Đỗ thị lại lớn tiếng kêu khóc “Y có tiền mở tiệm, ta bảo y chiếu cố thân huynh đệ y lại không muốn. Đúng là bất hiếu…”
Tần Miễn lại bổ sung “Huynh đệ y biết rõ trong tiệm bọn ta không thiếu nhân thủ, mời hai hỏa kế đều đã ký văn thư không thể làm trái ước hẹn, vậy mà vẫn cưỡng cầu chúng ta mời họ đến hỗ trợ. Các vị khách quan cũng thấy tiệm chúng ta nhỏ như vậy, cần nhiều nhân thủ làm chi?”
“Cũng phải.” Hơn phân nửa khách nhân nhao nhao gật đầu.
Kẻ có lá gan lớn còn nói: “Nhân thủ đã đủ còn đòi tới, chẳng phải là muốn nhận công không?”
Vẻ mặt Đỗ thị hết xanh lại đen, hết hồng lại trắng, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn Lôi Thiết nấu canh malatang như không có chuyện gì, ai oán nói: “Lão Đại, ta biết ngươi không thích người mẹ kế này, cảm giác người mẹ kế này luôn nhằm vào ngươi, ta không cầu ngươi hiếu thuận ta, chỉ cầu ngươi nể tình mấy huynh đệ cùng một cha với ngươi, chiếu cố chúng một chút.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vài vị khách nhân lộ vẻ thông hiểu, còn khẽ gật đầu, cảm giác lời Đỗ thị nói cũng hợp tình hợp lý.
Tần Miễn biến sắc. Hay cho Đỗ thị, biết mạnh bạo không được, liền ra vẻ mềm mỏng lừa dối người ngoài.
“Bất kể bà nói gì đi nữa, chuyện bà ngược đãi Lôi Thiết khiến huynh ấy mười hai tuổi rời nhà trốn đi là sự thật. Bà nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao, chỉ tin lời phiến diện của bà? Việc này hỏi thăm một chút liền biết lời ai nói mới là sự thật.”
Đỗ thị hung dữ trừng Tần Miễn giống như kẻ thù gϊếŧ cả nhà. Tầng tầng lớp lớp ánh mắt giễu cợt của người chung quanh dừng trên người bà, hận ý cùng nộ khí khuấy đảo không ngừng trong ngực, khí huyết dâng cao, đột nhiên bà sải bước đến cái bàn gần nhất, không hề báo động trước mà hất bàn lên. Thoáng chốc, sáu bát malatang nóng hổi đều văng ra ngoài. Trong đó một chén bay thẳng tắp về phía Tần Miễn.
Mọi người đều kinh hô thành tiếng.
“Á!”
“Cẩn thận!”
Tần Miễn cũng cả kinh, trơ mắt nhìn chén malatang nóng hổi bay tới mặt hắn.
Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe qua.
Nguyên lai Lôi Thiết bỗng đạp hư không nhảy lên, hai tay cử động liên tục, tiếp được cả sáu bát malatang, vững vàng đặt lên một bàn khác. Sáu bát canh ngay cả một giọt canh cũng không văng ra.
Lại tập trung nhìn kỹ, Lôi Thiết vững như thái sơn đang đứng bên cạnh Tần Miễn.
“A!” Một vị khách nhân nhìn chằm chằm Lôi Thiết, sợ hãi nói “Không ngờ đại lão bản tiệm này còn có võ công!”
“Đại lão bản?” Khoé miệng Tần Miễn giật giật, lén trừng Lôi Thiết. Trừ hai hỏa kế và vài khách quen, những người khác vẫn quen gọi Lôi Thiết là đại lão bản.
Lôi Thiết luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn, đáy mắt xẹt qua ý cười.
“Không sao chứ?”
Chỉ là tim đập hơi nhanh, Tần Miễn lắc đầu “Không có việc gì.”
Đỗ thị bị Lôi Thiết doạ sợ tới mức ngây ra như phỗng, hai chân phát run, nhất thời không thể động đậy. Vừa rồi bà nhìn rất rõ ràng, Lôi Thiết bỗng nhiên từ cửa bay lên tiếp được sáu bát. Sao, sao y lại biết bay?
“Đã khiến các vị sợ hãi!” Lôi Thiết chắp tay với các khách nhân nói “Toàn bộ khách nhân đều được ưu đãi hai mươi phần trăm, coi như hai người Lôi mỗ tạ lỗi với các vị.”
“Phải.” Tần Miễn cười ấm áp “Các vị từ từ ăn, đừng để người khác làm hỏng hưng trí.”
Khách nhân trong tiệm đa số là nam nhân, sẽ không sợ một phụ nhân như Đỗ thị, nhao nhao mỉm cười nói không sao, ngồi về tiếp tục ăn.
Lôi Thiết mắt lạnh nhìn Đỗ thị, con ngươi đen kịt càng thêm thâm trầm âm u, phảng phất như hai mắt là hai cái hố đen.
Đỗ thị muốn dời tầm mắt mình đi, lại phát hiện căn bản không dời nổi, môi run rẩy không nói được một chữ, đáy lòng hoảng sợ giống như bị thủy triều vồ lấy, hơi không thở nổi.
Triệu thị, Tiền thị cũng hoảng sợ, hai người rúc vào nhau, sợ Lôi Thiết chuyển nộ khí sang người họ.
Lôi Thiết thu uy áp lại, lạnh nhạt nói: “Còn không đi?”
Nói xong, hắn kéo Tần Miễn trở vào tiệm.
Đỗ thị tức thì mềm eo.
Triệu thị Tiền thị thầm thả lỏng một hơi, nhanh chóng chạy tới đỡ bà, thấp giọng nói: “Nương, chúng ta đi thôi.”
Đỗ thị đi ra vài bước, hừ nhẹ một tiếng “Coi bộ dạng sợ hãi của các ngươi kia! Hắn chẳng qua chỉ hù ta sợ mà thôi, sao dám làm gì ta? Không được, phải nghĩ biện pháp khác, tóm lại cửa tiệm này — Hừ.”
Một vị khách nhân vùi đầu ăn malatang nghe được lời bà, lắc đầu. Người mẹ kế này thật đúng là không nói nổi.
Tần Miễn đứng ở cửa tiệm, như cười như không nhìn Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị ở bên kia nói thầm, khoé môi giương lên nụ cười giảo hoạt, trông mà rùng mình.
Vương Thuận cẩn thận hỏi: “Đại lão bản, ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
Tần Miễn cười tủm tỉm, không nói vòng vo: “Tiểu Thuận này, năm nay ngươi mười tám tuổi nhỉ? Hỏi cưới tức phụ chưa?”
Mặt Vương Thuận đỏ lên “Tháng Ba sang năm sẽ thành thân.”
“À, vậy nên nói sớm để ta ‘chúc mừng’ chứ.” Tần Miễn nói tiếp “Nhìn tiểu tử ngươi thế này hẳn là rất hài lòng với tức phụ tương lai. Lúc trước làm mai nhất định đã mời bà mối danh tiếng nhỉ?”
Vương Thuận lắc đầu “Bà mối làm mai cho ta là bà Vương thôn Diêu Sơn, có danh tiếng nhất trấn Lưu Thủy chính là bà mối Kim. Nghe nói các cặp thu thê bà làm mai tám chín phần mười đều sống với nhau rất hoà thuận.”
Một vị khách nhân ăn thịt nướng hô: “Tiểu lão bản, tính tiền!”
“Đến đây!” Tần Miễn trả lời xong liền hối hận. Tiểu lão bản là Lôi Thiết mới đúng a!
Hắn quay đầu trừng Lôi Thiết, đúng lúc Lôi Thiết cũng nhìn qua.
Tần Miễn dám khẳng định Lôi Thiết mới vừa cười, tuy trên mặt không cười nhưng ánh mắt có. Thu tiền xong, hắn tán dóc tiếp với Vương Thuận “Vừa rồi ngươi nói thật à? Bà mối Kim kia thật lợi hại như thế?”
“Đương nhiên!” Vương Thuận khẳng định “Các đại thẩm thôn ta đều nói như vậy. Bất quá giá làm mối của bà cũng cao hơn người khác.”
“À.” Tần Miễn liếc mắt thấy Trịnh Lục bưng đồ ăn đi ngang qua thuận tiện nghe lén hai người nói chuyện, bèn trêu ghẹo: “Tiểu Lục tử cũng muốn cưới vợ? Tiểu Thuận tử, mau chóng nói nơi ở của bà mối Kim cho hắn đi. Ha ha ha.”
Trịnh Lục biết vị tiểu lão bản này rất hoà khí, lập tức cười hì hì hỏi Vương Thuận địa chỉ của bà mối Kim thật.
Đáy mắt Tần Miễn khẽ cười giảo hoạt, bất động thanh sắc ghi tạc địa chỉ kia vào lòng.
Buổi chiều, bán xong đồ ăn kết thúc công việc, Tần Miễn chạy đến bên cạnh Lôi Thiết đang thu dọn bếp “Đêm nay chúng ta không về nhà, nghỉ ngơi tại trấn trên một đêm được không?”
Lôi Thiết gật đầu đồng ý.
Sau khi Tần Miễn lấy tiền trong rương ra, nói với Trịnh Lục và Vương Thuận: “Các ngươi dọn dẹp xong cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng, hai vị lão bản, ngày mai gặp.”
Đến quán trọ duy nhất ở trấn trên đặt một phòng, dặn hỏa kế cho trâu ăn xong, Tần Miễn kéo Lôi Thiết đi tới một cửa tiệm may mặc.
“Ta có một chiêu độc có thể khiến Đỗ thị sau này sẽ không có thời gian gây phiền toái cho chúng ta, huynh có ý kiến gì không?”
Lôi Thiết lắc đầu, hơi tò mò ý đồ của tức phụ.
Tần Miễn cười cười thần bí, không giải thích “Rất nhanh huynh sẽ biết. Đi theo ta.”
…….
Mấy ngày nay đều nắng, trời trong quang đãng, nắng cao gay gắt. Ánh sáng ấm áp chiếu xuống cả đại địa, khắp nơi phủ kín một ram màu ấm cúng, khiến tâm trạng người tốt theo.
Nhưng tâm tình của năm người Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Lôi Hướng Nhân, Triệu thị và Tiền thị lại hỏng bét vô cùng. Vừa nghĩ Lôi Thiết và Tần Miễn mỗi ngày đếm tiền đếm tới đau tay, lòng mấy người họ như bị trăm ngàn con kiến cắn xé.
“Nương, rốt cuộc người đã nghĩ được cách chưa? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn đại ca kiếm tiền thôi ư?” Giữa Lôi Đại Cường và Đỗ thị, Lôi Hướng Nhân tin tưởng mẹ mình hơn.
Đỗ thị nhăn mày “Không phải ta đang nghĩ cách sao?”
“Đã vài ngày rồi…” Tiền thị nhỏ giọng bĩu môi, thầm thở dài, mình thì ngồi đây phát sầu mà nhà tướng công mình lại không để bụng chút nào.
Lôi Hướng Nghĩa biết tức phụ đang trừng hắn ta, hắn ta cũng muốn kiếm tiền, nhưng tính kế thân huynh đệ khiến hắn cảm thấy áy náy, thứ hai, bọn họ không phân gia, dù thật tới cửa tiệm đại ca làm kiếm chút đỉnh thì tiền cũng không phân đến tay hắn, nên hắn ta vẫn luôn thiếu hăng hái.
Lôi Đại Cường căm hận nói: “Nếu thật sự không được, ta tự mình ra mặt, ta không tin…”
Người một nhà đang thương lượng, ngoài cửa sân vang lên một tiếng nói thanh thoát “Đây có phải là nhà của Lôi Đại Cường Lôi huynh đệ không?”
Ngoài cửa là một vị phụ nhân mặc áo khoác đỏ viền vàng, mái tóc màu tro, niên kỉ khoảng trên dưới năm mươi nhưng khuôn mặt mỉm cười, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu đứng thẳng, rất có khí thế riêng biệt. Lại nhìn búi tóc bà, trâm cài đính một đoá hoa to đỏ thẫm, đây không phải lối trang điểm của bà mai sao?
Đỗ thị nghĩ đến trong nhà có hai nam một nữ còn chưa định thân, trong lòng vui vẻ, bước nhanh ra ngoài nghênh đón “Đây chính là Lôi gia, không biết ngài là…?”
Phụ nhân cười ha hả nói: “Ta là bà mối Kim ở trấn trên.”
Đỗ thị mừng rỡ “Ngài họ Kim? Chính là vị được xưng là ‘danh chuỷ(1)’ kia?”
“Không dám nhận, ha ha, do người bên ngoài nể mặt coi trọng mà thôi.” Bà mối Kim nói thế nhưng trong mắt lại có vài phần kiêu ngạo, hiển nhiên rất tự đắc về bãn lãnh của mình.
“Mời vào, mời vào.” Đỗ thị tươi cười, nói với Triệu thị và Tiền thị “Còn không nhanh chóng mang điểm tâm nước trà ra?”
Vành tai Lôi Hướng Lễ đỏ lên, không được tự nhiên hơi cúi đầu. Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào đều nhỏ hơn hắn ta, bà mối Kim hơn phân nửa là nhằm vào hắn mà đến.
Bà mối Kim đi vào liền nhìn lướt qua mọi người trong phòng, rất nhanh, ánh mắt quả quyết dừng ở khuôn mặt Lôi Đại Cường. Tướng mạo Lôi Đại Cường hơi già, nhưng nông dân đều như vậy, tuổi ước chừng bốn mươi, dáng người trông gầy nhưng từ cơ bắp rắn chắc trên cánh tay cho thấy thân thể không yếu. Sau khi nắm được thông tin cơ bản, phần thắng trong lòng bà mối Kim càng lớn.
“Chúc mừng Lôi huynh đệ, chúc mừng Lôi đại muội. Sắp tới nếu việc thành, về sau chẳng những Lôi huynh đệ có thể hưởng phúc, Lôi đại muội cũng có thêm một tri kỷ.” Bà cười rất tươi, tiếng nói chuyện hơi khàn nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, dễ lấy hảo cảm của người khác.
‘Thêm một tri kỷ’, nói cách khác là trong nhà tăng thêm nhân khẩu. Đỗ thị thầm cân nhắc trong chốc lát, không dám thất lễ với bà mối, tự mình rót trà cho bà, hỏi: “Không biết là cô nương nhà ai, là nói cho lão Tứ hay lão Ngũ nhà chúng ta?”
Bà mối Kim không trả lời ngay, diễn giải: “Cô nương này chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, làm việc cũng nhanh nhẹn. Không chỉ thế, nàng còn nói nguyện ý mang theo đồ cưới trị giá hai mươi lượng vào cửa. Lôi huynh đệ, Lôi đại muội, các người nói đây có phải một đại hỉ sự không?”
Hai mươi lượng! Hai mắt Đỗ thị, Lôi Đại Cường đều sáng lên, bộc lộ vui mừng mãnh liệt.
Lôi Hướng Lễ lại hơi khó chịu. Hai mươi lượng đồ cưới không phải số nhỏ. Nhà bình thường dù làm lụng vất vả cả năm cùng lắm chỉ tích cóp chưa đến hai lượng. Tức phụ có tiền như vậy, hắn ta quản nổi sao?
“Bà mối Kim nói thật ư?” Lôi Đại Cường không dám tin cho lắm “Điều kiện nhà chúng ta chỉ tính là bình thường, một cô nương như vậy nguyện ý gả đến nhà chúng ta sao?”
Ý cười của bà mối Kim càng sâu “Sao không nguyện ý? Huống chi bà mối như ta không phải có tác dụng hoà giải ư?”
Đỗ thị hỏi: “Vậy cô nương này là nói cho lão Tứ hay lão Ngũ?”
Bà mối Kim nhấp một ngụm trà, cười sáng lạn, ánh mắt nhìn Lôi Đại Cường “Đều không phải. Là nói gả cho Lôi huynh đệ làm bình thê.”
“Cái gì!” “Bịch!” một tiếng, Đỗ thị từ trên ghế ngã ngồi xuống mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
-Hết chương 49-
Chú giải:
(1) Danh chuỷ: tức là dẻo miệng, dịch ra thì giống như chê bai quá
———