Lúc này Hầu Tử đang giận điên lên, hắn chưa bao giờ giận dữ như lúc này. Từ trước tới giờ chỉ có hắn áp bức người khác chứ chưa bao giờ bị người khác ép cho tới không kịp thở như bây giờ. Hắn đã tấn công năm lần rồi, lần nào cũng bị đối phương dùng hỏa lực ép quay trở lại. Bắp đùi và cánh tay của hắn đã bị trúng đạn, nhưng không nguy hiểm lắm. Không chỉ có Hầu Tử, cánh tay của Hàn Nguyệt Dung cũng bị trầy một đường.
"Hầu Tử, Nguyệt Dung." Tiếng của Cuồng Triều đột nhiên vang lên trong tai hai người: "Hai người chỉ có tối đa là năm phút nữa thôi. Vừa rồi Nhược Từ bọn họ nghe được thông tin từ điện thoại của cảnh sát, có người ở gần đó đã báo với cảnh sát là họ nghe được tiếng súng và tiếng bom nổ. Trước khi cảnh sát đến, các người nên sớm rút đi."
Hàn Nguyệt Dung cười khổ, đối phương thật sự là khó đối phó. Đột kích, thủ pháo, đạn thiểm quang, phương pháp nào cũng đã thử qua nhưng phòng thủ của đối phương rất vững chắc. Đặc biệt là lần đột phá thứ tư, Hầu Tử ném ra một quả đạn thiểm quang, ai ngờ khi xông vào mới biết ba người bọn họ trước đó đã đeo kính bảo hộ vào rồi. Nếu không phải hai người thấy tình hình bất ổn nhanh chân núp lại thì bây giờ họ đã bị bắn thành tổ ong rồi.
Kính bảo hộ của đối phương và của bọn họ đều thuộc loại được sử dụng trong quân đội, có công năng điều chỉnh khả năng nhìn trong đêm và chống lại công dụng của đạn thiểm quang. Vì vậy cho nên đạn thiểm quang không thể dùng để đột phá được nữa.
Hàn Nguyệt Dung nhìn qua Hầu Tử nói: "Hầu Tử, rút lui?"
"Không rút!" Hầu Tử tức giận hét lớn: "Ông nội tụi bây!"
Hầu Tử nâng súng lên muốn xông ra lần nữa, nhưng hắn mới ló ra được nửa bàn chân thì bên trong tiếng súng lập tức nổi lên. Đạn xoẹt qua góc tường nơi bọn họ đang ẩn núp, bắn tung tóe khắp nơi. Trên bức tường cũ kỹ chi chít những vết đạn lớn nhỏ.
Hầu Tử bị bức phải lùi lại, dậm chân tức giận.
Hầu Tử giận dữ nghiến răng, chửi đổng: "Mẹ nó chứ, cái đám tạp chủng này chui từ đâu ra!"
"Hầu Tử." Hàn Nguyệt Dung trầm giọng nói: "Nếu tôi không nhìn lầm, bọn họ là người của Đại Quyển"
"Mẹ cái tụi Đại Quyển..... hả?" Hầu Tử ngẩn ra nói: "Đại Quyển?"
Hàn Nguyệt Dung ngạc nhiên nói: "Anh đừng nói anh không biết Đại Quyển là ai nha."
Hầu Tử lắc đầu làm cho bụi ở trên đầu rơi xuống, vô tư hỏi: "Tụi nó là ai vậ? Bộ lợi hại lắm sao?"
"Tên Hầu Tử ngốc này." Cuồng Triều bực tức nói: "Bọn Ma Quỷ làm sao dạy ra được người như anh." Cuồng Triều cùng với Mười Một và Hầu Tử đã ở với nhau một thời gian cho nên hắn cũng biết được một chút về chuyện bồi dưỡng học viên của Ma Quỷ. Đặc biệt là Hầu Tử, khi thấy chán là hắn nói liên tu bất tận. Hắn đem từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, tất cả từ đầu đến cuối nói hết với Cuồng Triều. Bởi vậy Cuồng Triều đối với chuyện của Ma Quỷ cũng hiểu được phần nào.
Hầu Tử bĩu môi dửng dưng nói: "Môn văn khoa lúc nào ta cũng không đủ điểm."
Cuồng Triều có phần kinh hỏi: "Nếu không đủ điểm, không phải là bị xử lý rồi sao? Anh làm sao còn sống được tới bây giờ?"
"Hứ, có sao đâu, Ma Quỷ trọng võ không trọng văn. Thi không đậu văn khoa cũng không sao. Chỉ cần tìm được tên nào thi đậu, gϊếŧ hắn đi, thì điểm thi của hắn sẽ trở thành của ta."
"Hàn Nguyệt Dung trợn mắt nhìn hắn nói: "Anh còn sống tới bây giờ đúng là kỳ tích. Bất quá số của anh cũng chỉ có thể làm lính đánh thuê mà thôi."
Ma Quỷ thật sự có quy định này. Phạm vi bồi dưỡng của Ma Quỷ rất rộng rãi. Vỏ học bao gồm kỹ xảo chiến đấu, công kích từ xa, cận chiến, ám sát....... Văn học thì gồm có lịch sử, địa lý của các nước, phong tục văn hóa nhiều nơi trên thế giới, lễ nghi cùng với quân sự.... tất cả đều được giảng dạy. Giống như Hầu Tử đã nói, Ma Quỷ trọng võ không trọng văn. Họ chỉ cần những thành viên có năng lực giúp họ gϊếŧ người chứ không phải những con mọt sách. Vì vậy mới có quy định kỳ quái nếu văn khoa không đủ điểm, học viên có thêm cơ hội chọn một người đủ điểm để quyết đấu. Người bị chọn phải đồng ý, không được từ chối. Địa điểm, phương pháp quyết đấu, vũ khí, thủ đoạn.....đều không bị hạn chế, không cần biết dùng cách gì miễn sao gϊếŧ chết đối phương là được. Nếu như trong cuộc quyết đấu gϊếŧ được đối phương, thì thành tích văn khoa của người bị gϊếŧ sẽ chuyển qua cho người thắng cuộc. Còn như tất cả học viên không có ai đạt tiêu chuẩn môn văn khoa thì cũng không sao. Ở trên Ma Quỷ đảo có rất nhiều học viên nên có thể khiêu chiến tập thể. Tổ này khiêu chiến với tổ kia. Tổ nào thắng thì coi như đủ điểm, tổ thua thì phải chết. Kết quả của giáo quan đã dạy tổ không đủ điểm cũng rất thê thảm, không cần biết tổ đó thắng hay thua cuối cùng vẫn phải chết.
Thật ra Ma Quỷ cũng không phải chỉ trọng võ khinh văn. Họ thật ra là muốn bồi dưỡng nhân tài văn võ song toàn giống như Mười Một và Hàn Nguyệt Dung. Khi cầm súng lên thì là sát thủ, là lính đánh thuê, vì Ma Quỷ chấp hành nhiệm vụ, giúp cho họ xông pha chiến đấu. Buông súng xuống họ có thể trở thành gián điệp, trinh thám, trà trộn vào quân đội cùng với xã hội thượng lưu của các nước thăm dò tin tức quan trọng mà Ma Quỷ cần. Đây mới là đối tượng trọng điểm mà Ma Quỷ bồi dưỡng. Tuy là Ma Quỷ đặt ra quy định người nào văn khoa không đủ điểm thì có thể gϊếŧ đối thủ để lấy điểm. Nhưng người đủ điểm văn khoa vẫn có thể gϊếŧ chết đối phương trong trận đấu. Những người này mới được Ma Quỹ để ý huấn luyện. Người nào trọng võ khinh văn cũng chỉ là bọn man rợ mà thôi, cho dù có tốt nghiệp thì cũng sẽ bị đưa đi gia nhập vào nhóm lính đánh thuê để làm bia đở đạn.
"Lính đánh thuê thì lính đánh thuê." Hậu Tử dửng dưng nói: "Như vậy có gì không tốt."
Trong lúc cường địch đang chờ thời cơ để tập kích, mưa bom bão đạn khắp nơi mà họ vẫn còn có thể nói cười vui vẻ, e rằng chỉ có những cá nhân đặc biệt như Hắc Ám Thập Tự mới có thể làm được.
Ngừng lại một chút, Hầu Tử hỏi tiếp: "Đại Quyển rốt cuộc là cái giống gì?"
Hàn Nguyệt Dung hừ nhẹ một tiếng rồi mới giải thích: "Mỗi quốc gia đều có hắc bang (1) và tổ chức đánh thuê. Hắc bang lớn nhất ở Long quốc là Thanh Hồng môn, còn tổ chức đánh thuê lớn nhất là Đại Quyển. Thanh Hồng môn không chỉ là hắc bang lớn nhất ở Long quốc, mà còn là hắc bang có thế lực mạnh nhất ở Phương Đông (2). Mặc dù Đại Quyển không phải là tổ chức đánh thuê lớn nhất, thậm chí ngay tại Long quốc cũng không phải. Nhưng sự thật thì họ là tổ chức đánh thuê có lực chiến đấu mạnh nhất Phương Đông."
Ngừng lại một lát, cô lại nói tiếp: "Kỳ thực thì Đại Quyển nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều có sức chiến đấu rất mạnh. Lúc đầu Ma Quỷ cũng đã nhiều lần muốn xâm nhập Long Quốc, nhưng kết quả đã bị Thanh Môn bang và Đại Quyển đánh lui. Nếu nói về tổ chức thì Ma Quỷ không bằng Thanh Hồng môn, trái lại còn bị Thanh Hồng môn ép cứng. Luận về tác chiến thì Ma Quỷ đánh không lại Đại Quyển. Lúc đầu nhân số được phái đi nhiều hơn người của Đại Quyển gấp mấy lần. Thêm vào đó còn là nhân tài mà Ma Quỷ đã cẩn thận chọn ra, nhưng đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu. Sau khi Ma Quỷ bị đánh tơi bời, sợ quá nên chủ động cùng Thanh Hồng môn và Đại Quyển giảng hòa. Vì có thế lực của Thanh Hồng môn ở Phương Đông, Ma Quỷ không dám mở rộng phát triển và thâm nhập Phương Đông thế giới nữa.
"Ha!" Hầu Tử có phần phấn khởi nói: "Lợi hại vậy sao? Thì ra Ma Quỷ không dám xâm nhập Phương Đông là vì hai tổ chức này?"
Cuồng Triều xen vào nói: "Không phải là hai tổ chức, mà là ba. Thanh Hồng môn kỳ thực được chia ra làm Thanh bang và Hồng môn. Thanh bang thực hành chế độ bái sư thu đệ tử, cho nên so với Hồng môn nhân số thì ít hơn nhưng quản lý thì nghiêm ngặt hơn. Hắc đạo có câu: "Thanh bang nhất điều tuyến. Hồng môn nhất đại phiến" (3), cho thấy rỏ thế lực và quản lý của hai bang. Hồng môn bắt nguồn từ những năm minh mạt thanh sơ (4) ở Long quốc. Nghe nói là do Thiếu Lâm ngũ tổ sáng lập, đương thời thuộc về phân đà của Thiên Địa hội. Thanh bang và Hồng môn có nguồn gốc rất lâu đời. Ngày xưa có câu: "Thanh Hồng nhất gia" (5) cho nên người ta mới có thói quen nhập Thanh bang và Hồng môn lại với nhau và gọi là Thanh Hồng môn. Ở triều đại nhà Thanh, Thanh bang, Hồng môn và Bạch Liên giáo là ba tổ chức lớn đối đầu với triều đình nhà Thanh. Bởi vậy mới có câu: "Hồng Hoa Lục Diệp Bạch Liên Ngẫu (6) (ám chỉ Hồng Môn, Thanh bang, Bạch Liên giáo)". Thanh Hồng môn cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, từ lâu đã ăn sâu bén rể không dễ gì bị lung lay, không như Ma Quỷ dễ dàng bị lay chuyển."
Hầu Tử gật đầu hỏi thêm: "Vậy còn Đại Quyển thì sao?"
Hàn Nguyệt Dung giải thích: "Thành viên của Đại Quyển căn bản là những quân nhân đã giải ngũ, từng tham gia trận chiến phản kích ở Nguyệt Nam. Ban đầu ẩn thân trong Hương Thành, Long quốc, sau đó phát triển ở hải ngoại. Đặc biệt là trận chiến ở phố Tàu hải ngoại, Đại Quyển đã lấy ít thắng nhiều. Vì tranh giành phố tàu nên xãy ra cuộc chiến tàn sát đẩm máu với người Nguyệt Nam. Trận chiến đó làm chấn động toàn Bắc Môi (7), đồng thời cũng cho các nước trên thế giới thấy thực lực của Đại Quyển. Nhờ đó Đại Quyển bắt đầu vang danh toàn cầu. Đại Quyển thực chất là tổ chức lính đánh thuê quốc tế, chủ yếu phát triển tại cả hai Đông, Tây thế giới. Ở Môi quốc, Gia Nã Đại và những quốc gia khác đều có thế lực của Đại Quyển, nhưng nơi phát triển chính của họ là Phương Đông thế giới. Nội bộ của họ rất đoàn kết, họ chỉ thu nhận người Long quốc không thu nhận người nước khác.
Hầu Tử chà lớp bụi bám trên mũi, nói: "Không phải cũng chỉ là một đám quân giải ngũ thôi sao?"
Hàn Nguyệt Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, bực mình nói: "Khả năng của Đại Quyển ngày nay đâu chỉ đơn giản như vậy. Trừ những khi tiếp nhận nhiệm vụ của lính đánh thuê, họ còn tham gia buôn bán độc phẩm. Độc phẩm của bọn họ đến từ Kim Tam Giác theo đường phía nam Long quốc chuyển đến vùng tam giác Châu Giang. Sau khi vận chuyển lên tàu ở Hương Thành thì tiến thẳng đến Bắc Môi. Thường thì xuống tàu đầu tiên tại Ôn Hoa Cáp ở Gia Nã Đại. Họ trên đường phải thường xuyên đối phó với Hải Quân, và lúc nào cũng phải đề phòng tiểu nhân đánh lén. Đặc biệt là hàng hóa của Kim Tam Giác thì phải canh chừng nghiêm ngặt. Nơi đó những cảnh gϊếŧ người cướp của xảy ra hằng ngày. Người của Đại Quyển một mặt thì ở trong rừng chiến đấu cùng với các thế lực của Kim Tam Giác, sau khi lấy được hàng còn phải đánh nhau với những hắc bang khác ở khắp nơi trên bến tàu. Thậm chí còn phải chiến đấu với hải quân trên biển. Có thể nói họ mỗi ngày đều khổ luyện trong chiến tranh đẫm máu nên mới có được thực lực và địa vị ngày hôm nay."
Hầu Tử dửng dưng nói: "Chúng ta không phải cũng vậy sao, có ngày nào lại không phải chiến đấu."
"Không giống nhau, bắt đầu từ ngày gia nhập Đại Quyển họ phải chiến đấu để sinh tồn, đến khi nào chết mới thôi." Hàn Nguyêt Dung nhìn Hầu Tử một cái rồi nói tiếp: "Dĩ nhiên không giống như kiểu huấn luyện bồi dưỡng từ nhỏ của Ma Quỷ. Không cần biết kinh nghiệm chiến đấu hay sinh tồn đều phong phú hơn chúng ta nhiều. Lúc trước đội ngũ tinh anh của Ma Quỷ được phái đi cũng không phải là đối thủ của Đại Quyển, huống chi là hai chúng ta bây giờ."
Hầu Tử bĩu môi không phản đối thêm nữa, nhưng từ nét mặt cho thấy trong lòng hắn không đồng tình với những lời của Hàn Nguyệt Dung. Thực ra tại vì Hầu Tử không biết được Đại Quyển ghê gớm tới cở nào. Ma Quỷ từng điều tra kỹ lưỡng về Đại Quyển và những điều này cũng đã được giảng dạy ở Ma Quỷ. Nhưng Hầu Tử bẩm sinh không thích họ nên đối với những chuyện này cho dù có vào tai trái thì cũng ra tai phải.
Thật ra thì sự ghê gớm của Đại Quyển là ở chỗ năng lực tác chiến đơn lẻ của từng binh sĩ. Những thành viên của Đại Quyển quanh năm đều ở trong khói lửa của chiến tranh để khổ luyện. Vì thế mà thực lực của mỗi binh sĩ trong Đại Quyển không thua gì thành viên tinh anh của Ma Quỷ. Chung quy thì Ma Quỷ huấn luyện theo kiểu phong bế, còn Đại Quyển rèn luyện theo kinh nghiệm thực tế chiến đấu. Có thể nói thời gian mười năm huấn luyện của Đại Quyển còn hơn hai mươi năm của học viên ở doanh quân.
Đại Quyển không có trung tâm cố định, họ dùng phương thức chiến đấu triền miên để sinh tồn. Trừ khi cùng Kim Tam Giác buôn bán, thường thì tham gia gϊếŧ người cướp của, chiến đấu với quân đội, đánh nhau với hắc bang của các nước khác, đấu với hải quân. Họ là những người trải qua đủ loại chiến đấu tàn khốc để sống còn làm sao có thể xem thường được.
Mặc dù bây giờ chỉ có ba người ở bên trong, nhưng luận về năng lực tác chiến thì Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dong còn lâu mới bằng được. Cho nên bây giờ dù họ bị đánh đến nỗi không ngẩn đầu lên được cũng là chuyện thường.
Cuồng Triều trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Kim Tam Giác, Nguyệt Dung cô thấy người của Đại Quyển có khi nào là do Ngõa Khả phái tới không?"
"Khả năng đó cũng có thể." Hàn Nguyệt Dung trả lời: "Đại Quyển tuy tham gia buôn bán độc phẩm, nhưng bọn họ vốn là lính đánh thuê. Chỉ cần bỏ tiền ra, họ sẽ nhận bất cứ nhiệm vụ gì. Còn nữa, nguồn gốc độc phẩm của Đại Quyển là do Kim Tam Giác cung cấp. Còn Kim Tam Giác và Hoàng Đế của địa phương đó thì có liên hệ rất mật thiết, cho nên khả năng Ngoã Khả bỏ tiền ra thuê bọn họ cũng có thể xảy ra."
Cuồng Triều nói: "Hèn chi bọn họ biết địa chỉ đã bị lộ nhưng vẫn không rút lui. Xem ra lần này chúng ta đã gặp đối thủ rồi."
Hàn Nguyệt Dung vừa cẩn thận chú ý tình hình bên trong, vừa nói: "Năng lực chiến đấu đơn lẻ của binh sĩ Đại Quyển đúng là nổi tiếng thế giới. Nếu nói về lực chiến đấu đơn lẻ, Đại Quyển tuyệt đối có khả năng trở thành một trong ba tổ chức lính đánh thuê đầu tiên trên thế giới."
Cuồng Triều thắc mắc hỏi: "Vậy bây giờ làm sao? Nếu các người đánh tiếp thì nhất thời cũng không phân thắng bại, sao không rút lui trước? Nếu chờ đến khi cảnh sát tới thì sẽ phiền phức lắm. Hiện tại chúng ta không thể để lộ thân phận được."
Hàn Nguyệt Dung hướng về phía Hầu Tử nói: "Hầu Tử, rút lui chưa? Nói về liều mạng thì người của Đại Quyển còn liều hơn chúng ta. Nếu thật sự đánh tiếp chúng ta không phải đối thủ của họ."
"Không rút!" Hầu Tử cười nhạt một tiếng nói: "Lão Đại đi cả nửa năm mới trở về, giao cho chúng ta nhiệm vụ đầu tiên. Nếu làm không xong, ta làm sao trở về nhìn mặt Lão đại đây."
"Hầu Tử..." Cuồng Triều định khuyên hắn.
"Cuồng Triều." Hàn Nguyệt Dung ngắt lời Cuồng Triều, hướng về phía Hầu Tử, khóe miệng lộ nét cười nói: "Hầu Tử, tôi cùng liều mạng với anh."
Hầu Tử gật mạnh đầu một cái.
Cuồng Triều thở dài một tiếng, miễn cưỡng nói: "Ba phút thôi, nếu trong ba phút không giải quyết được, lập tức rút lui."
Hầu Tử nghiến răng, mắt lóe lên một tia sát ý nói: "Được, ba phút thôi!"
Chú Thích:
(1) Hắc Bang: Băng đảng xã hội đen.
(2) Phương Đông: Châu Á.
(3) Thanh bang nhất tuyến, Hồng môn nhất đại phiến: Thanh bang một đường, Hồng môn một dãi.
(4) Minh mạt Thanh sơ: Cuối đời nhà Minh, đầu đời nhà Thanh.
(5) Thanh Hồng nhất gia: Thanh Hồng một nhà.
(6) Hồng Hoa Lục Diệp Bạch Liên Ngẫu: Hoa đỏ, lá xanh, ngó sen trắng.
(7) Bắc Môi: Bắc Mỹ
Độc phẩm: Ma túy
Nhân Gian Băng Khí
Tác giả : Khát Trí