Vợ sắp cưới đang nằm viện, Cố Ngộ Thù đương nhiên là vô cùng yêu thương và dịu dàng ở bên cô ta khiến người khác phải ghen tị.
Bác sĩ ngoại khoa Diệp Tam Tuế đương nhiên không quan tâm đến bệnh nhân phụ khoa Tô Nam Chi.
Kể từ sau đêm điên cuồng đó, cô và Cố Ngộ Thù không còn nói chuyện với nhau nữa, chỉ có lúc tình cờ gặp nhau, người đó luôn nở nụ cười nham hiểm.
Cô chỉ có thể trốn, năm đó là cô có lỗi với Cố Ngộ Thù, cô thừa nhận, nhưng cô cũng đã phải trả một cái giá đau đớn cho mối quan hệ này!
Hiện tại Cố Ngộ Thù đã có một nơi để thuộc về, Tô Nam Chi còn đang mang thai con của anh, cô cũng yên tâm rồi.
Đêm mất kiểm soát đó, coi như là một phút bốc đồng đi.
Ý nghĩ ngây thơ này chỉ kéo dài được ba ngày.
Vào ngày thứ ba, Cố Ngộ Thù đã leo lên giường của cô vào nửa đêm.
Cô ngủ mê man như bị bóng đè, không nhúc nhích được, bàn tay thô ráp nóng bỏng lượn vòng quanh khắp cơ thể cô, xoa dịu sự yếu đuối sâu thẳm của cô.
Cô rùng mình một cái, như thể vừa bước vào một cơn ác mộng không thể tỉnh, những ham muốn ùn ùn kéo đến, ghê tởm và khuôn mặt xấu xí!
“Em biết tôi đã trải qua những gì không?”
Đột nhiên, cảm giác quen thuộc quét qua cơ thể cô, cô đột nhiên mở mắt và hét lên: “Đừng!”
Mồ hôi lạnh toát ra, trước mặt cô xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, hằng đêm đều lưu luyến trong giấc mơ của cô.
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng điệu dữ tợn: “Kiều Sam, tôi rất nhớ em!”
“Ngộ Thù.” Cô không thể phân biệt được mình đang trong mơ hay là hiện thực. Cô không nhịn được leo lên eo người đàn ông. Đôi mắt cô rưng rưng, run rẩy kể những câu chuyện không thể giải thích được, cô có rất nhiều ấm ức muốn nói với anh, nhưng cô không thể nói ra!
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa truyền đến từ cánh cửa đóng chặt, giọng nói trầm thấp và lo lắng của người đàn ông truyền đến: “Tam Tuế, em sao vậy?”
Diệp Trầm Phù!
Diệp Tam Tuế đột nhiên tỉnh táo, không phải là mơ! Cô hoảng sợ đẩy người đàn ông trước mặt, Cố Ngộ Thù có lẽ là điên rồi, thế mà dám chạy đến nhà cô làm chuyện như vậy với cô!
Cố Ngộ Thù nhìn chằm chằm vào mắt cô và đột nhiên cúi xuống.
Cơ thể cô bất giác co rút lại thành một đống, cổ họng phát ra âm thanh mờ ám, cô liều mạng điều chỉnh chậm hô hấp rồi cố gắng đối phó với Diệp Trầm Phù ở ngoài cửa: “Em không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
Diệp Trầm Phù muốn vặn nắm cửa đi vào, nhưng phát hiện bị khóa trong rồi, ánh mắt anh ta tối sầm lại: “Tam Tuế, em thật sự không sao chứ?”
Cố Ngộ Thù một tay nhấc người cô lên, cắn lỗ tai cô nói nhỏ: “Vừa rồi em vào phòng anh ta làm gì? Em lại dùng bùa ngải gì để trở thành em gái của nhà chính trị gia quý tộc tại Lương Thành rồi ? Tình cảm anh em thắm thiết có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỉ?”
Tại sao anh ta biết cô đến phòng của Diệp Trầm Phù? Anh ta đang theo dõi cô sao!
Suy nghĩ của cô bị sự sung sướиɠ làm cho hỗn loạn, cô chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy mà không dám nói, cũng không thể nói gì.
Cô hai mươi hai tuổi rời Lương Thành, hai mươi lăm tuổi tốt nghiệp trường y khoa nổi tiếng của Mỹ. Sau đó, cô làm bác sĩ không biên giới trong hai năm, từng vượt qua mưa bom đạn dược cứu mạng Diệp Trầm Phù.
Cô có ơn với Diệp Trầm Phù, chỉ có vậy mà thôi.
“Nếu lúc này tôi mở cửa thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?” Anh ôm cô chầm chậm đi về phía cửa, trên tấm thảm sẫm màu dính đầy vết nước.
Cô đột nhiên trở nên căng thẳng, tính tình cương trực của binh sĩ của Diệp Trầm Phù, trong phút chốc có thể rút ra một khẩu súng bắn vỡ đầu Cố Ngộ Thù, giọng nói cô nhỏ nhẹ: “Anh điên rồi! Đừng...”
Quá chặt!
Cố Ngộ Thù đột ngột dừng lại, đẩy người đến trước gương soi cả người mạnh mẽ ra vào: “Phục vụ tôi cho tốt, nếu tôi vui, em vẫn có thể duy trì dáng vẻ dễ thương và dễ nhìn trước mặt Diệp Trầm Phù.”
Một đêm, mất ngủ.
Tình yêu và khát vọng, hừng hực khí thế.
Ngăn cách bởi một bức tường.
Diệp Trầm Phù vẫn là lặng lẽ rời đi, anh ta biết chuyện gì đã xảy ra, biệt thự của mình có người lạ đột nhập.
Hiệu ứng cách âm của biệt thự thực sự rất tốt, nhưng anh ta đã sống sót sau cơn mưa đạn, giác quan thứ sáu của anh ta nhạy bén vô cùng, thậm chí nhạy đến mức anh ta còn nghe thấy tiếng la hét lầm bầm của Diệp Tam Tuế gọi tên:
Ngộ Thù.