Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 23: Thùng vàng đầu tiên – Máy cán mì cầm tay (2)

Tần Miễn dọn chén bát vào bếp, lau tay đi ra, cầm bản vẽ đưa cho Lôi Thiết “Đây là máy cán mỳ cầm tay ta vẽ.”

Máy cán mỳ cầm tay? Lôi Thiết nghi hoặc nhìn tờ giấy, đầu tiên là cảm thấy nét vẽ nhỏ và *** tế, không biết dùng gì để vẽ, tạm thời đặt nghi vấn vào lòng, nhìn kỹ nội dung. Điểm đáng ngờ trên người tiểu tức phụ không ít, không chỉ có thứ này.

Bút pháp bản vẽ rõ ràng, nội dung ngắn gọn sáng tỏ, dễ dàng xem hiểu.

Tần Miễn ngồi xuống cạnh Lôi Thiết “Hôm qua không phải chúng ta đi dạo khắp trấn trên sao? Ta phát hiện mì sợi của các tiệm mì đều là vừa làm vừa nấu, rất tốn thời gian. Máy cán mỳ cầm tay này có thể làm ra sợi mì nhanh chóng, đem hong khô còn có thể trữ được khá lâu. Ta có hai ý tưởng, hoặc là bán bản vẽ này cho công tượng(1), hoặc là trả tiền cho công tượng làm ra máy cán mì rồi bán cho tửu lâu và tiệm mì lấy lãi, hai cách đều có thể bán được giá tốt.”

Lôi Thiết nhìn chằm chằm hắn một lát, muốn nói lại thôi. Tiểu tức phụ của y có vẻ như vội muốn kiếm tiền. Ánh mắt về lại bản vẽ, đáy mắt loé lên suy nghĩ sâu xa “Nếu thật sự hiệu quả như lời ngươi, sao không lưu lại, tự mình làm xưởng mì?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Không ngờ cổ nhân cũng có tư duy nhanh nhẹn như vậy. Tần Miễn tán thưởng nhìn y “Ta cũng có nghĩ tới. Nhưng chúng ta bá tánh bình dân không có núi dựa. Giữ thứ đồ tốt như vầy một khi bị người có thực lực và thế lực nhìn trúng e là sẽ rước phiền toái.” Hắn còn rất nhiều phương pháp kiếm tiền, cũng không đặc biệt để ý máy cắt mì. Chuyện quan trọng trước mắt là dùng tốc độ nhanh nhất kiếm đủ số tiền xây căn nhà ngói. Hắn không muốn ở nhà cỏ tranh.

Lôi Thiết nghĩ nghĩ, thay đổi chủ ý “Giá không thể thấp.”

“Đương nhiên.” Tần Miễn quả quyết gật đầu “Nói thế nào đây cũng là kỹ thuật mới chứ? Ý ta như vầy, nếu bán bản vẽ thì bán năm mươi lượng bạc Nếu là bán máy cán mì thì một máy hai lượng bạc. Thế nào?”

Lôi Thiết: “Năm lượng.” Tần Miễn buồn cười, nhìn không ra Lôi Thiết cũng là người yêu tài. Cẩn thận ngẫm lại, năm lượng bạc tương đương với năm nghìn tệ ở hiện đại, đối với cửa tiệm bán mì mà nói không tính là đắt.

Hắn hơi khó xử nhăn mày “Bất kể là bán cho ai, tốt nhất có thể làm ra một thành phẩm. Nhưng nếu tìm công tượng làm chẳng phải sẽ tiết lộ nội dung bản vẽ?”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Ta làm.”

Tần Miễn kinh ngạc “Huynh làm?”

Lôi Thiết gật đầu “Ngày mai lên núi chặt gỗ.”

Tần Miễn nổi lòng hiếu kỳ với mười năm quá khứ của Lôi Thiết rồi. Rốt cuộc đã trải qua việc gì, cách nói năng của Lôi Thiết không giống nông dân, biết săn bắt, biết chữ, còn biết làm mộc.

Lôi Thiết đứng lên “Ngủ.”

“Đợi đã.” Tần Miễn ngăn y lại, nói năng lý lẽ “Nếu ta nghĩ ra được một cách kiếm tiền cho nhà mình, vậy từ nay về sau chén bát có phải nên do huynh rửa không? Nhà này là của hai chúng ta, ta nỗ lực, huynh cũng nên nỗ lực.”

Lôi Thiết sửng sốt, một câu cũng không nhiều lời, xoay người vào bếp.

Nam nhân tốt a. Tần Miễn bật ngón cái với bóng lưng y, đi theo vào “Trong nồi có nước ấm, dùng nước ấm tẩy, nếu không sẽ không sạch. Tẩy xong thì rửa lại bằng nước ba lần.”

Lôi Thiết không lên tiếng, làm theo.

Tần Miễn yên lòng cầm chén súc miệng và khăn đi rửa mặt, trước khi vào phòng thì thuận tay thu quần áo khô phơi trên sào. Phơi dưới mặt trời một ngày, quần áo rất thơm mùi nắng. Hắn gấp quần áo cả hai ngay ngắn, để riêng ra Tám đôi tất cũng đặt riêng, mỗi người bốn đôi.

Thu xếp xong, hắn trèo lên giường, ngáp một cái.

Chẳng qua bao lâu, Lôi Thiết đi vào.

“Ta làm cho huynh bốn đôi tất, để trong rương quần áo ấy.”

“Ừ.”

Tần Miễn nhướng mày. Không nói cảm ơn hở? Hắn xoay người hướng vào tường, chuẩn bị ngủ.

“Ngày mai ta cùng huynh lên núi.”

“Cần phơi lúa, phải có người trông.”

“Yên tâm, ta có cách.” Tần Miễn bình tĩnh nói.

Lôi Thiết không nói lời nào, Tần Miễn chỉnh tốt tư thế ngủ, khép hai mắt lại.

Nửa đêm nằm mơ đi tìm WC, Tần Miễn thoáng cái bừng tỉnh, bụng căng căng. Hồi đi học hắn đã nuôi thói quen, phàm là đi thi, ngồi xe hoặc trước khi ngủ phải đi WC một lần, nếu không thì không thể yên tâm. Buổi chiều uống quá nhiều nước, trước khi lên giường lại quên đi vệ sinh, lúc này hắn mắc tiểu đến tỉnh.

Trong phòng tối như mực, hắn sờ soạng bò dậy, tay đè lên một thứ gì đó rắn chắc mà ấm áp, một luồng khí nóng thổi qua bên qua cùng với tiếng nói trầm thấp khàn khàn “Gặp ác mộng?”

Lúc này Tần Miễn mới phát hiện mình đang ôm eo Lôi Thiết, tay đè lên bụng Lôi Thiết, hắn vội rút tay về, tim đập chậm một nhịp, đầu lưỡi líu lại “Không phải… Ta, à, ta muốn đi tiểu.”

“Đừng động.”

Bả vai bị ấn một cái, ngay sau đó hắn nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, tiếp đó ‘Xẹt’ một tiếng, tia lửa bốc lên trong bóng đêm, lại thêm một âm thanh, đèn dầu được Lôi Thiết thắp sáng.

Tần Miễn bay nhanh xuống giường, mang giày vào, lao khỏi phòng.

Lôi Thiết nghe tiếng chốt cửa bị trợt ra thần tốc, khóe môi vươn lên một độ cong rõ rệt, rất nhanh lại biến mất, nhắm mắt.

Tần Miễn không đi nhà xí sau phòng mà lủi đến ven mảnh rừng trúc nhanh chóng thả nước, toàn thân thoải mái về phòng, trước khi lên giường thì thổi tắt ngọn đèn, sau đó cố ý nằm ở mép giường.

Sau khi ngủ say, cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh, hắn vô tri vô giác chen qua, bị nam nhân cũng đã say ngủ vươn tay ôm chặt theo thói quen mà không biết.

-Hết chương 23-

——-