Tuyệt Đối Thủy Chung

Chương 43: Tuyệt đối chung tâm (phiên ngoại)03

“Oa! Tên này thật lớn mật, lại dám để đại ca chờ hắn?!” Anh Mị Sí lại bắt đầu chỉ sợ thiên hạ không loạn cả lên, biết rõ đại ca vẫn chưa mở nỗi khúc mắc với hắn, cố ý lửa cháy đổ thêm dầu.

Anh Lạc Ngưng nhéo bắp đùi hắn, muốn hắn không được tiếp tục nói lung tung, Anh Mị Sí cười cười cầm ngược lại tay cậu, công khai ăn vụng đậu hũ cậu mấy lần.

“Vậy ăn trước đi, không chờ hắn.” Anh Thiên Ngạo nói.

Tên này dám ra giá với hắn? Quên đi, ngược lại hắn cũng không đồng ý tên này là một phần tử Anh gia, nếu toàn bộ đã đến, vậy thì ăn cơm đi.

“Tín Xa, em ăn nhiều một chút, nhà hàng này nấu ăn rất được.” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.

Mộc Tín Xa sức ăn rất nhỏ, nhưng chỗ hay của Nhật Thức là đồ ăn khéo léo tinh xảo, phần ăn cũng không quá nhiều, nói thế nào cũng là y đặc biệt lại đây chúc mừng sinh nhật hắn, nên không được bạc đãi khách mời.

“Cám ơn đại ca, em hiểu rồi.” Mộc Tín Xa vui vẻ đáp lại.

Y cảm thấy mình càng ngày càng giống một phần tử nhà này, thật ước gì có thể ở lại không đi, đáng tiếc vẫn phải chạy qua hai nơi để gặp Anh Dạ Mạc.

“Lạc Ngưng, em chú ý đồ ăn một tý, đừng ăn thứ không nên ăn.” Anh Thiên Ngạo lại vội vàng quay đầu nói với Anh Lạc Ngưng dặn dò vài câu.

Anh Lạc Ngưng từ nhỏ đã dị ứng với một số đồ ăn, ở trong nhà ăn sẽ không xảy ra vấn đề này, bởi vì đầu bếp đại thẩm biết nguyên liệu nấu ăn nào không thể bỏ, nhưng đầu bếp ở ngoài thì khác, nên phải đặc biệt cẩn thận.

“Được, đại ca em đã biết.” Anh Lạc Ngưng ngoan ngoãn đáp lại.

“Đại ca yên tâm, có em ở đây, sẽ không để cho Lạc Ngưng ăn bậy.” Anh Mị Sí lại tiếp lời.

Anh Lạc Ngưng không thích lườm hắn một cái, làm như cậu là loại thích ăn lung tung hả? Cậu là người lớn rồi, chút chuyện nhỏ này không cần hắn bận tâm được không?

“Anh chỉ là lo lắng em thôi mà.” Anh Mị Sí đọc ra suy nghĩ của cậu, không thể làm gì khác hơn là nhìn cậu cười.

Anh Thiên Ngạo ho một tiếng, Anh Mị Sí thật buồn nôn, không thể tiết chết chút sao?! Nhất định phải ở trước mặt hắn show ân ái cho hắn xem?!

Mộc Tín Xa lại cảm thấy ước ao cực kỳ, Anh Mị Sí thật sự rất yêu Anh Lạc Ngưng nhỉ, không cần xem trường hợp, trong mắt trước sau chỉ có cậu ấy mà thôi.

Anh Dạ Mạc không chút biến sắc nắm chặt tay Mộc Tín Xa dưới gầm bàn, giống như muốn nói với y: Tôi cũng rất coi trọng anh, chỉ là không thích ở trước mặt mọi người bày tỏ rõ ràng mà thôi.

Tất cả xem ở trong mắt Hàn Tử Hằng, y chỉ muốn bay ra ngoài, chỗ này là thế giới nào hả?! Tất cả đều là bong bóng màu hồng a, có thể xem sao, có thể xem sao?!

Anh Thiên Ngạo xem xét Hàn Tử Hằng đang không dễ chịu mà vặn vẹo người.

“Tử Hằng, đưa tai lại đây.” Anh Thiên Ngạo ngoắc ngoắc ngón tay với y.

Hàn Tử Hằng đem lỗ tai đưa tới, Anh Thiên Ngạo ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói với y vài câu.

Sau đó gương mặt Hàn Tử Hằng trở lên đau khổ, cũng không dám loạn vặn vẹo nữa.

Anh Thiên Ngạo nói là đêm nay không cho y ngủ a…

Đệt! Tất cả người trong Anh gia đều có bệnh sao?! Đặc biệt là Anh Thiên Ngạo, cũng đã là lão nhân ba mươi tuổi còn không biết tiết chế! Cả ngày chỉ muốn làm làm làm... Không thể để cho cái mông của y nghỉ ngơi một chút sao?!

Anh Húc Kì tẻ nhạt chọt chọt đồ ăn trong chén, mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có một mình cậu a... Cảm giác thật đáng ghét!

“Kì Kì, sao em không ăn?” Mộc Tín Xa nhớ rằng sức ăn của cậu rất lớn, nhưng sao thấy cậu không nhúc nhích?

“Không muốn ăn...”

“Cái gì?!” Anh Dạ Mạc suýt chút nữa bị dọa sợ, câu nói này thật sự không thích hợp từ trong miệng Anh Húc Kì nói ra...

“Sẽ không phải em đang suy nghĩ tới Dực Hạo chứ?” Mộc Tín Xa nói.

“Vậy... Cũng không có...” Tâm tư bị nhìn thấu Anh Húc Kì cảm thấy thật không tiện, liền bắt đầu cầm đúa gắp đồ ăn, tính toán muốn che lấp sự chột dạ của cậu.

“Loại đàn ông không có ý thức trách nhiệm, các cậu vẫn nên chia tay đi.” Anh Thiên Ngạo nói.

“Đại ca... Anh không nên như vậy... Dực Hạo thật sự có chuyện...” Anh Húc Kì chu mỏ.

Mỗi lần gặp đại ca là mỗi lần kêu hai người chia tay, xem ra ở trong lòng đại ca, quả nhiên vẫn không muốn tiếp nhận Dực Hạo.

“Vậy là chuyện gì? Cũng đã hơn nửa tiếng.” Đến muộn cũng nên có chừng mực, may mà bọn họ đã ăn trước, không thì còn phải chờ hắn tới bao giờ?

“Chuyện này... Em cũng không biết...” Anh Húc Kì không đáp lại được, một trận lúng túng.

“Em gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đừng đến nữa, chờ hắn đến chúng ta đã ăn no.” Anh Thiên Ngạo không thích nói.

“Đại ca...” Anh Húc Kì tuy muốn vì Trình Dực Hạo nói vài lời hay, nhưng chuyện hắn đến muộn lại là thật...

Mọi người còn đang nghĩ tất cả biện pháp khuyên Anh Thiên Ngạo đừng tức giận, thì Trình Dực Hạo cuối cùng cũng tới.

“Xin lỗi, tôi tới chậm.” Trình Dực Hạo vừa đến lập tức nói xin lỗi, hắn nhìn Anh Thiên Ngạo, sắc mặt quả nhiên rất kém...

Hắn có chút lúng túng đi tới trước Anh Thiên Ngạo, từ cái túi cầm trong tay lấy ra một cái hộp.

“Đại ca, sinh nhật vui vẻ.” Trình Dực Hạo đem hộp đưa cho hắn.

“Sẽ không phải cậu vì đi mua thứ này mới tới trễ chứ?” Anh Thiên Ngạo liếc mắt nhìn cái hộp tinh mỹ kia.

Nước tới chân mới nhảy? Thật sự không có thành ý!

“Điều này sao có thể, quà đã sớm mua xong, tôi là vì cái này…mới chậm chút...” Trình Dực Hạo lại từ trong túi lấy ra một thứ, lần này lại là một chiếc bánh nhỏ.

“Đây là cái gì?”

Anh Thiên Ngạo đương nhiên biết đây là bánh gatô, nhưng hắn lại không phải Húc Kì, với mấy loại đồ ngọt cũng không hứng thú cho lắm, với lại chỉ là cái bánh gatô mà thôi, có tất yếu phải đến muộn?

“Đây là tôi tự mình làm... Đại ca...” Đây là lần đầu hắn tự mình làm bánh gatô, tuy còn đang phải học tập, nghĩ tới một ngày sẽ làm cho Anh Húc Kì, nhưng không ngờ lần đầu tiên lại tặng cho đại ca...

Vì hắn nghĩ tới nghĩ lui, tự mình làm quà sẽ có thành ý hơn, hắn thật sự rất muốn được đại ca tán thành sớm một chút! Nhưng chờ mãi đại ca vẫn không chú ý, thời gian cứ trôi qua, làm hắn rất đau đầu...

“Cậu sẽ làm bánh gatô?” Anh Thiên Ngạo còn thật không ngờ hắn có tài năng ở phương diện này.

“Không... Đây là lần đầu tôi làm...”

“Cho nên muốn lấy tôi làm chuột bạch?” Trên mặt Anh Thiên Ngạo đột nhiên hạ xuống hắc tuyến.

“Đại ca, tôi tuyệt đối không ý đó, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có tự tay làm gì đó mới có thể chứng tỏ tấm lòng với đại ca, nhưng nếu như đại ca không muốn ăn... Vậy tôi...”

Mùi vị bánh gatô hắn đã nếm thử, tuy không có cách nào làm được như đầu bếp trong tiệm, nhưng xem như vừa miệng, huống hồ hắn phải nướng nhiều lần mới hài lòng một cái, không vừa ý sẽ không kéo dài tới giờ.

“Đại ca, đây là tấm lòng của Dực Hạo, anh nhận lấy đi mà.” Anh Húc Kì ở một bên giúp Trình Dực Hạo nói tốt, không ngờ hắn sẽ vì đại ca mà xuống bếp, thật là có lòng a.

Thậm chí ngay cả món quà tinh xảo trên tay kia, cũng do chính Trình Dực Hạo chọn. Thật không ngờ hắn lại chuẩn bị niềm vui bất ngờ nhỏ này, chẳng trách sáng sớm hắn nói có việc muốn ra ngoài, nguyên lai là ở trong tiệm bận bịu cái này...

“Đại ca, thật hâm mộ anh, chỉ có anh mới có loại đãi ngộ này nha.” Mộc Tín Xa nói.

“Đại ca ăn thử xem, nhìn có vẻ ngon.” Anh Lạc Ngưng cũng phụ hoạ.

Vì chuyện hai người, mọi người chỉ cần có một cơ hội cũng sẽ giúp Trình Dực Hạo nói tốt, có tác dụng hay không thì không biết, nhưng bọn họ tin tưởng Anh Thiên Ngạo cũng có một ngày mềm lòng.