi sao? Điều này có xem như cảm tình không? Tình cảm rốt cuộc là thế nào? Vì sao hắn luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái giống như bị thứ gì đó đè nặng?

Nếu như đây chính là thứ người ta gọi là tình cảm, Mười Một quyết định từ nay về sau phải giữ khoảng cách với Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn không thể khiến mình có gánh nặng cảm tình. Cho nên lúc nãy hắn mới phải dùng giọng điệu lạnh lẽo khiến Âu Dương Nguyệt Nhi buồn bã bỏ đi, tịnh không phải vì quan hệ với Âu Dương Ninh, mà là bởi hắn quyết định không thể phát sinh cảm tình với Âu Dương Nguyệt Nhi được. Tuy hắn đến bây giờ còn chưa rõ ràng, tình cảm rốt cuộc là như thế nào.

Toàn bộ tâm ý của Âu Dương Lâm lúc này đang hướng tới Thủy Nhu cho nên gã đứng ngồi không yên, làm sao còn chú ý đến sự dị thường của Mười Một nữa.

Đã qua một phút, Thủy Nhu vẫn chưa trở lại, Âu Dương Lâm rốt cuộc không nhẫn nại nổi, gác lại một câu: “Ta đi xem xem”, đoạn xách thanh khảm đao cầm bàn tay điện chạy vào trong rừng.

Đúng lúc Âu Dương Lâm vừa xông vào trong rừng tối như mực, đột nhiên bên kia truyền đến một tiếng “A!!!”chói tai của Thủy Nhu.

Ngay sau đó liền thấy Âu Dương Lâm hét “Ối” một tiếng xông ra khỏi rừng chạy về, bộ dạng như vừa gặp quỷ. Thần kinh mọi người vốn dĩ đang căng thẳng lập tức bị thanh âm đột ngột tăng đến giới hạn sắp suy sụp. Từng người theo phản xạ thần kinh đều nhảy dựng lên, căng thẳng nhìn về hướng Âu Dương Lâm chạy.

Âu Dương Lâm vừa chạy về được mấy bước, bỗng như nhớ tới điều gì liền khựng lại gãi gãi đầu, thần sắc xấu hổ quay đầu nhìn về rừng cây phía sau.

Mọi người căng thẳng nhìn thì thấy Thủy Nhu nâng theo một cánh tay từ trong đi ra, vỗ vỗ ngực bật thốt: “Lâm đại ca, anh dọa chết tôi rồi.”

Âu Dương Lâm đỏ mặt gãi đầu đứng ở đó cười gượng gạo.

Mọi người lúc này mới rõ, không phải là quái vật tới tập kích, chỉ là một hồi hiểu lầm thôi. Có lẽ, còn là một sự hiểu lầm hương diễm. Bạch Quản hiểu rõ liền cười cười, phủi mông ngồi xuống. Vừa rồi thần sắc Âu Dương Lâm luống cuống chạy ra như thế, cũng khó trách người khác sẽ nghĩ xiên xẹo.

“Khụ khụ.” Âu Dương Lâm ho khan hai tiếng, giơ hai tay chột dạ nói: “Tôi không thấy cái gì cả.”

Thủy Nhu đi tới, ngạc nhiên nói: “Nhìn thấy cái gì?”

“À, không… Tôi vừa rồi thấy cô lâu như vậy cũng chưa quay lại, sợ cô có gì bất trắc nên mới đi vào tìm.”

“Ồ.” Thủy Nhu cười nói: “Một tay không tiện nênốn ít thời gian.”

“À ừm, tốt hơn chúng ta trở về đi.”

Về đến bên đống lửa, Âu Dương Lâm như có tật giật mình không dám tới gần Thủy Nhu, chỉ chen chúc một chỗ với Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, làm cho ánh mắt mọi người nhìn hắn càng thêm cổ quái.

Thủy Nhu ngược lại như không phát giác ra điều gì tự nhiên ngồi ở bên cạnh Mười Một, nhìn dáng vẻ xấu hổ của Âu Dương Lâm, kỳ quái hỏi: “Lâm đại ca sao thế nhỉ?”

Mười Một liếc mắt về phía Âu Dương Lâm bên ấy, nói: “Hắn vừa nhìn trộm cô tiểu tiện.”

“Cái gì…” Mười Một nói thẳng làm Thủy Nhu vừa tức giận vừa buồn cười: “Nhìn thấy cái gì? Tôi không đi… Tôi chỉ liên hệ với căn cứ mà thôi, đột nhiên có ánh sáng lướt qua mặt tôi nên bị dọa nhảy dựng lên đó.”

“Ồ.”

Thủy Nhu hạ thấp thanh âm nhỏ giọng nói: “Băng, lần này chúng ta gặp phải khả năng là cơ nhân chiến sĩ của Tiểu Trùng Quốc bồi dưỡng.”

“Hử?” Mười Một đến trời sụp cũng chẳng sợ nhưng dường như nghe tin này lại gợi hứng thú, hắn ngoái đầu nhìn về phía nàng.

“Bên tổng bộ thu được tin tức, căn cứ bí mật bồi dưỡng cơ nhân chiến sĩ mới của Nhật Bản rất có thể ở ngay Đông Hải, cũng chính là trên một hòn đảo nào đó trong quần đảo nơi chúng ta đang đứng này. Vừa rồi tôi liên hệ tổng bộ thì tổ trưởng suy đoán rằng quái vật chúng ta gặp phải rất có thể chính là cơ nhân chiến sĩ.”

Mười Một nhíu mày, hỏi: “Tin tức này ở đâu ra?”

Thủy Nhu lắ đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. Ngừng lại chút, nàng nói: “Tổ trưởng cho rằng hoàn cảnh hiện tại của chúng ta rất nguy hiểm nên quyết định phái quân đội hải quân của Đông Hải tới dẫn chúng ta rời khỏi trước, ngoài ra còn điều người khác từ Long Hồn tới phối hợp với hai chúng ta.”

Mười Một chớp mắt một cái, hỏi: “Lúc nào thì tới?”

“Không biết nữa, dường như trong tổ có tiếng người khác phản đối, phó tổ trưởng nói cần phải họp ngay trong đêm, ông ta bảo chúng ta trước tiên tự bảo vệ mình cho tốt. Có lẽ trong thời gian ngắn sẽ chưa có chi viện.”

Mười Một gật đầu không nói gì nữa.

Có vài lời gửi đến các bạn đọc yêu quý về trò chơi may rủi với NGBK mà OH đã mời các bạn tham gia.

Đó đơn giản là một trò chơi cho nên không bắt buộc ai phải chơi cả, các bạn tự nguyện thì spam không thì thôi không ai ép được. Cũng như các dịch giả dịch truyện free nên các bạn đợi được thì đọc, chứ dịch giả cũng không được trả công để ăn không ngồi rỗi dịch mỗi truyện.

Tất cả là tự nguyện vì vậy mong các bạn nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói khi spam tham gia trò chơi.

Nói vậy thôi chứ trò chơi cũng được khép lại chính thức từ sau post này của OH. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng NGBK.