==============
Ở cửa thành , Tiêu Minh gặp lại tên thiếu niên kia , thiếu niên vẫn chật vật như lần gặp trước —— không , thậm chí còn hơn thế nữa, nhìn cứ tưởng chỉ còn hấp hối, và lần này, thủ phạm hiển nhiên không phải là tiểu hài tử trêu đùa nghịch ngợm.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt Tiêu Minh , thiếu niên khó khăn ngước mắt nhìn hắn, khổ sở cười một cái, dù Tiêu Minh tự nhận là tâm địa sắt đá cũng không khỏi động tâm.
Đi tới bên người thiếu niên rồi ngồi xổm xuống, Tiêu Minh giơ tay lên chạm chạm vào gò má của thiếu niên, kinh ngạc :" Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi lại đắc tội với người nào ? "
Ánh mắt thiếu niên ảm đạm, thanh âm khàn khàn :" Ta ...... rốt cuộc biết ...... mẫu thân ta khi còn sống ...... vì sao không để cho ta rời khỏi Lục phủ ......"
Tiêu Minh đối với ân oán tình cừu trên người thiếu niên không có bất kỳ hứng thú gì, cũng không thừa nhận là phù triện mình đưa thiếu niên hại hắn đến đây, cho nên không có chút gánh nặng tâm lý nào. Bất quá , nếu trùng hợp gặp nhau hai lần như thế, đại khái có thể nói giữa bọn họ đúng là có duyên phận nào đó, Tiêu Minh lấy ra một viên linh đan nữa, nhét vào trong miệng thiếu niên :" Ngươi chỉ có thể dựa vào chính ngươi . "
Thiếu niên sau khi nuốt linh đan rốt cục thoáng khôi phục chút khí lực, hắn đưa tay túm lấy vạt áo Tiêu Minh :" Nhận ta đi, thu ta làm đệ tử ! Ta muốn được sống tiếp, muốn trở nên mạnh mẻ!"
Thiếu niên được voi đòi tiên khiến Tiêu Minh không khỏi cau mày, cảm giác đối phương cũng có tài nghệ ban đầu lập tức hạ xuống đáy cốc, hắn không vui nheo mắt lại, mới vừa muốn giễu cợt mấy câu , liền bị lời của thiếu niên cắt đứt :" Ta là đơn linh căn! Đơn linh căn thuộc tính hỏa! Nếu không tin ngươi có thể kiểm tra!"
Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ..."
—— Chờ một chút, hắn nói gì cơ? Đơn linh căn ?!
Tiêu Minh không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào. Bánh bao từ trên trời rơi xuống (vận may bất ngờ)? Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc tìm ra chẳng phí công(1)? Vận may của hắn sao lại tăng đột biến từ lúc nào? Chẳng lẽ là nhân phẩm đại bộc phát ? Sao cảm giác lại không chân thật chút nào?!
(1) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.
Gào théo trong đầu một hồi, Tiêu Minh hít thở chậm rãi để cho mình tỉnh táo lại :"Đơn linh căn hệ hỏa? Hửm? Tư chất như vậy, cần gì phải miễn cưỡng đi theo một tán tu như ta ? Đừng nói là tông môn bình thường, dù là đại tông môn, cũng sẽ không cự tuyệt ngươi ha? "
Thiếu niên cắn cắn đôi môi , tựa như đang lúng túng, khi thấy Tiêu Minh nhìn chằm chằm mình không buông, không có chút ý tứ thỏa hiệp nào, hắn rốt cục đành cúi đầu buông tha:" Bởi vì ta là bán yêu , phụ thân ta thuộc yêu tộc . "
Tiêu Minh chớp mắt, trầm mặc, hắn đương nhiên biết yêu tộc —— yêu tộc, hay còn gọi là yêu tu, là con cháu của yêu thú cao cấp mở mang được linh trí . Tu yêu, tu ma và tu đạo, tại giới Tu Chân coi như tạo thành ba phe đối lập nhau, ngoài mặt nước lửa không tha , thật ra ở phía sau vẫn thường xuyên qua lại.
Đạo tu ma tu có thể thu phục yêu thú làm linh sủng của mình, cũng giúp khai sáng linh trí, vì mình sử dụng, mà nội đan của yêu thú cùng yêu tu lại là nguyên liệu tốt luyện chế pháp khí, dĩ nhiên, kim đan của tu giả nguyên anh đối với yêu tu mà nói cũng là vật đại bổ, thỉnh thoảng sẽ có bầy yêu thú chịu sự khống chế của yêu tu tập kích thành trấn tu giả , không kiêng nể gì gϊếŧ hại hàng loạt.
Nếu như nói giữa ma tu cùng đạo tu chỉ là bất đồng tư tưởng và chí hướng, như vậy đối với yêu tộc, chính là phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị(2). Đại đa số tông môn đối với ma tu cùng yêu tu kiểm tra rất nghiêm , bởi vì đã từng sơ suất bị bọn họ lẫn vào nội bộ, nguyên khí tổn thương nặng nề khiến cho tổn hại của tông môn nhiều không đếm hết.
(2): Không cùng loại với ta, lòng dạ ắt khác ta.
Cho dù thiếu niên là đơn linh căn hệ hỏa cực kỳ hiếm có, nhưng huyết thống yêu tộc trên người hắn lại đủ khiến cho phần lớn tông môn đành ngậm ngùi bỏ qua, coi như có số ít nguyện ý tiếp nạp hắn, cũng rất khó thật lòng thật tâm, không có chút nào phòng bị , mà tông môn có lòng ngăn cách, rất dễ làm cho thiếu niên trước mắt tay trói gà chưa chặt bị sa ngã.
Bất quá, Tiêu Minh đối với huyết thống yêu tộc cũng không để ý, với hắn mà nói, một đơn linh căn hỏa hệ đã đủ khiến hắn động lòng , thế nhưng, thiếu niên này tuyệt đối không phải mặc cho hắn định đoạt mà nguyện ý trở thành lô đỉnh của hắn, sơ ý một chút, rất có thể giống như "sư phụ" của hắn lúc trước, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo .
Ánh mắt thiếu niên chăm chú nhìn Tiêu Minh, cả người trên dưới căng thẳng khẩn trương, dường như sợ hắn lên tiếng cự tuyệt. Tiêu Minh tính toán một chút, đưa tay đỡ thiếu niên lên, nhanh chóng trở về chỗ ẩn thân của mình—— cửa thành tuyệt đối không phải nơi để nói chuyện , mà giá trị của thiếu niên này, cũng đủ để cho Tiêu Minh mạo hiểm ở chỗ này thêm một đoạn thời gian.
Đem thiếu niên về chỗ ở , Tiêu Minh lập tức không nói hai lời , trực tiếp kiểm tra linh căn đối phương .
Thiếu niên cũng không nói dối, hắn đích thật là đơn linh căn hỏa, hơn nữa còn cực kỳ tinh khiết, cõi lòng Tiêu Minh sấm chớp rền vang. Nhấc tay khỏi đỉnh đầu thiếu niên, Tiêu Minh nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương :" Ta có thể thu ngươi làm đệ tử . "
Đôi mắt của thiếu niên sáng lên, đang muốn nói chuyện , lại bị Tiêu Minh giơ tay cắt đứt :" Nhưng, có một số việc ta cần phải nói rõ ràng với ngươi. "
Thiếu niên trọng trọng gật đầu một cái , gương mặt cực kỳ nghiêm túc .
Tiêu Minh ôm ngực đứng trước mặt thiếu niên, giọng nói bình thản :" Ta hôm nay mới vừa kết đan, nhưng lại chọc phải một món phiền toái lớn, kim đan xuất hiện vết rách, chỉ có thể dử dụng thực lực của kỳ Trúc Cơ, mà oan gia ta đối đầu lại có thực lực cường hãn, không chỉ có tu vi là đỉnh cấp Nguyên Anh, còn là kẻ đứng đầu một ngọn núi, ta đánh không lại hắn, chỉ có thể chán chường chạy trốn tứ phía, tình hình hết sức nguy cấp. "
Lời nói cực kỳ thẳng thắn của Tiêu Minh để cho thiếu niên phải nghẹn họng nhìn trân trân, hắn rất thông minh, cùng một số tin tức quan trọng thám thính được, rất nhanh đã bắt được trọng điểm :"Người tiên nhân nói đến... chẳng lẽ là phong chủ Huyền Việt?!"
"Hửm? Tiểu quỷ ngươi cũng đã nghe qua danh hắn?" Tiêu Minh có chút kinh ngạc, nhưng thấy ánh mắt thiếu niên giống như đang chiêm ngưỡng liệt sĩ, phiền muộn hơi giơ tay lên , "Thôi, vấn đề này ngươi không cần trả lời. "
Chẳng qua , cho dù Tiêu Minh nói như vậy , cũng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ đang rục rịch của thiếu niên:" Ngài thật sự bắt đi đạo lữ của y ?! Vậy vị tiên nhân Tiêu Minh kia đâu? Trên người hắn có bảo bối hay không ?!"
Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ..."
Sau một lát trầm mặc, Tiêu Minh cười lành lạnh với thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng:" Ngươi xác định ngươi muốn hỏi ta vấn đề này ? Chẳng lẽ ngươi không biết, có một số việc biết càng nhiều, lại càng dễ mất mạng sao ? "
Cho dù làm bộ người tốt gần trăm năm , nhưng sát khí Tiêu Minh tích góp từ lúc bên bờ sinh tử đến giờ đều không mất đi chút nào, hiện tại hắn đột nhiên biến đổi nhanh như chớp khiến cho thiếu niên nhất thời câm như hến, lắc đầu liên tục .
"Đứa trẻ ngoan." Tiêu Minh giơ tay lên cốc đầu thiếu niên, khoái trá nhìn bộ dáng co ro của hắn, mặc dù biết có một nửa là hắn làm bộ ra ngoài, nhưng cũng cũng không ảnh hưởng gì đến ý định đùa giỡn trẻ con của hắn —— Nhìn như vậy, thái độ thiếu niên tựa hồ có chút thay đổi ?
Hiển nhiên , tình cảnh hiên tại của Tiêu Minh khiến thiếu niên có chút lùi bước, nhưng Tiêu Minh là cọng rơm cứu mạng, nếu đã bắt được, cũng không cam lòng buông tay .
Phân vân một lát, thiếu niên lấy dũng khí nhìn về phía Tiêu Minh :" Như vậy, nếu như ta vẫn nguyện ý bái ngài làm thầy, ngài sẽ tận tâm tận lực dạy ta sao ? "
" Dĩ nhiên. " Tiêu Minh cong khóe môi cười một tiếng, biểu cảm của một người có nét mặt già nua khiến thiếu niên cảm thấy an tâm trong nháy mắt an tâm, " Là đạo lữ của Huyền Việt, trên người vị đạo hữu Tiêu Minh kia tất nhiên có không ít thứ tốt, mà ta bây giờ cũng có tài sản phong phú. Nếu như ngươi trở thành đệ tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không đối với ngươi có chút gian dối, nhất định sẽ giúp ngươi lấy tốc độ nhanh nhất luyện khí Trúc Cơ, thậm chí Kết Đan . "
Thiếu niên cũng không cảm thấy Tiêu Minh sẽ bắt cóc đạo lữ của Huyền Việt, cũng không nhận ra trên người đối phương có chỗ nào không đúng, thậm chí đối với hắn mà nói , cướp đoạt cùng bị cướp đoạt chẳng qua là một tình trạng bình thường .
Vấn đề lớn nhất, chính là mục tiêu Tiêu Minh đánh cướp quá mức hung tàn, khiến cho hắn có chút chùn bước, chẳng qua theo như Tiêu Minh thuật lại, thiếu niên đang dao động hiện Tiêu Minh muốn bái làm thầy lần nữa muốn bái —— cũng không biết là nhờ hai lần Tiêu Minh cứu giúp khiến cho thiếu niên sinh lòng phụ thuộc, hay do bề ngoài Tiêu Minh bây giờ tiên phong đạo cốt, quang minh chính trực làm hắn một chút đều không có hoài nghi đối phương sẽ lừa gạt mình .
Chẳng qua, ngay lúc thiếu niên chuẩn bị muốn đổi giọng gọi sư phụ , Tiêu Minh lại nặng nề cho hắn một kích :"—— Bởi vì chỉ có sau khi tu vi của ngươi tăng lên, mới có thể trở thành lô đỉnh của ta ha."
Thiếu niên :"... ... ... ... ... ... ..."
—— Kỳ quái, nội thương của ta không phải đã hết rồi sao? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác muốn hộc máu đến chết? !
Tĩnh lặng bao phủ xung quanh hai người, hồi lâu sau, thiếu niên mới lắp bắp mở miệng :" Lô đỉnh? Là... muốn ta làm cái loại lô đỉnh ấy? "
"Xem ra ngươi biết thế nào là lô đỉnh? Vậy thì thật tốt quá, đỡ công ta phí thời gian giải thích. " Tiêu Minh thoải mái gật đầu đáp , không chút nào lo lắng thiếu niên có biểu tình lúc hồng lúc xanh trước mặt.
—— Chờ một chút, chúng ta không phải vừa mới nói bái sư sao? Lô đỉnh là cái quỷ gì?! Ta không bái sư nữa, ngươi cũng không nên lừa ta!
Thấy thiếu niên xốc xếch nói không ra lời, Tiêu Minh cũng không có lãng phí thời gian, nhanh chóng tiếp tục nói :" Ta vừa mới nói, kim đan của ta bị thương nên lưu lại vết rách , nhất định phải có đại lượng linh khí mới có thể tu bổ, mà thể chất của ta đặc thù , phương thức lấy được linh lực hữu hiệu nhất chính là hấp thu linh lực tinh khiết của người khác, nói cách khác chính là lấy đơn linh cănlàm lô đỉnh. Dĩ nhiên, ta có thể bảo đảm quá trình hấp thu sẽ không lưu lại cho ngươi bất kỳ tai họa ngầm nào gây trở ngại con đường tu hành của ngươi, chẳng qua là ...... tốc độ tu luyện hơi chậm một chút thôi . "
Theo lời Tiêu Minh, thiếu niên rốt cục dần dần tiếp nhận sự thật này, mặt hắn chậm rãi đỏ lên, dù tuổi tác hắn còn nhỏ nhưng đã trải qua một thời phong ba bão tố, nên những chuyện này đều hiểu hết. Thiếu niên cả kinh liếc Tiêu Minh một cái, lắp bắp mở miệng :" Nhưng mà ... ta ... tuổi của ta còn quá nhỏ, hơn nữa chúng ta lại là sư đồ ..."
Tiêu Minh cười nhạo một tiếng :" Thời điểm ta bị sư phụ mang vào giới Tu Chân cũng nhỏ như ngươi, mà mục đích của sư phụ ta, cũng là đem ta làm lô đỉnh như vậy. Chẳng qua khi đó ta chẳng hay biết gì, sau khi ngoài ý muốn phát hiện chân tướng mới liều chết phản kháng, tìm được đường sống . Ta đương nhiên cũng có thể giấu giếm ngươi giống " sư phụ " ta, sau đó lựa chọn thủ đoạn cứng rắn, nhưng ta có thể nhìn ra được ngươi là cùng một dạng với ta, đều không phải là người nguyện ý bị người khác định đoạt số phận, thậm chí, ngươi so với ta còn tàn nhẫn, ẩn nhẫn hơn. Ta cũng không muốn bước vào vết xe đổ của "sư phụ", vì vậy trước tiên ta muốn nói với ngươi rõ ràng —— ta thu ngươi làm đồ đệ, cũng là bởi vì đơn linh căn của ngươi đối với ta mà nói là lô đỉnh tốt nhất, nếu như không phải như vậy, ngươi cho rằng ta nguyện ý trong thời khắc mấu chốt cần chạy trối chết khỏi nơi này mang theo một tiểu quỷ ngáng chân như ngươi? " dừng một chút, khóe môi Tiêu Minh câu lên, " Bây giờ , ngươi có thể lựa chọn nguyện ý, hoặc là không. Nguyện ý, chúng ta cùng tuyên thệ (thề) tâm ma, ta tận tâm tận lực dạy ngươi , mà ngươi chấp nhận làm lô đỉnh của ta , về phần không muốn, như vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu . "
Ánh mắt thiếu niên kinh hãi, thấp giọng lẩm bẩm :" Nếu như ...... nếu như ta không đồng ý, ngươi sẽ không gϊếŧ ta ? Không sợ ta đem chuyện của ngươi nói cho phong chủ Huyền Việt? "
"Ngươi có thể nói cái gì đây? " Tiêu Minh phiền lòng nghiêng đầu , " thương thế của ta là Huyền Việt đánh, đối với lần này đại khái hắn đã sớm có chuẩn bị, thậm chí về thể chất đặc thù của ta, hắn cũng không phải không biết gì cả, về phần những thứ khác, thí dụ như bề ngoài —— ngươi thấy, đây đều là giả đấy . "
Thiếu niên giùng giằng, lưỡng lự, cuối cùng hung hăng cắn răng :" Được! Ta đáp ứng ngươi!"
Hiển nhiên, trước mắt đối với hắn mà nói, trinh tiết cái quỷ gì đó căn bản không trọng yếu, chỉ cần có thể cường đại hơn, vô luận cái gì hắn cũng nguyện ý bỏ ra —— tựa như ý tưởng lựa chọn Huyền Việt làm đạo lữ của Tiêu Minh lúc lúc trước giống nhau như đúc .
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, thiếu niên có thể hợp mắt Tiêu Minh, đại khái cũng chính là nhờ điểm này —— bọn họ thật sự giống nhau quá mức.
Quyết định xong, bả vai căng thẳng của thiếu niên chợt buông lỏng, phảng phất như trút được gánh nặng :" Đồ đệ tên là Lục Thiên Vũ . "
" Triệu Hàm . " Tiêu Minh khẽ mỉm cười , tùy ý lấy một cái tên cực kỳ phổ biến —— dù sao hắn cũng muốn bỏ đi danh xưng "Tiêu Minh" kia.
Lục Thiên Vũ lẩm nhẩm mấy câu, đem cái tên này ghi tạc trong lòng. Một lát sau lại có chút phân vân chần chờ hỏi một câu, dễ dàng thấy được vẻ tò mò đang lộ ra:" Nếu bề ngoài hiện tại của sư phụ là giả, vậy bộ dáng chân chính của ngài thật ra nhìn cũng không già như vậy, đúng không ? "
Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ... ..."
—— Ha ha , nhỏ như vậy cũng biết trông mặt mà bắt hình dong! Hắn quả thực xui xẻo mà!