Nhân Gian Băng Khí

Chương 159: Trước khi hỗn loạn (hạ)

Trên chiếc cầu nhỏ hướng đến hải cảng có một trạm kiểm soát, nơi này có hơn mười cảnh sát giao thông cùng công an duy trì trị an và để xe cộ lưu thông, mặt khác còn có mấy chục binh lính tay cầm súng ống đứng một bên cẩn thận cảnh giới, công việc của bọn họ là đảm bảo vạn nhất nếu có biến cố xảy ra.

Những người này mỗi người đều chú tâm làm nhiệm vụ, bọn họ hoàn toàn không biết tử thần đang lặng lẽ tới gần.

Chỗ sáng nhất trên đường là giải phân cách giữa đường, nơi được vô số đèn xe chiếu làm ngay cả mắt cũng đều không mở ra được. Trên đường, có hai hàng lính mặc quân trang đứng hai bên, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mỗi một chiếc xe đi qua. Một tên lính trông khắc khổ chìn chằm chằm vào xe cộ đang đi trên đường, chỉ cần chỗ đó có một chút khác thường, hắn và đồng bọn sẽ không chút do dự giơ súng. Đột nhiên, tên này cảm thấy sau ót có một trận gió thổi qua, hắn đang muốn quay đầu lại đi xem nhưng cổ đột nhiên đau đớn, vì hắn ở vị trí cuối cùng, hơn nữa đèn đường lại rất chói mắt mà bên này thì tối om, trong lúc nhất thời không có ai chú ý tới động tĩnh bên đó.

Mười Một rất thích cắt cổ người ta, hoặc cũng có thể là những chiến sĩ cận chiến đều thích làm như vậy. Có lẽ trong đó có những người có suy nghĩ biếи ŧɦái, thích cảm thụ cái cảm giác một dòng máu nóng phun ra, nhưng Mười Một thì không phải vậy. Tuy thân thể người ta có rất nhiều bộ vị yếu hại có thể nhất kích tất sát, nhưng những nơi đó đều có trở ngại, chẳng hạn như tại tâm tạng hay một vài huyệt vị thì đều bị cản bởi y phục, chẳng may mà y phục quá dày, chủy thủ lại không đủ sắc, rất khó để một đao gϊếŧ người. Cho nên hắn thích dụng lực để tấn công vào cổ, nơi không có gì bảo hộ. Mười Một yêu cầu công kích của mình phải vừa nhanh vừa độc, khi giải quyết địch nhân phải không phát ra tiếng động nào.

Cùng lúc tên lính canh này bị gϊếŧ chết, mấy tên lính canh cách đó không xa liền lập tức cảm giác thấy cái gì đó, nhưng khi bọn chúng còn chưa kịp quay đầu lại thì Mười Một đã cướp được khẩu súng trường của tên lính canh vừa nãy và xả đạn loạn lên một trận. Lính canh ở bên cạnh và cảnh sát ở trước mặt lập tức bị bắn ngã, cho đến khi cả sáu tên lính canh bên đó đều đã bị gϊếŧ sạch những binh sĩ đang đứng ở đường đối diện mới vượt qua được những hàng xe dày đặc mà chạy đến.

Mười Một móc một quả lựu đạn từ trong người tên binh sĩ phía sau ra, ném vào giữa đám xe phía trước. “Oành!” Một tiếng nổ vang lên, mấy chiếc xe xung quanh lập tức vỡ tan hết cả kính chắn gió. Tiếng nổ của quả lựu đạn làm những chủ những chiếc xe đó vô cùng kinh hãi, bọn họ vội vàng điều khiển cho xe lui về phía sau, tạo thành tắc nghẽn. Những người phía sau đều hò hét loạn lết, tất cả những chiếc xe đều chen lấn vào nhau nhưng chẳng thể đi lên được, cả con đường lập tức chìm trong hỗn loạn.

Hiện trường thật sự quá hỗn loạn. Mấy chiếc xe đi trước cũng chẳng quan tâm phía trước có người hay không mà nhấn ga tăng tốc, hi vọng có thể mau chóng thoát khỏi cái nơi nguy hiểm này. Một chiếc xe chở hàng lớn không ngừng va vào hàng lan can ven đường, xiêu xiêu vẹo vẹo lao đi, tiếp đó va vào chiếc xe hơi đối diện. Đầu chiếc xe hơi kia lập tức bị va cho bẹp dí, chiếc xe chở hàng cũng chẳng ghìm nổi mà lệch sang bên cạnh, lại va tiếp vào mấy chiếc xe khác. Mấy chiếc xe phía sau không kịp phanh, chiếc này chiếc kia cứ nối tiếp đâm vào xe chở hàng, xe cộ hai bên thì cứ liều mạng chen lên, kết quả là tắc thành một đống. Một số tài xế phản ứng đủ nhanh thì đã từ trong xe nhảy ra, vừa hét lớn vừa chạy về phía sau. Có một người dẫn đầu liền lập tức có người thứ hai thứ ba…từng người từng người đều chui ra, cả con đường công lộ liền lập tức tán loạn lên. Một số người bị kẹt trong xe không chạy ra được đều lâm vào khủng hoảng cực độ, nhất thời quên mất cửa kính ô tô có thể hạ xuống, không ngờ cầm luôn điện thoại đập vỡ luôn cửa kính rồi chạy ra ngoài. Trong lúc sinh tử này, bản tính xấu xa của những người này mới được lộ ra, có người không cẩn thận bị xô ngã, bên cạnh chẳng có một người nào đến đỡ hắn dậy, thậm chí còn có không ít người trực tiếp đạp lên người hắn mà chạy qua. Những cảnh sát cũng mờ mịt rồi, hiện trường này căn bản chẳng có biện pháp để khống chế. Kết quả là những cảnh sát này cũng gia nhập vào hàng người đang chạy tán loạn đi.

Mười Một cũng chẳng quản nhiều như vậy, sau khi ném thêm một quả lựu đạn nữa ra, hắn lăn một vòng trên đất rồi chạy đến cạnh thi thể một tên lính canh, nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất rồi hướng về phía đám hỗn loạn và xả đạn. Cũng chẳng cần biết những người đó là cảnh sát, binh sĩ hay là bình dân, tất cả đều nằm trong phạm vi công kích của hắn. Hắn vừa nổ súng, vừa gỡ quả lựu đạn giắt bên cạnh thân thể tên binh sĩ kia rồi gài lên người mình.

Sau khi bắn hết một băng đạn, Mười Một vứt khẩu súng xuống, chạy đến bên thi thể một tên binh sĩ khác, đầu ngón chân khẽ hất khẩu súng trường trong tay hắn lên, sau đó tiếp tục xả đạn vào đám người, vừa bắn vừa chạy lui về sau. Không có người nào chạy tới truy kích hắn, những người này đến chạy trốn để giữ mạng còn chẳng kịp, lấy đâu ra người đuổi theo hắn chứ, kết quả là Mười Một đã nhẹ nhàng chạy mất sau khi đã tạo ra một trường hỗn loạn.

Mười Một từ lúc bắt đầu công kích cho tới lúc rời đi, tổng cộng chỉ mất chưa tới năm phút thời gian. Khi quân đội nghe được tin tức mà đến nơi thì đã chẳng tìm thấy bóng dáng hắn đâu nữa rồi, nơi đó chỉ còn lại một trường hỗn loạn và vô số thi thể.

Đêm đó, tại Tiểu Bản tổng cộng có ba trạm kiểm soát bị công kích, tạo thành hiện tượng bế tắc giao thông nghiêm trọng. Tất cả những cánh quân đội đóng ở Tiểu Bản đều được khởi động, mấy nghìn bộ đội lùng sục khắp nơi, nhưng đến cả cái bóng của Mười Một cũng chẳng thấy. Bọn chúng đã bị Mười Một làm cho vô cùng mệt mỏi, có chút cảm giác giống như thảo mộc giai binh vậy.

Cho đến sáng sớm, người đi đường đã dần đông lên, cơ hồ như tất cả mọi người đều bàn luận đến chuyện tối qua, lòng người đều rất hoang mang, đã có không ít gia đình rục rịch chuẩn bị rời khỏi thành phố này rồi.

Bảy giờ mười lăm phút sáng, tại con đường lớn phía đông bình thường náo nhiệt nhất Tiểu Bản.

“Oành!” Một siêu thị bình thường làm ăn rất tấp nập đột nhiên truyền ra một trận tiếng nổ lớn, tiếp đó là những làn khói dày đặc từ trong bốc ra. Tiếp đó là những đám người la ó chen chúc chạy ra. Người đi bên đường còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì có một quả lựu đạn màu xanh đen đã được ném từ trong làn khói bụi mờ mịt ra.

“Đinh!” Quả lựu đạn va xuống mặt đường, va chạm vào nền đường xi măng làm vang lên mấy tiếng. Tất cả mọi người ở đó đều sững sờ mà nhìn quả lựu đạn lăn đi trên mặt đất.

“A!” Không biết là ai kêu lên đầu tiên, sau đó cả con đường đều vang lên những tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều cướp đường mà chạy.

“Oành!” Quả lựu đạn nổ tung trong sự ‘chờ đợi’ của mọi người, những mảnh vỏ thép bay tung tóe ra tứ phía. Tuy số người tử thương không nhiều nhưng hiệu quả tạo ra lại rất lớn. Không đến vài phút sau, trừ những người toàn thân đẫm máu, bò trên mặt đất mà kêu gào ra, trên con đường này chẳng còn một ai. Khi cảnh sát và quân đội nhận được tin tức và vội vã tới nơi, trừ mấy thi thể và một vài người thụ thương đang rêи ɾỉ ra, chẳng thể tìm thấy bất kì một người nào khác, bao gồm cả hung thủ.

Hai giờ sau, tại một siêu thị đông người tại đường Cư Hoàng, đông đại nhai lại phát sinh một vụ nổ, toàn bộ đường Cư Hoàng trở thành một mớ hỗn loạn. Lại một tiếng sau, Thiên Chiếu miếu cũng bị tập kích, hùng dủng ném lựu đạn làm một vài hương khách và tăng lẽ trong miếu bị thương rồi chạy mất, nhưng bọn họ đến cả hung thủ là ai cũng chẳng biết.

Lại hai giờ sau, tại một khu dân cư phát sinh vụ nổ…

Nửa giờ sau…

Cả thành phố Tiểu Bản đã trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều là những sự kiện đáng sợ, lại thêm cái tin chính phủ Tiểu Trùng quốc sẽ phong tỏa Phú Lệ, sau này sẽ là các thông đạo trọng yếu khác, còn phong tỏa luôn cả đường biển, một số người có sức tưởng tượng phong phú thậm chí còn nói có một đám phần tử đáng sợ đã tiềm nhập vào Tiểu Bản, gϊếŧ người khắp nơi, vậy mà chính phủ hoàn toàn chẳng để ý đến sự an toàn của cư dân nơi đây, hơn nữa còn lựa chọn phong tỏa nơi này lại chứ không chọn cách cho họ di tản. Tại Tiểu Bản, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những người tranh nhau chạy trốn, thời gian mới có nửa ngày mà cả Tiểu Bản đã lâm vào tình trạng khủng hoảng. Một bộ phận nhỏ người dân lựa chọn cách trốn ở trong nhà, đóng chặt cửa sổ, sau đó cả nhà trốn dưới gầm giường mà run rẩy, hi vọng những kẻ đáng sợ đ không chạy vào nhà mình. Phần đông những người còn lại thì chọn cách trực tiếp dọn nhà đi theo đường biển.

Sự tình đã đến mức này, hiển nhiên là chính phủ Tiểu Trùng quốc chẳng thể nào ngờ tới. Những vụ tập kích đáng sợ tại Tiểu Bản không chỉ lan truyền đi khắp nơi mà còn bắt đầu trở thành tâm điểm chú ý của toàn thế giới. Chính phủ Tiểu Trùng quốc cuối cùng chỉ đành một bên trấn an quần chúng, một bên phong tỏa thêm chặt chẽ hơn, không để cư dân ở Tiểu Bản chạy ra ngoài, tránh cho mọi người càng thêm hoảng loạn. Nhưng chuyện này đã khiến cho quần chúng ở Tiểu Bản bất mãn đến cực độ, cuối cùng một lượng lớn cư dân đã đánh nhau với lính canh, không ít người đã thừa lúc hỗn loạn mà chạy thoát khỏi Tiểu Bản.

Hậu quả này khiến cho chính phủ Tiểu Trùng quốc muốn khóc mà không ra nước mắt, họ không ngờ Hắc Ám Thập Tự lại không có nhân tính như vậy, trực tiếp hạ thủ những bách tính bình dân không tấc sắt phòng thân, khiến cho cục diện hiện nay trở nên hỗn loạn. Sau đó thì chính phủ Tiểu Trùng quốc thấy gì cũng lờ hết đi, sau đó thông qua một công ti truyền thông nói rằng việc này là do dong binh đoàn Hắc Ám Thập Tự làm, làm cho sự phẫn nộ của quần chúng cả nước dồn hết về dong binh đoàn Hắc Ám Thập Tự ở Long quốc.

Mâu thuẫn càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng đã phát triển đến mức chẳng thể thu thập nổi. Còn về chuyện cuối cùng có dẫn đến hai nước đại chiến hay không thì Mười Một chẳng quan tâm, lúc này hắn đang thập phần nhàn nhã mà rời khỏi Tiểu Bản theo dòng người đông đúc.

Sự kiện khủng khϊếp ở Tiểu Bản, nhân số thương vong lên tới hơn ba trăm người, trong đó có hơn hai trăm người chết. Mà trong số những người chết này, chỉ có hơn bốn mươi cảnh sát hay binh lính, còn lại là những bá tánh bình thường. Tiểu Trùng quốc mượn cớ phát biểu chỉ trích Hắc Ám Thập Tự máu lạnh, tàn nhẫn. Qua vụ này, danh tiếng của Hắc Ám Thập Tự sau một đêm đã vang dội khắp toàn thế giới.

Sau khi tin tức truyền đi, có người mắng Hắc Ám Thập Tự là máu lạnh, là không có nhân tính, nhưng cũng có người tán dương Hắc Ám Thập Tự là anh hùng. Nhưng chẳng ai biết rằng, kì thực tạo ra tất cả những việc này, chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Hơn nữa, toàn thế giới đều không biết rằng, sự khủng hoảng ở Tiểu Trùng quốc mới chỉ là bước mở đầu mà thôi.