Dương Phong thức dậy thì thấy mình đã nằm dài dưới đất, cũng may là có chăn và gối kê đỡ, hắn dụi dụi mắt đứng dậy. Nhật Hạ đang làm đồ ăn sáng thì thấy hắn mè nheo đi vào
- Oáp......hôm nay......em không đi làm sao? - hắn liếc đồng hồ đã thấy 8h rồi
- Hôm nay chủ nhật, em được nghĩ, anh mau rửa mặt đi rồi ăn sáng - nó xoa xoa cái vai vẫn còn nhức từ tối qua của mình, thật tình nó cũng muốn đỡ hắn lại ghế nằm nhưng sức người có hạn, cho dù là con kiến khỏe mạnh cũng không thể nhấc 1 con gián đi được, huống hồ nó còn là con gái
- Em sao vậy? Đau lưng hả? Là tối qua làm việc rất khuya sao? - hắn nhẹ nhàng đi tới ấn bóp vai cho nó, được mát xa nhẹ nhàng như vậy, cơn đau cũng nhanh chóng đỡ hơn
- Còn nói nữa, anh là tối qua ngủ gục trên lưng em, hại em đang đau muốn chết đây này
- Thật.....thật sao? - nét mặt lập tức đông cứng, hắn ngập ngừng nói, cảm thấy vô cùng có lỗi
Ăn sáng xong mỗi người cũng tự nhiên làm việc của riêng mình, hắn cũng không muốn làm phiền nó thêm, căn bản mình cũng cần nghiên cứu thêm vài loại bánh ngọt. Âm thanh bàn phím đột nhiên ngưng lại, nó nhìn hắn đăm chiêu suy nghĩ 1 chút. Nó chợt nhớ đến lời nói của Tuệ Hương tối qua, hắn rất muốn mở 1 tiệm bánh sao? Mở 1 tiệm bánh.......quả thật là điều không hề dễ dàng gì
Nghe tiếng chuông, Dương Phong đã vội vàng chạy ra mở cửa
- Dì......ba..... - Dương Phong bất ngờ đồng tử dãn to nhìn người đàn ông trung niên đang khoát tay người phụ nữ mà hắn cho là mình đã không gặp từ lâu rồi
- Ba vào nhà được chứ? - dì hắn nhếch môi, khẳng định trong người không có nhà vì bà ta nghe tin cả nhà nó đã chuyển sang Mỹ từ lâu, vì vậy có thể không cần giáp mặt con nhỏ hỗn láo đó rồi. Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, nó đang ngước mình nhìn cặp đôi già nua cư nhiên bước qua hắn. Nhật Hạ không nhanh không chậm cúi đầu chào ba hắn
- Cháu chào cô chú - nó gập đầu chào, thoạt nhìn thì vô cùng lễ phép nhưng trong mắt dì hắn lại hiện lên vẻ cay nghiệt
- Sao cháu lại ở đây? - bà ta lập tức lên tiếng, nhận được cái nhìn khó hiểu từ ba hắn
- Là nhà của cháu, tại sao cháu lại không được ở đây ạ? - nó nói quá đúng, dì hắn á khẩu, đúng lúc đó Dương Phong đem nước mời 2 vị khách bất ngờ, ngồi xuống cạnh nó
- Cháu là, chủ nhà sao? - khác với bà vợ kế, ba hắn vô cùng nhu mỳ dịu dàng, chất phát cũng tỏ chút hiền lành, giống hệt hắn vậy
- Vâng ạ
- Thật phiền cháu trong thời gian qua chăm sóc cho thằng con nhà bác
- Thật ra cháu cũng mới về thôi, 7 năm qua cháu cũng sống ở Mỹ, chỉ có mình Phong ở nhà - ba hắn ngạc nhiên cũng pha chút thương xót nhìn hắn
- Con.....con có thiếu thốn gì không Phong? Ba......
- Con không sao đâu ba, ba hãy để dành tiền lo cho gia đình mới của mình đi - hắn siết chặt tay, cúi đầu nghiến răng mà nói. Có vẻ Dương Phong đã trải qua thời kỳ khó khăn với dì hắn trong khi nó không có ở đây, tâm trạng lại lộ rõ căng thẳng
- Ba...... - ba hắn cảm thấy mình quá có lỗi, cũng không thể giúp gì trong thời gian qua. Nhật Hạ im lặng từ nãy đến giờ cũng chứng kiến được màn ba con đoàn tụ tình cảm này, nó tự hỏi sao người đàn bà bên cạnh lại im lặng nãy giờ. Còn ba hắn, rốt cuộc là muốn quan tâm, tại sao đợi đến bây giờ mới chịu gặp mặt con
- Chú không cần lo đâu ạ - nó nói vô cùng tự tin. Dương Phong mở to mắt nhìn nó - sau này cháu sẽ lo cho Phong, nếu nhớ, chú có thể hằng ngày đến thăm anh ấy, nhưng xin đừng nhắc đến chuyện tiền bạc, vì thật ra, nếu có thể, chú đã hỏi câu này trước đây chứ không phải là bây giờ - ba hắn cúi đầu xấu hổ, nó ắt hẳn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng phải kìm lại. Nhật Hạ nói rất đúng, kẻ làm ba như vậy hoàn toàn không có tư cách mở miệng chi tiền cho con. Ông hít thật sâu đứng dậy nhoẻn miệng cười
- Được rồi, thằng Phong nhà chú tính ra cũng thật có mắt nhìn, có cô bạn gái có trách nhiệm như vậy, chú thật rất thấy hổ thẹn với cháu. Thôi chú về đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe nghe Phong
Cánh cửa khép lại, căn nhà lại trở về vẻ tĩnh mịch vốn có, Dương Phong trước sau vẫn không lên tiếng hỏi nó 1 câu vì sao lại làm như vậy, nó thật sự cho rằng hắn không có đủ khả năng lo cho nó sau này hay sao? Sĩ diện của 1 thằng con trai đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ trong hắn
- Anh......không giận em vì em làm vậy chứ? - nó xoay người hỏi hắn
- Anh...... - cơ miệng hắn đột nhiên cứng đờ, ngập ngừng hồi lâu, lời nói ở ngay đầu lưỡi nhưng trở nên khó khăn vô cùng - tại sao em phải lo cho anh chứ? Là anh lo cho em mới đúng
- Như nhau cả thôi - nó thờ ơ đáp
- Sao lại như nhau được? Anh là đàn ông trong nhà mà - hắn cố chấp gân cổ cãi
- Anh muốn nghĩ sao cũng được - nó lười biếng trả lời, lại tiếp tục ngồi xuống làm việc
Những ngày này thực sự Dương Phong cảm thấy vô cùng khó xử. Mặc dù tức giận Cẩm Tú nhưng hắn cũng đã nhận lời xin lỗi từ nhỏ, nhìn kĩ đây thực sự là 1 cô gái xinh đẹp nha, lại đối xử vô cùng tốt với hắn. Tuy là gần đây có hơi quá đáng 1 chút, cũng may mà không để lọt vào mắt Nhật Hạ, nếu không sẽ trở nên rất phiền phức
- Anh Phong, anh bày em làm cái này đi
- Được được, làm bánh cũng đâu cần đứng sát như thế này - Dương Phong ái ngại đẩy nhỏ ra nhưng Cẩm Tú cứ trực tiếp sáp sáp vào. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng họ là đôi tình nhân nhảy nhót trong bếp đấy
Ai cũng cảm thấy chướng mắt liếc nhìn tội nghiệp Dương Phong, hắn bản tính ngoan ngoãn, hiền lành chưa bao giờ nặng lời với phụ nữ, lại gặp loại con gái không biết xấu hổ này, đã biết người ta có bạn gái còn sà sà vào, nhưng chẳng ai dám lên tiếng nói, họ rất sợ cái miệng của Cẩm Tú. Từ khi phát hiện nhỏ có tâm địa không tốt với hắn, cái miệng Cẩm Tú lúc nào cũng lớn tiếng, ăn nói chanh chua khó nghe. Mặc dù Nhật Hạ gặp lần trước không phải là tuyệt sắc giai nhân cũng không dịu dàng đằm thắm nhưng chí ít lương tâm trong sạch, lại sống ngay thẳng
Đương nhiên chuyện này ai mà dám truyền ra ngoài chứ, lại sợ lục đυ.c nội bộ với nó, Dương Phong vốn không phải là sợ bạn gái tức giận sao? Nên mới ngoan ngoãn nhẵn nhịn suốt 1 thời gian dài qua. Về nhà cũng cứ tỏ vẻ hòa nhã bình thường với nó, làm Nhật Hạ hoàn toàn không có nghi ngờ gì nhiều
- Em đang rất bận sao? - Đinh Hào chống cằm mỉm cười nhìn nó đang chăm chú xem xét hợp đồng với đối tác, chuẩn bị trình lên trong cuộc họp ban giám đốc
- Quản lý Hào không thấy hay sao còn hỏi? Anh là muốn tìm ai?
- Tìm giám đốc, nhưng anh ấy đi rồi......nên anh đứng đây chờ 1 chút
- Vậy phiền anh ra ghế kia ngồi đợi 1 chút - đầu cũng không ngẩng, nó vẫn dán mắt dưới bàn nói
- Anh thích đứng đây nói chuyện với em hơn - Nhật Hạ thật sự cảm thấy rất phiền, cũng không cách nào có thể đuổi được hắn ta đi
- Nếu có thời gian làm phiền thư ký của tôi như vậy, anh tốt nhất là nên tập trung vào công việc - Hải Hà vừa tức giận vừa quát
- Xin lỗi giám đốc.....tôi..... - Đinh Hào ú ớ nhỏ tiếng cúi đầu
- Nếu để tôi bắt gặp cảnh tượng này 1 lần nữa, chuẩn bị viết đơn nghỉ việc đi
- Vâng giám đốc - Đinh Hào không rét mà run, vội vàng chạy về. Nhật Hạ thở phào ngước mắt biết ơn nhìn anh
- Không cần cảm ơn, lần trước là tôi nghe bạn gái kể lại, cô cũng từng giải vây cho cô ấy ở cổng để bảo vệ cho cô ấy vào, thật sự cảm ơn - anh cười híp mắt
- Chuyện đó cũng đâu có gì đâu ạ
- Tranh thủ chút thời gian rãnh này, hôm nay đi chơi với bạn trai đi, tôi cho phép đấy
- Không cần đâu ạ, tôi..... - Nhật Hạ lập tức lắc đầu xua tay, nó còn rất nhiều công việc cần phải làm
- Không phải từ chối, đây là ước nguyện của bạn gái tôi. Cô biết không, cô ấy đã rất ngạc nhiên khi biết cô có bạn trai đấy. Nhìn bề ngoài, thật chẳng dám ai nghĩ..... - chính Hải Hà anh còn phải bất ngờ nữa mà
- Vâng...... - nó ngại ngùng cúi đầu - vậy.....tôi đi trước, có chuyện gì, anh nhớ gọi cho tôi - nó thu xếp đứng dậy
Dương Phong mệt nhoài tựa người vào bếp lau đi giọt mồ hôi trên trán, thật sự mệt hơn bình thường rất nhiều, hắn còn phải giảng đi giảng lại 1 bài cho Cẩm Tú hiểu nữa. Rõ ràng công thức làm bánh vô cùng dễ hiểu, lại bắt hắn thực hành cho bằng được, tranh thủ động chạm tay với tay, người với người. Tiếng bàn tán lại xôn xao, ai nghĩ cô ta lại có dáng vẻ đê hèn như bây giờ chứ. Mà Dương Phong cũng thật là quá đáng, làm gì thì cũng có mức độ thôi chứ, có bạn gái mà cứ như đi nɠɵạı ŧìиɧ với người khác. Cẩm Tú cô ta đúng là giả ngu mà, nhưng sự thật Dương Phong còn ngu hơn cả cô ta, không biết mình bị lừa
- Anh Phong, anh lúc làm bánh trông đẹp trai thật - Cẩm Tú chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn
- Em.....em đừng chỉ nhìn anh, tập trung vào đi - Dương Phong nhất thời bị vẻ đẹp làm cho bối rối, ú ớ nói. Biết hắn đã mưa dầm thấm lâu, nhỏ càng sà vào tới
- Anh còn ngại gì nữa, rõ ràng Nhật Hạ đó đẹp không bằng em, giàu cũng không bằng em, cái gì cũng thua, cũng tầm thường như những người phụ nữ khác thôi. Hay anh bỏ cô ta theo em đi
- Anh không cho phép em đánh đồng Hạ với những người con gái khác - Dương Phong chau mày, tay cũng ngừng hẳn lại
- Xin lỗi, nhưng em không thể ngừng thích anh được - dứt lời, Cẩm Tú liền nhón chân hôn lấy đôi môi đang hé ra của hắn. Dương Phong bị nụ hôn làm cho giật mình, liền lùi ra xa
- Em.....em..... - hắn lắp bắp sợ hãi nhìn Cẩm Tú
- Sao? Thấy em có đẹp không? - Cẩm Tú nhìn thấy hắn ngại ngùng trong lòng bội phần thỏa mãn với kế hoạch của mình, nhỏ giả ngơ hỏi
- Em.....đừng bao giờ làm như vậy nữa - Dương Phong khó chịu, những vẫn cố gắng hoàn thành trong chỗ bánh, chỉ là luôn giữ khoảng cách với Cẩm Tú