Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 12

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: .

---------------------

Tuy là miệng Trình Bích Điền nói không cần Giản Nhân Nhân chạy đêm cùng cô mỗi ngày, nhưng trong những tối không có cảnh quay, cô đều tìm Giản Nhân Nhân ra ngoài chạy cùng: Chưa đến mười ngày nửa tháng, mọi người trong đoàn đã phát hiện ra một sự việc rất kì lạ, đó là hai người ban đầu không hợp nhau là họ giờ lại có quan hệ không tồi.

Không phải là cùng dấu thì đẩy nhau sao? Không phải vẫn nói là Trình Bích Điền ghen tị với nhan sắc của Giản Nhân Nhân sao?

Trong tổ có một nữ diễn viên diễn đóng vai phụ. Cô ta ra mắt cùng lúc với Trình Bích Điền, thế nhưng số phận của họ lại không giống nhau. Vì thế mấy ngày hôm nay trên weibo loan tin nói Trình Bích Điền chèn ép người mới. Chỉ vì nhan sắc hơn người của đối phương, mà muốn ép đối phương phải biến khỏi đoàn phim.

Trình Bích Điền thấy tin đồn trên mạng, giận tới suýt ngã ngửa. Cô chẳng thèm nói đến câu thứ hai bèn ôm lấy Giản Nhân Nhân chụp một tấm ảnh. Lúc này họ đang ở đoàn làm phim, Trình Bích Điền nói bằng âm lượng đủ để tất cả những người xung quanh đều nghe được :

- Loại thủ đoạn vớ vẩn đó mà cũng không biết xấu hổ mang ra dùng trước mặt tôi. Đem cái tinh thần ấy chuyên tâm vào việc đóng phim, thì giờ ít ra cũng không phải là diễn viên hạng ba rồi.

Người trong tổ phim bây giờ cũng chia thánh hai phe. Cô diễn viên phụ đó muốn lôi kéo Giản Nhân Nhân, cư xử với cô rất nhẹ nhàng, lại còn ám chỉ là Trình Bích Điền đối xử với cô quá bất công...

Giản Nhân Nhân tuy là cảm thấy tính cách Trình Bích Điền có chút kiêu ngạo, nhưng con người cũng chính trực, ít nhất cũng sẽ không giở trò tiểu nhân.

Bài đăng của Trình Bích điền trên weibo cũng giống như tính cách của cô vậy, vô cùng trực tiếp :

[ Nếu như em gái tôi bị đuổi khỏi đoàn làm phim rồi, vậy thì còn ai làm đồng minh cho tôi mỗi khi chạy bộ nữa? Tôi nỡ lòng nào chứ. Có nhân tính thì đừng đồn đoán linh tinh, người ta đang vẫn ổn lắm nè.]

Đúng vậy, bây giờ thì Trình Bích Điền đã coi cô như em gái nhỏ rồi, dạng tay chân lâu la đó.

Về chuyện này, Giản Nhân Nhân bày tỏ: “.....”

Chạy đêm cùng Trình Bích Điền quả là có nhiều lợi ích. Một mặt là giảm cân, mặt khác là được cô nàng chỉ dạy. Kỹ năng diễn xuất của Giản Nhân Nhân bây giờ cũng không phải là kém nhất trong đoàn nữa rồi.

- Tôi thấy cô không thích hợp ở làng giải trí. - Trình Bích Điền không ngại mà đánh giá cô. - Cho dù cô có vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu diễn xuất quá tệ thì công chúng cũng sẽ nhận ra thôi. Mặc dù được Thẩm tiên sinh hậu thuẫn, nhưng Nhân Nhân, hôm nay tôi phải nói với cô những lời thật lòng.

Giản Nhân Nhân muốn phản bác lại rằng giữa cô và Thẩm Tây Thừa không có quan hệ gì, nhưng Trình Bích Điền lại không cho cô cơ hội :

- Những người có tiền có quyền, họ đều thích những cái mới mẻ. Cô bây giờ còn trẻ, đừng đi đường vòng. Tôi biết cô không phải là người có dã tâm, đối với cái nghề này cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Nếu thực sự là vậy thì đừng để cuộc đời mình bị chôn vùi. Nhân Nhân, với điều kiện như của cô, tìm một công việc khác, hoàn toàn có thể sống rất tốt.

Trình Bích Điền quả là đã nói những lời tự tận đáy lòng.

Lú ban đầu cô không vừa mắt với Giản Nhân Nhân, chỉ đơn giản là vì cô bé này đẹp hơn cô thôi. Lại còn diễn vai a hoàn của cô nữa, chẳng phải là muốn đánh vào mặt cô hay sao? Nhưng sau đó Giản Nhân Nhân ở lại, cô để ý thấy con người Giản Nhân Nhân này cũng được, có lẽ là mới gia nhập làng giải trí nên vẫn giữ được tính cách trong sáng, lương thiện. Điều này làm cô nhớ đến bản thân năm đó, vì thế cô mới muốn kéo con bé ra. Càng quen biết lâu với con bé. cô càng cảm thấy con bé Giản Nhân Nhân này hợp gu với mình.

Ngây thơ lương thiện nhưng không mù quáng, đầu óc cũng rất thông minh, cũng biết thời biết thế, dễ được người ta yêu mến.

Giản Nhân Nhân còn trẻ như vậy, cho dù nhất thời đi nhầm đường cũng có thể kịp thời sửa chữa. Trình Bích Điền đã ở cái làng giải trí này lâu như thế rồi, cô ít nhiều cũng biết về chuyện của Thẩm Tây Thừa. Là người của gia tộc như nhà họ Thẩm, Thẩm Tây Thừa có lẽ cũng chỉ là muốn vui đùa thôi. Cũng giống như mấy kẻ có tiền có quyền khác, chơi chán sẽ ném đi không thương tiếc. Nếu như Giản Nhân Nhân có dã tâm thực sự lớn, muốn hi sinh tất cả để đánh đổi sự nghiệp, thì cũng có thể còn hiểu được. Nhưng quan trọng là trong quá trình tiếp xúc với Giản Nhân Nhân, cô lại không hề cảm thấy Giản Nhân Nhân có dã tâm quá lớn với giới giải trí. Nếu đã như vậy sao phải bắt ép bản thân, chẳng lẽ chỉ vì cái mới mẻ, chỉ vì vui thôi sao ?

Nếu quả thực là như vậy thì quá ngu xuẩn rồi. Giản Nhân Nhân rất giống với cô trước đây, vậy nên cô mới khuyên răn con bé đừng nên đi nhầm đường, cũng đừng đi đường vòng, nếu không sẽ rất khó để quay đầu lại.

Giản Nhân Nhân cũng để tâm đến những lời của Trình Bích Điền, cô chậm rãi đáp :

- Thực ra trước đây em cũng đã muốn nói với chị, giữa em và Thẩm tiên sinh không có quan hệ gì. Ít nhất cũng không giống như quan hệ mà mọi người nghĩ. Lúc đó quả thực là anh ta đã giúp em, thế nhưng chúng em thực sự không thân thiết chút nào, cũng chỉ gặp có hai lần thôi. Còn về việc trở thành diễn viên, em vẫn muốn thử, cho dù chỉ là hứng thú cũng là hiếm có rồi. Nếu bồi dưỡng được hứng thú thành sở thích, không chừng sau này em có thể thành công thì sao ?

Cô biết, Trình Bích Điền cho rằng cô là tình nhân của thiếu gia họ Thẩm nên mới khuyên giải cô. Thế nhưng quan trọng là giữa cô và Thẩm Tây Thừa kia không có quan hệ gì. Thẩm Tây Thừa cũng đã hứa với cô rồi sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, chuyện kia dù gì cũng đã qua rồi.

Trình Bích Điền xem như cũng đã tin lời cô nói, cô nàng không còn tiếp tục truy vấn về chuyện giữa cô và Thẩm Tây Thừa nữa. Trong lòng xem như an tâm rồi nhưng miệng vẫn nói :

- Dù gì cô cũng đừng có đi đường vòng. Kể cả có đi rồi, thực ra cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao sau cùng người chịu thiệt cũng là cô thôi.

- Cám ơn chị.

Vốn dĩ những lời này cô không cần nói nhưng Giản Nhân Nhân biết, cô ấy thật lòng quan tâm đến cô. Nếu không với tính cách của Trình Bích Điền, cô nàng sẽ không thừa hơi vậy.

- Cám ơn gì chứ, có phải là cho tiền cô đâu.

Giản Nhân Nhân chỉ là diễn viên phụ hạng tư, đất diễn cũng không nhiều. Cô ở lại đoàn làm phim có hơn một tháng là chính thức đóng máy rồi.

Ngày đóng máy, Trình Bích Điền đã tặng cô một lọ nước hoa, còn cả một bộ son. Trong khi Giản Nhân Nhân còn đang không biết phải nói gì, cô nàng đã lạnh lùng bảo:

- Đừng nghĩ gì nhiều, là bên hãng quảng cáo tặng cho tôi. Tôi không muốn dùng, vứt đi thì cũng tiếc.

Trong hơn một tháng này, Giản Nhân Nhân học được rất nhiều điều. Quan trọng nhất là cô đã có thêm được rất nhiều bạn, trong số đó có Trình Bích Điền.

Giản Nhân Nhân còn lâu mới quan tâm Trình Bích Điền nói gì. Cô mở lọ nước hoa ra xịt một cái, lập tức chìm vào trong đó:

- Em cảm thấy mình là một tiên nữ.

Đây đích thị là mùi của tiên nữ mà.

- Xùy…

Giản Nhân Nhân cũng không biết nên tặng Trình Bích Điền quà gì. Dù sao cô nàng cũng là người có tiền, chẳng thiếu thứ gì.

Hỏi Trình Bích Điền thích gì, cô nàng lại nói giọng bất cần :

- Thứ tôi muốn cô cũng không mua nổi. Thôi, không làm khó cô nữa.

Lời cô nàng nói là thật. Tuy là cô có tiền cát xê nhưng cũng không nhiều, hơn nữa còn chẳng biết có nhận được phim nào nữa không. Thế nên cô và Trần Bội cũng vẫn là kẻ nghèo khổ.

- Thế này đi, nếu lúc nào đó chị cần có người nói chuyện cùng thì có thể tìm em. Dù sao em cũng là đứa không có gì, chỉ là có thời gian.

Bây giờ Giản Nhân Nhân ngoài khuôn mặt đáng giá này ra thì không còn gì hết.

Trình Bích Điền nhìn cô một cái :

- Được thôi.

Thực ra với hoàn cảnh hiện tại của cô, chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu người có thể nói chuyện cùng.

Người quản lí chỉ muốn kiếm tiền ; trợ lí thì lại sợ cô; bạn tốt bên cạnh cũng dần dần mà xa lánh cô. Trong giới cũng xem như có bạn, nhưng nhiều lúc đối diện với họ lại không nói được gì. Giản Nhân Nhân biết lắng nghe, hơn nữa còn biết giữ miệng, rất thích hợp làm đồng minh của cô.

***

Giản Nhân Nhân cùng với Trần Bội thu dọn hành lý, chuẩn bị về phòng trọ. Tháng này họ không về, tiền thuê phòng vẫn phải nộp đủ, Trần Bội rất xót ruột. Nhưng nghĩ đến hợp đồng thuê nhà vẫn chưa hết hạn, hơn nữa đến lúc đó lại phải đi tìm phòng thì rất phiền, chỉ đành nhẫn nhịn thuê tiếp.

Hai bọn họ giờ sống dựa hoàn toàn vào tiền Giản Nhân Nhân kiếm được. Tuy là có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không thể tiêu bừa bãi. Ai biết được bao giờ mới lại có phim mới để đóng chứ.

Giản Nhân Nhân bây giờ cũng không mở live stream hát nữa, đây là lời đề nghị của Trần Bội. Vì nếu có ngày cô nổi tiếng sẽ tránh được có kẻ lợi dụng điều này tạo scandal.

Thu nhập giảm đi đáng kể, Trần Bội quyết định trong những ngày không đi đóng phim sẽ tự mình nấu ăn, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản chi phí.

Thực tế là Giản Nhân Nhân chưa từng phải trải qua cảnh nghèo khổ như vậy. Gia cảnh nhà cô cũng khá, bố mẹ trước giờ chưa phải động vào tiền mừng tuổi của cô. Cho tới khi vào đại học, xem đến tài khoản, cô mới giật mình. Chưa kể sinh hoạt phí hằng tháng cha mẹ gửi cho cô cũng cao hơn các bạn cùng lứa.

Từ nhỏ tới lớn cô đều không thiếu tiền, đùng một cái biến thành kẻ nghèo, thực sự là có chút không quen.

Tuy là còn phải nộp tiền phòng tháng này, nhưng lúc còn ở đoàn làm phim, họ cũng không phải dùng nhiều đến tiền, điều này khiến tâm lý Trần Bội được cân bằng lại nhiều.

Trong lúc cô và Trần bội đang ngồi trên xe quay về Đế Đô, cô nhận được một tin nhắn của Trình Bích Điền, là một số điện thoại liên hệ.

Giản Nhân Nhân :

[....gì đây?]

Trình Bích Điền gửi một biểu tượng nổi giận:

[Không phải cô vẫn chưa nhận được phim mới sao? Đạo diễn này là một người bạn của tôi, gần đây ông ấy đang có kế hoạch tuyển diễn viên. Cô đi thử xem, tôi cũng đã đánh tiếng với ông ta rồi. Nhưng diễn viên chính thì cô đừng mơ.]

Giản Nhân Nhân :

[Cám ơn nha~ Yêu chị nhiều~ Người tốt sẽ được cả đời bình an.]

Còn đang nghĩ đến viễn cảnh tương lai mờ mịt của cô và Trần Bội thì lại được Trình Bích Điền giới thiệu công việc, làm cho cô cảm giác như chết đuối vớ được cọc vậy.

Trình Bích Điền không trả lời lại, có lẽ là kệ cô luôn rồi.

Giản Nhân Nhân lập tức kể chuyện này cho Trần Bội nghe, Trần Bội cũng vui đến mức không biết nói gì.

Ai mà nghĩ được quan hệ giữa Giản Nhân Nhân và Trình Bích Điền lại trở nên tốt như vậy, ai biết được một người tính khí thất thường như Trình Bích Điền lại chủ động giúp Giản Nhân Nhân.

Trần Bội tỉ mỉ quan sát Giản Nhân Nhân, chỉ có thể kết luận rằng:

- Trước kia mẹ tớ đã nói chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cậu là thấy có phúc rồi, xem ra đúng là thật. Con đường này có quý nhân phù trợ. Nhân Nhân, cậu sau này càng ngày sẽ càng phát đạt đấy!

Nghe Trần Bội nói vậy, trong lòng Giản Nhân Nhân cùng ý chí bừng bừng . Cô cứ có cảm giác mình nhất định sẽ tạo ra được kì tích trong làng giải trí này.

Đợi khi về đến nhà, Trần Bội mới phát hiện ra bản thân đã sơ suất một chuyện không nhỏ. Cô vội đóng cửa lại rồi hỏi:

- Nhân Nhân, tháng này bà dì đã đến thăm cậu chưa? Tớ nhớ là cậu cuối tháng, bây giờ đã chậm mất một tuần rồi.