Vợ chưa cưới:
Mãi đến khi ngồi lên xe rồi, Giản Nhân Nhân vẫn trong tình trạng mông lung.
Cho dù cô đã quá rõ bản thân mình sắp trở thành vợ của Thẩm Tây Thừa, nhưng khi được anh giới thiệu như vậy, ngoài cảm giác không quen ra còn có một cảm giác đại loại có thể gọi là hân hoan.
Cho dù cô và người đàn ông này bắt đầu như thế nào, cho dù giữa cô và anh bị trói buộc bởi một nguyên nhân nào đó mà miễn cưỡng phải ở bên nhau thì sau cùng cô và anh cũng sắp trở thành vợ chồng, hơn nữa lại còn sắp có con với nhau. Điều này có nghĩa là, nếu không kể đến những yếu tố bên ngoài tác động đến cuộc sống thì từ nay về mai sau, họ sẽ là người một nhà.
Giản Nhân Nhân cũng biết, bản thân mình không hề thích hợp với Tây Thừa, cho dù là sự từng trải hay hoàn cảnh trưởng thành, anh ấy không hiểu cô, cô cũng không cách nào có thể đồng cảm được với người đó. Nếu như không phải vì sự cố ngoài ý muốn kia, không phải vì đứa bé này sẽ không bao giờ có chuyện bọn họ ở bên nhau.
Không thích hợp cũng chẳng sao, ít nhất thì họ cũng sắp thành vợ chồng rồi. Nếu đã như vậy, cô không nên tiếp tục bi quan nữa. Cho dù chỉ vì muốn đứa bé trong bụng có một mái ấm gia đình hạnh phúc, cả cô và Thẩm Tây Thừa đều phải thử một lần tiếp nhận đối phương.
Nếu như tình yêu là thứ có thể bồi đắp mà nên, vậy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
- Sau khi kết hôn thì sống ở đâu?
Giản Nhân Nhân chủ động tìm chủ đề nói chuyện, nhưng đây cũng là chuyện mà cô đang quan tâm. Trong suy nghĩ của mình, cô không hề muốn sống ở nhà của Thẩm gia. Có thể là do quan điểm của cô khá phiến diện, nhưng cô luôn cảm thấy là mẹ chồng con dâu nếu cùng chung sống dưới một mái nhà sẽ không tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn, chứ đừng nói đến là sống với cả một tập thể như vậy.
Thẩm Tây Thừa quay đầu lại nhìn cô một cái nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt.
- Tôi có mấy căn nhà, đợi có thời gian tôi sẽ đưa em đi, em thích ở đâu thì sẽ ở đó.
Dù gì Giản Nhân Nhân vẫn còn trẻ, nhất thời tò mò không kiềm chế được mà hỏi:
- Không ở cùng người nhà anh sao?
- Từ lúc tôi về nước đã không còn sống ở nhà nữa. Em cũng đừng lo, tôi đã sắp xếp xong người nấu cơm hàng ngày và người dọn vệ sinh theo giờ rồi.
Anh ngập ngừng giây lát.
- Đợi lúc mang thai đến khi sinh xong, nếu như em muốn, tôi có thể đưa mẹ ở dưới quê lên chăm sóc, thời gian ở cữ tôi cũng sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thoả cho em.
Đúng thật là tận tâm chu đáo mà.
Giản Nhân Nhân lại có một suy nghĩ, có phải Thẩm Tây Thừa vì nghĩ cho cô nên mới nói sẽ không về Thẩm gia ở?
- Không cần mẹ phải lên đâu.
Dù gì cô và bà Giản cũng không phải là mẹ con thực sự.
- Bà vẫn còn chưa nghỉ hưu, nếu xin nghỉ phép quá lâu cũng không tiện lắm.
- Em quyết định là được.
- Cám ơn anh.
Giản Nhân Nhân biết, Thẩm Tây Thừa không nhất thiết phải làm đến mức này.
- Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm.
Tuy là anh nói không cần khách khí nhưng lời anh nói ra lại càng khách khí hơn, Giản Nhân Nhân phải cố nén cười. Hai người họ từ người lạ trở nên thân thiết, tóm lại vẫn cần phải có một khoảng thời gian để thích ứng lẫn nhau, cho nên cứ để thuận theo tự nhiên vẫn hơn.
Thẩm Tây Thừa nghĩ một lát rồi nói:
- Bố mẹ tôi rất vui mừng. Họ lại là những người mạnh mẽ và hay áp đặt, nếu như họ có làm điều gì không phải hoặc có nói điều gì không đúng, em cũng đừng tranh cãi với họ. Em có thể nói với tôi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.
Giản Nhân Nhân cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là khi nghe Thẩm Tây Thừa nói mấy lời như vậy, cô có chút bất ngờ.
Cô biết anh sẽ không nói suông, lời anh nói là thật, anh nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa nhất có thể.
Thật là làm khó cho anh mà, sau này có thể anh sẽ phải làm người trung gian giữa họ rồi.
- Được! Thực ra em cho rằng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu chủ yếu là do quan điểm sống khác nhau và còn cả cách nuôi dạy con cái nữa.
Giản Nhân Nhân bây giờ đang đứng đối diện với Thẩm Tây Thừa, cũng bắt đầu nói nhiều hơn trước.
- Nếu như sau khi kết hôn chúng ta đã không sống cùng bố mẹ, vậy thì quan điểm và thói quen sinh hoạt sẽ không có sự khác biệt, chỉ còn lại vấn đề con cái thôi.
Thẩm Tây Thừa vẫn giữ nguyên sắc mặt, gật đầu đáp:
- Cái này em không cần quá lo đâu. Đợi sau khi đứa trẻ ra đời rồi, bố mẹ tôi cũng chỉ thỉnh thoảng ghé thăm thôi, nếu như họ có chỗ nào làm chưa tốt, em cứ trực tiếp nói với tôi là được.
Có những lời này của anh, trong lòng Giản Nhân nhân đã an tâm hơn rất nhiều.
Cô luôn cảm nhận được Thẩm Tây Thừa là người tài giỏi, dường như mọi chuyện anh nghĩ đến đều rất chu đáo.
Cho dù là đi chụp ảnh cưới hay là chuyện nơi ở sau kết hôn. Bởi vậy mới nói, lớn tuổi một chút cũng có cái lợi của nó, anh không phải là người không hiểu chuyện, cũng không còn là đứa trẻ cần có người phụ nữ dạy dỗ nữa mà đã là người đàn ông chín chắn trưởng thành rồi.
- Em tin anh.
Giản Nhân Nhân buột miệng thốt ra câu này, nhưng cô rất nhanh ý thức được là bản thân vừa nói gì, cô có chút ngại ngùng bổ sung thêm một câu:
- Em luôn cảm thấy chuyện gì anh cũng biết, chuyện gì cũng có thể làm rất tốt. Điều này khiến cho em vô cùng an tâm!
Thẩm Tây Thừa có vẻ sửng sốt trước câu nói này của cô.
- Cũng có những chuyện mà tôi không biết.
Thẩm Tây Thừa lại ngập ngừng một hồi.
- Nhưng em cứ tiếp tục mà xem tôi như vậy đi.
Ý gì vậy?
Dù sao năng lực suy luận Giản Nhân Nhân cũng thuộc dạng đỉnh cao, nên cô hiểu câu trên có phải muốn nói là anh hy vọng vợ tương lai của mình tin rằng không có điều gì mà anh không làm được?
Chẳng phải cô đang cảm thấy là anh chính là người không có điều gì là không làm được sao ?
Cái gì cũng biết, chuyện gì cũng làm rất giỏi.
***
Thực ra công việc của Thẩm Tây Thừa rất bận rộn, chẳng qua đến cả ông nội cũng đã lên tiếng nhắc nhở, bây giờ không còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện kết hôn này hết.
Hôn lễ ở Đế Đô không cần bọn họ phải quá bận tâm, Thẩm phu nhân đã một tay chuẩn bị xong xuôi, bà nhất quyết muốn tổ chức một hôn lễ thế kỉ cho cậu con trai độc nhất của bà.
Thẩm Tây Thừa tranh thủ được thời gian ba ngày nghỉ phép để cùng Giản Nhân Nhân về quê, tất nhiên là Thẩm Danh Thắng và phu nhân sẽ cùng về. Đây coi như là cuộc gặp gỡ chính thức giữa bố mẹ hai bên, cũng xem như lễ cầu thân.
Nhà họ Giản ở phương Nam, ngồi máy bay cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ là đến. Đối với ông Giản và bà Giản mà nói, tuy là trước đây cũng đã gặp qua Thẩm Tây Thừa, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhà thông gia và con rể chính thức đến nhà chơi nên mới sáng sớm hai ông bà đã dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, lau sàn nhà sạch đến sáng bóng, kể cả buồng trong lẫn ngóc ngách trog nhà đều được quét dọn một lượt.
Bà Giản lại nhờ ông Giản đi chợ mua thức ăn, bà định là tối nay sẽ làm một bữa cơm thật thịnh soạn để tiếp đãi bên thông gia.
- Đặt một phòng ăn riêng ở nhà hàng có phải đỡ rách việc hơn không .
Ông Giản không tán đồng mà nói lại :
- Gia đình nhà họ quyền thế như vậy chắc gì đã thích ăn mấy món ăn dân dã tầm thường này.
- Ông thì biết cái gì?
Bà Giản lườm ông một cái.
- Đây là cách chúng ta thể hiện sự tôn trọng họ, phải rồi, khách sạn ông đã đặt xong chưa ?
Nơi nhà họ sống là một thành phố nhỏ ở phương Nam, không có khách sạn năm sao, chỗ tốt nhất cũng chỉ có bốn sao thôi. Bà Giản còn sợ Thẩm gia sẽ không vừa ý, dù gì họ cũng xuất thân từ gia tộc danh giá.
- Đặt rồi, đã đặt hai phòng đẹp nhất, tiêu tốn của tôi hơn một ngàn tệ rồi đấy.
Ông Giản trước nay vốn rất tiết kiệm nghĩ đến lại thấy xót ruột.
- Ông đừng có mà ở trước mặt họ thể hiện ra cái tính nhỏ nhen đó, ông quên rồi sao? Thẩm gia đã chuẩn bị cho chúng ta cả đống lễ vật đem về đây, đó toàn là đồ đắt tiền cả đấy.
Ông Giản lại thở vắn than dài nói :
- Tôi vẫn cứ thấy lo cho con bé Nhân Nhân. Nhà chúng ta như thế nào? Thẩm gia kia lại là gia đình ra sao? Vốn dĩ hai bên không tương xứng với nhau, tôi sợ ngày tháng sau này của con bé sẽ không dễ sống đâu.
- Nhưng đâu còn cách nào khác, con bé đã có thai rồi.
Bà Giản an ủi chồng:
- Tôi thấy Tây Thừa cũng tốt, tuy là nó không phải đứa nói nhiều. Bây giờ chúng ta phải thể hiện thật tốt, phải để cho Thẩm gia thấy, mặc dù gia cảnh chúng ta bình thường nhưng con bé Nhân Nhân cũng là đứa con duy nhất, là bảo bối của nhà chúng ta.
Bà Giản đã mua rất nhiều đồ ăn, dễ phải nhiều bằng đồ ăn của cả nhà lúc đón năm mới mất, điều này tất nhiên sẽ thu hút chú ý của bà con láng giềng rồi.
- Mẹ Nhân Nhân à, làm cơm thết đãi khách quý đấy à? Ái chà, còn mua cả gà mái tơ nữa này.
Đây là lời của bà Vương hàng xóm, nổi tiếng lắm điều nhất phố.
- Cũng không phải là thết đãi gì.
Khuôn mặt bà Giản như rạng ngời hẳn lên. Dạo trước chính là bà Vương này đã nói cho bà nghe về tin đồn của con gái, bà hàng xóm này vốn lắm điều, mặc dù cứ nghĩ đến chuyện con gái bị đồn là tiểu tam bên ngoài bà rất giận nhưng không sao, chả mất đến mấy ngày tin đồn thất thiệt này sẽ tự khắc biến mất. Bà Thẩm cũng đã động viên bà rồi, nói sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng ngay tại đây, nghĩ đến đây bà Giản lại thấy nhẹ nhõm hơn.
- Bạn trai con bé Nhân Nhân cùng gia đình nó hôm nay từ Đế Đô về đây cầu thân.
- Cầu thân?
Bà Vương ngay lập tức muốn hóng chuyện.
- Nhân Nhân đã có bạn trai rồi? Đã định lấy chồng rồi? Tốc độ cũng nhanh đấy nhỉ!
- Bà cũng biết đấy, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, chắc chắn là muốn giữ nó thêm vài năm nữa, nhưng nhà bên kia lại quý con bé Nhân Nhân quá, muốn nó sớm về làm dâu một chút, đến cả nhà cả xe đều đã chuẩn bị cả rồi. Tôi nghĩ con bé sống một mình ở Đế Đô cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng nhà bên họ lại có thành ý đến vậy, bạn trai Nhân Nhân cũng là nhân tài hiếm có, cũng đã đến xin phép mấy lần rồi nhưng lần này tôi mới đồng ý đấy.
Ông Giản đang đứng một bên lấy chìa khoá, nghe thấy những lời này chỉ biết lắc đầu trong lòng.
Còn đi chê người ta lắm điều, ông thấy bà cũng sắp đến mức như vậy rồi, cũng may mà Giản Nhân Nhân không di truyền cái tính này của bà.
- Ai chà chà! Mẹ Nhân Nhân à, bà không đùa đấy chứ, tôi nghe nói giá nhà đất ở Đế Đô mới đặt cọc thôi đã hơn một trăm vạn rồi.
Ai mà không biết Đế Đô là nơi tấc đất tấc vàng, có thể mua được nhà ở nơi đó vậy thì quả là người tài rồi.
- Tôi lừa bà làm gì, con rể tôi cực kỳ tài giỏi, đâu phải chỉ khoản đặt cọc, nó còn mua đứt căn nhà rồi ấy chứ!
Bà Giản càng nói chuyện càng hào hứng, còn không định về nhà làm cơm nữa.
- Bên nhà họ cũng đã nói rồi, sẽ sang tên lại một căn nhà cho Nhân Nhân, bà đừng nghĩ là tôi bốc phét, hôm khác tôi sẽ chụp ảnh giấy tờ nhà cho bà xem! Con rể tôi cũng rất hiếu thuận, biết ông nhà tôi ngày nào cũng đạp xe điện liền nói sẽ đổi cho ông ý một chiếc xe hơi, chỉ tiếc là ông nhà tôi không muốn đi thi lấy cái bằng, còn tôi đang chuẩn bị đi thi lấy một cái đấy, dù sao cũng chẳng có việc gì.
Bà Vương xuýt xoa :
- Điều kiện tốt đến vậy sao?
- Tôi lừa bà làm gì! Được rồi, không nói nữa, gia đình họ chiều nay sẽ đáp máy bay đến đây dùng bữa tối, tôi cũng phải về thu dọn một chút.
Bà Giản trước khi vào nhà còn nói bóng gió một câu:
- Cả cái phố này có ai mà không biết con bé Nhân nhân nhà tôi là ngoan nhất, những kẻ bịa đặt về con gái tôi nhất định chết không yên thân đâu.
Ông Giản phải lôi bà vào nhà, đóng cửa lại, nghiêm mặt nói với bà:
- Có tiền không để lộ ra ngoài, bà đi khắp nơi khoe khoang về con bé Nhân Nhân, đợi lát nữa bạn bè thân thích lại kéo nhau đến đây mượn tiền nó thì làm thế nào? Còn nữa, họ hàng lại muốn cậy nhờ nó chuyện nọ chuyện kia thì sao, bà như vậy là khiến cho bé sống không yên đấy.
- Ông nói cũng có lý, cũng nên đề phòng chút.
Sắc mặt bà Giản cũng đã nghiêm lại.
- Con gái mình gả đi, cũng không thể để nó khó xử với bên nhà chồng được.