Lăng Xuyên tràn đầy bị thương nhìn Khúc Khôn, vẻ mặt như muốn nói: “Ngươi sao lại có thể bạc tình như thế~”.
Khúc Khôn nhìn biểu tình đáng thương trên mặt Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám. Thì ra thế giới này lại có thể hoang đường như vậy, hắn mới là người bị hại cơ mà? Hắn mới là người bị cường đó nha!
Năm đó hắn thiếu chút nữa bị người này đè chết, bây giờ biểu tình của tên kia lại đáng thương như vậy, có lầm hay không đấy?!
Khúc Khôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thạch, quát khẽ: “Thạch Đầu, chúng ta đi.”
Năm đó hắn vất vả lắm mới may mắn sống sót được, lại nói lần trước luận đàm với tên khốn kia, khiến hắn cảm thấy muốn bị ghê tởm đến chết rồi.
Lăng Xuyên bỗng nhiên đưa tay níu lấy Khúc Khôn, ánh mắt u buồn nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi không nhớ ta sao? Ngươi… có từng mơ thấy ta? Có phải ngươi hàng đêm luôn thấy ta trong mộng phải không?”
Khúc Khôn chỉ cảm thấy đầu một trận nóng lên, năm đó hắn và tên này phát sinh cái chuyện đáng xấu hổ thế kia, suốt mấy tháng sau vẫn gặp ác mộng.
Khúc Khôn vẫn luôn mơ thấy hắn bị dã thú dây dưa, dã thú kia liên tục dây dưa với hắn, sau đó, ăn bằng sạch hắn, khiến hắn chết cũng không toàn thây…
“Câm miệng đi!” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi quát.
Lăng Xuyên cười cười: “Chắc chắn phải mơ thấy ta, ta biết ngươi vẫn còn yêu ta thật sâu mà, thật sự ta rất cao hứng.”
Lăng Xuyên trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng thẹn thùng, Khúc Khôn sợ hãi nhìn hắn.
“Ta chỉ vừa nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy ngươi, chỉ là mỗi khi ta tỉnh mộng rồi, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào lại có chút không giống thật.” Lăng Xuyên tràn đầy phiền muộn mê mang nói.
Khúc Khôn mở to mắt, thầm nghĩ năm đó người này không những áp mình đến nửa chết nửa sống mà còn thường xuyên nằm mơ thấy áp mình nửa chết nửa sống!!
Diệp Thạch: “…” Sao tự nhiên hắn cảm thấy ông ngoại thực đáng thương!
Khúc Khôn nghiến răng, mắt to mắt nhỏ trừng cái bộ mặt vô sỉ của “tình thánh” Lăng Xuyên, liên tục hít vào thở ra.
“Năm đó, chỉ là một hồi… hiểu lầm, loại chuyện xuân phong nhất độ này kỳ thật rất bình thường a! Ngươi không cần quá để ở trong lòng, ta cũng không để ở trong lòng.” Khúc Khôn hung tợn nói.
Lăng Xuyên vội vàng nói: “Ta không phải loại nam nhân không biết chịu trách nhiệm!”
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, chỉ cảm thấy không hạ mãnh dược là không được, “Ta kỳ thật có rất nhiều người, có rất nhiều nam nhân cũng có rất nhiều nữ nhân.”
Khúc Khôn vừa dứt câu, Diệp Thạch không kịp khϊếp sợ lịch sử tình yêu phong phú của hắn đã bị một luồng sát khí từ đâu đập vào mặt.
Lăng Xuyên nhíu mày, ánh mắt nhìn Khúc Khôn cứ giãn giãn mở mở.
Khí tức trên người Khúc Khôn rất thuần khiết, nếu hắn nói hắn có rất nhiều người là thật, vậy hẳn khí tức trên người phải bị pha tạp đi, đương nhiên chuyện này không phải là sự thật rồi.
Lăng Xuyên bao dung nói: “Ta tin tưởng ta tuyệt đối là người khiến ngươi khắc cố ghi tâm nhất, ta không để ý ngươi có những người khác.”
Khúc Khôn: “…” Đúng là khắc cốt ghi tâm, thiếu chút nữa là gϊếŧ chết hắn rồi, không khắc cố ghi tâm mới lạ!
Trên thực tế, năm đó lần đầu của hắn đã trao cho Lăng Xuyên, mà Lăng Xuyên còn thiếu chút nữa gϊếŧ chết hắn, Khúc Khôn cứ như vậy tồn tại một bóng ma về chuyện đó trong đầu, từ đó bất luận là nam nhân, nữ nhân hay song nhi thì hắn vẫn luôn kinh nhi viễn chi.
Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc trừng lớn mắt, thầm nghĩ ông ngoại thực có sức hút nha.
Khúc Khôn nhìn bộ dạng ta có trách nhiệm của Lăng Xuyên, liền ném ra một ánh mắt xem thường, thầm nghĩ cái gọi là cầm thú đại khái chính là như vầy, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói lời lẽ chính nghĩa. So với Lăng Xuyên, xem ra Bạch Thần Tinh cũng còn hơn chán, nhưng mà chỉ là một chút thôi, đương nhiên hắn vẫn không dung nổi tên con rể này.
“Ta không coi trọng ngươi.” Khúc Khôn nói thẳng.
Lăng Xuyên có chút bất đắc dĩ mà nhìn Khúc Khôn, nói: “Chúng ta đều đã có tôn tử, cũng sắp có tằng tôn, ngươi lại nói như vậy, thật là làm cho người ta trong tâm lạnh lẽo.”
Khúc Khôn: “…”
Thấy đề tài chuyển tới trên người mình, Diệp Thạch không khỏi ngẩn ra.
Lăng Xuyên vẻ mặt tươi cười mà nhìn bụng Diệp Thạch, hỏi: “Bao giờ sẽ sinh đây?”
Diệp Thạch sờ sờ bụng, nói: “Ta là Linh Tộc, thời gian mang thai tương đối dài, hẳn là còn rất lâu nữa.”
Lăng Xuyên cười nói: “Không vội không vội, nghe nói là song bào thai?”
Diệp Thạch gật đầu, đáp: “Ân, là song bào thai.”
“Nhiều con nhiều phúc, Diên Tinh thật lợi hại.” Lăng Xuyên nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên, bỗng cảm thấy chán nản.
Lăng Xuyên lấy ra một cái nhẫn không gian giao cho Diệp Thạch, nói: “Bên trong này có hai con Trân Tước bát cấp, đã làm xong hết, nghe nói ngươi thích ăn thịt bát cấp thú, ta đã cố ý chuẩn bị cho ngươi đó.”
Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, nói: “Cám ơn...” Diệp Thạch nhất thời không biết nên gọi ông ngoại hay tiền bối, có chút khó xử.
“Không cần khách khí.” Lăng Xuyên nhìn bộ dáng khó xử của Diệp Thạch, tính tình tốt cười nói.
Lăng Xuyên cười ảm đạm nói với Diệp Thạch: “Diên Tinh à! Ông ngoại ngươi có chút hiểu lầm với ta, ngươi phải giúp ta nói rõ a!”
Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn một cái, chần chờ một chút, gật gật đầu.
Khúc Khôn căm giận ném ánh nhìn xem thường, Diệp Thạch thật ngu ngốc, bị người mê hoặc bằng xíu thịt ma thú đã muốn chuyển phe.
“Mẫu phụ ngươi xảy ra chuyện gì? Có muốn ta hỗ trợ không?” Lăng Xuyên nhíu mi hỏi.
Nhắc tới Khúc Tâm Dương, sắc mặt Diệp Thạch nhất thời trở nên ngưng trọng, “Phương thuốc Phản Linh Đan đã tới tay, hiện tại chỉ có thể chờ đan thuật của Mộ Thần tiến vào bát cấp hậu kỳ.”
Lăng Xuyên híp mắt hỏi: “Đan Tháp kia không được sao?”
“Đó là tộc nhân Mệnh Tộc, không được.” Diệp Thạch lắc đầu nói.
Lăng Xuyên híp mắt, thầm nghĩ quả nhiên, nhưng hắn chỉ nghĩ tháp chủ Đan Tháp chính là tộc nhân Mệnh Tộc, không nghĩ tới ngay cả thái thượng trưởng lão cũng vậy.
“Bằng không, ngươi cho ta một phần phương thuốc Phản Linh Đan, ta thử nhìn xem có thể chuẩn bị thêm một phần linh thảo hay không.” Lăng Xuyên ngẫm nghĩ một chút nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, “Cũng tốt.”
Khúc Khôn thấy thế cũng không phản đối gì, linh thảo luyện chế Phản Linh Đan có nhiều hơn cũng tốt, hắn không chê ít, dẫu sao Khúc Tâm Dương cũng là nhi tử của người kia.
Lăng Xuyên cùng hai người lại đàm luận vài câu, lưu luyến ly khai.
Khúc Khôn nhìn thấy Lăng Xuyên rời đi, tức khắc thở ra một hơi.
Diệp Thạch nhìn Lăng Xuyên đi xa, khóe miệng dâng lên một nụ cười thản nhiên, “Ông ngoại, kỳ thật tiền bối này cũng rất tốt.”
Khúc Khôn không còn gì để nói, xem thường nhìn Diệp Thạch, nói: “Ngươi đúng là mọc uổng một đôi mắt.” Một tên miệng lưỡi trơn tru, ghê tởm chết người không đền mạng như vậy mà Diệp Thạch lại thấy không tồi.
Diệp Thạch: “…”
“Ông ngoại, kỳ thật hắn đối với ngài rất tình thâm ý trọng, ngươi có người khác hắn cũng không để ý kia kìa, nhưng mà ông ngoại à, ngài thật sự có người nhiều như vậy? Có nam có nữ, cả hai đều ăn?” Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, có chút cổ quái hỏi.
Khúc Khôn thầm nghĩ, có nam có nữ? Ở đâu ra? Còn không phải do tên hỗn đản nào đó ép hắn phải nói như vậy hả? Hắn chỉ là phồng má giả mập mà thôi.
Khúc Khôn ho nhẹ một tiếng, nói: “Ông ngoại ngươi đây ở nước ngoài cũng là dạng tuyệt đỉnh cao thủ, không ít người thương nhớ đâu…”
Diệp Thạch tràn đầy sùng bái nhìn Khúc Khôn, “Ông ngoại thật lợi hại!”
“Biết vậy là tốt.” Khúc Khôn khoát tay áo, vẻ mặt hào phóng.
Diệp Thạch: “…”
“Ông ngoại thật sự không để ý tới hắnsao?” Diệp Thạch cau mày, có chút tiếc nuối hỏi.
Khúc Khôn vẻ mặt phiền chán: “Đúng vậy. Sao nào? Ngươi thích hắn?”
Diệp Thạch đảo mắt nói: “Ta cảm thấy hắn không tồi thôi!”
Khúc Khôn bĩu môi, dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, “Hắn không tồi? Ngươi cảm thấy hắn chỗ nào không tồi chứ?”
Diệp Thạch bẻ ngón tay đếm: “Thực lực mạnh, có tiền, luyện khí thuật tốt, diện mạo tốt, tình thâm ý trọng, bình dị gần gũi, nhu tình như nước, rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, hắn còn nói hắn rất nhớ ngài, vẫn luôn nằm mơ thấy ngài đó, không phải sao…?”
Khúc Khôn: “…” Diệp Thạch thật nghe lời, người nọ muốn y nói tốt, y đúng là nói thật.
“Đừng nói nữa.” Khúc Khôn nhịn không được chen vào.
Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Vì sao?”
Khúc Khôn thầm nghĩ, hắn bị Lăng Xuyên ghê tởm chết rồi, hắn không muốn còn bị cháu ngoại của hắn ghê tởm thêm một lần!
Khúc Khôn đen mặt, “Không tại sao cả.”
Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, “Ông ngoại, ngài có ấn tượng gì với hắn?”
Sắc mặt Khúc Khôn vặn vẹo một trận, “Vô sỉ, thấp hèn, không biết xấu hổ, mặt người dạ thú, nói năng ngọt xớt, không đứng đắn, hai mặt, khẩu Phật tâm xà, nên sớm chết sớm siêu sinh...”
Diệp Thạch: “…”
Khúc Khôn nhìn biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Diệp Thạch, hỏi: “Ngươi còn có cái gì muốn hỏi sao?”
Diệp Thạch lập tức lắc đầu “...Không có.”
……
Biệt viện Lăng gia.
“Thập Thất đệ, ngươi về rồi.” Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi ra ngoài tìm Khúc Khôn?” Lăng Trầm hỏi.
“Đúng thế.” Lăng Xuyên khóe miệng gợi lên một tia thản nhiên tươi cười.
“Sao lại đột nhiên muốn đi gặp hắn?” Lăng Trầm khó hiểu nói.
Lăng Xuyên cười cười, nói: “Tất cả mọi người muốn vào bí cảnh đi, ta đi tìm đối phương, liên lạc một chút tình cảm.”
“Lại bị người ta mắng?” Lăng Trầm tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lăng Xuyên thiết hạ cấm chế, ngoại nhân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cấm chế giữa hai người, Lăng Trầm cũng không biết Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn nói những gì, nhưng nghe nói lúc Khúc Khôn rời đi, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
Lăng Xuyên vuốt cằm, thản nhiên cười cười: “Tính tình đối phương có chút lớn, không dễlấy lòng lắm.”
“Thập Thất đệ, không phải ngươi nói sẽ giáo huấn hắn sao?” Lăng Trầm có phần hưng trí hỏi.
Lăng Xuyên không cho là đúng “Sao lại thế? Ta làm sao có thể nói những thứ như thế về hắn? Ngươi chắc là suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Lăng Trầm: “…”
……….
Bạch gia.
“Ông ngoại thoạt nhìn tức giận như vậy, có phải các ngươi gặp được Lăng Xuyên?” Mộ Thần quái dị hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy,gặp được một ông ngoại khác, cho nên ông ngoại tâm tình không tốt, nhưng mà kỳ thật ông ngoại kia rất tốt.”
“Tốt? Chỗ nào tốt?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch đảo mắt nói: “Hắn đưa thịt nướng cho ta ăn, Trân Tước bát cấp, ăn rấtngon.”
Mộ Thần: “…” Bởi vì cho ăn nên là người tốt? Hắn vốn đang nghĩ về vấn đề đồ ăn cho Diệp Thạch, hiện tại xem ra cũng không cần quá lo lắng nữa.
Diệp Thạch nhìn sắc mặt Mộ Thần, vội vàng nói: “A, ta không phải bởi vì hắn đưa thịt nướng mới nói hắn là người tốt đâu.”
Mộ Thần: “…”
“Ông ngoại kia có nói cái gì không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Có,hắn nói năm đó mình quá thô lỗ, thực xin lỗi ông ngoại, hắn nói vẫn luôn rất muốn ông ngoại, hỏi ông ngoại có nghĩ tới hắn không, hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch nghiêng đầu nói: “Kỳ thật ông ngoại này rất tốt, rất ôn nhu, rất tình thâm ý trọng.”
Mộ Thần nhìn chằm chằm Diệp Thạch, trong lòng không ngừng bốc lên mùi dấm chua nồng nặc, cười gằn một tiếng, “Việc của trưởng bối, tốt nhất hãy để cho trưởng bối tự mình xử lý, chúng ta không cần nhúng tay.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được rồi.”