Khí Thiếp Vương Gia

Chương 117: Gian nan buông tay

Nàng còn sống?! Trong đầu Âu Dương Thanh Minh “oanh” 1 tiếng, giống như bị sét đáng ngang tai

Tin tức này làm cho hắn khϊếp sợ, cũng làm cho hắn mừng như điên. Nhưng mà sau khi mừng như điên, trong lòng hắn cũng đầy cảm giác phức tạp, nàng còn sống, như thế nào có thể? Rõ ràng chính mắt mình nhìn thấy nàng chết mà? Chẳng lẽ thật sự có truyền thuyết tá thi hoàn hồn? Chỉ là nàng còn sống nhưng cũng không nhận mặt hắn, xem ra hắn thật sự thương tổn nàng quá sâu, cho đến bây giờ nàng đều không thể tha thứ cho hắn. Bây giờ sống ở vương phủ, nàng lại bị hạ độc, hắn thật sự không bảo vệ cho nàng chu đáo

Nhưng nhớ đến lúc trước chính hắn tra tấn nàng, sau lại không thể bảo hộ cho nàng, nàng rõ ràng còn sống nhưng lại không muốn nhận mặt hắn, hết thảy đều chứng minh: nàng có băn khoan, có lẽ nàng thật sự thất vọng về hắn

Chỉ là, nhớ lại 1 khắc khi nàng không chút do dự chắn 1 kiếm cho hắn, lòng hắn lại bắt đầu trở nên co rút, có lẽ nàng không thật sự quá hận hắn, nàng chỉ là không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, đó là bởi vì hắn tổn thương nàng quá sâu

Còn ánh mắt kia của Lạc Đình Nam, ẩn giấu biết bao nhiêu cảm tình, làm cho Âu Dương Thanh Minh chua xót, đồng thời cũng quyết định buông tay, có lẽ từ rất lâu về trước, bắt đầu khi khi hắn tra tấn nàng , hắn đã mất đi tư cách giữ nàng lại bên cạnh, cho nên hắn vẫn nên để nàng cùng Đình Nam rời đi, bây giờ, Đình Nam yêu thương nàng, hắn nên làm sao đây?

Âu Dương Thanh Minh không biết diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào, hắn tựa hồ có quá nhiều cảm tình không thể giải thích rõ, mà để nàng rời đi là chuyện duy nhất hắn có thể làm

Bên trong đột nhiên truyền ra thanh âm cắt ngang suy nghĩ của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, mừng như điên, lo lắng, cố gắng áp chế, trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh

“Đình Nam, ta đỡ hơn nhiều rồi! ngươi xem đi xem xem Vương Gia thế nào? Thân thể hắn bây giờ rất suy yếu, ra ngoài doanh trướng sẽ càng thêm khó chịu!” Ngữ khí lo lắng của Thiên Tình làm cho Âu Dương Thanh Minh như thoát khỏi vực sâu, nàng còn quan tâm hắn

“Nàng tự lo cho bản thân mình cho tốt trước đi! Nha đầu nàng thật luôn làm cho người ta sinh khí [tức giận], được rồi, nằm xuống đi, ta đi tìm hắn!” Lạc Đình Nam bắt đầu gom lại ngân châm của mình, chuẩn bị đi ra!

“Không! Ta tự mình đi tìm hắn!” Thiên Tình rất nhanh đã xuống giường “ Ta đi tìm Vương Gia!”

“Nàng cẩn thận đó, thân thể nàng còn yếu lắm!” Thanh âm của Lạc Đình Nam tràn ngập bất đắc dĩ

Nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh sửng sờ ở cửa, biểu cảm trên mặt Thiên Tình cứng đờ, Âu Dương Thanh Minh cố gắng nặn ra 1 nụ cười, nhưng nụ cười kia cũng vô cùng bi lương [bi ai + thê lương], buông tay thật sự là quá khó khăn!

” Vương Gia, ngươi?” Thiên Tình kinh ngạc sửng sốt, nhìn về phía thân ảnh thon dài của hắn, tóc dài đen nhánh bị gió thổi từ phía sau, ánh ra 1 mạt thân ảnh tịch liêu mà cô đơn “Ngươi vẫn đứng ở cửa nãy giờ sao?”

Thiên Tình lo lắng hỏi, Âu Dương Thanh Minh há có thể không rõ nàng đang bối rối trong lòng, giờ khắc này, hắn rất muốn đem nàng ôm vào trong lòng, chỉ là, hắn không thể lại hành động theo cảm xúc

” Ta vừa trở về, cô nương khỏe hơn chút nào chưa?” Thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn, nữ khí cũng mang theo chút nghẹn ngào, giống như bị hóc xương cá =.=, nhổ ra không được mà nuốt cũng không xuống

Thiên Tình tựa hồ thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, gật gật đầu “Vương Gia, mau vào đi, bên ngoài gió lớn!”

Nàng giúp hắn vén màn cửa, tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh tham lam dừng trên gương mặt nàng, nàng thật xa lạ, thân phận xa lạ, hoàn cảnh xa lạ. Hết thảy đều xa lạ, hết thảy đều thay đổi, nàng đã không còn bộ dáng lúc trước, nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn là đôi mắt kia vẫn sáng lấp lánh như trước.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận như thế, nếu không phải do hắn tàn bạo ngược đãi nàng, nàng đã là Vương Phi của hắn, hắn còn có thể tự tin giữ nàng lại bên cạnh, đứa nhỏ của bọn họ cũng vẫn còn trong bụng nàng, nếu không phải tại hắn, nàng cũng sẽ không trải qua nhiều gian nan như vậy, nàng hẳn phải là tiểu nữ nhân được yêu thương trong lòng bàn tay a! Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn thật sự biết hết thảy đều đã muộn, hắn không còn tư cách giữ nàng lại bên cạnh, không còn tư cách nữa.

” Vương Gia? Người làm sao vậy?” Thiên Tình thấy hắn bất động, rất kinh ngạc “Mau vào đi!”

Lạc Đình Nam nhìn lướt qua số thuốc trong tay, thấy hai người ở cửa thất thần, thần sắc lạnh lùng, nháy mắt tiến lên “Biểu ca?”

Âu Dương Thanh Minh không nói, vuốt cằm đi đến, hơi thở cô lãnh [cô đơn + lạnh lẽo] trên người hắn làm cho trong lòng Thiên Tình căng thẳng, thiết tha nói “Vương Gia, người không sao chứ?”

Âu Dương Thanh Minh lắc đầu, ngồi lên nhuyễn tháp “Ta không sao”

“Vương Gia, thuốc đã chuẩn bị xong!” Nghiêm Dịch tự mình cầm chén thuốc tiến vào

” Biểu ca, đây thuốc của ngươi!” Lạc Đình Nam nói với hắn “Ngươi uống nhanh đi, mỗi ngày uống 3 lần, bệnh của ngươi 3 ngày sẽ khỏi, ta sẽ kê thuốc điều dưỡng thân thể cho ngươi, uống xong, ngươi sẽ khỏe lại!”

” Được!” sắc mặt Âu Dương Thanh Minh ngưng trọng vài phần, tâm tư vừa mới dao động dần dần khôi phục sự bình tỉnh, cũng xua đi khuôn mặt xinh đẹp kia ra khỏi đầu. cúi đầu, không nhìn Thiên Tình, hắn sợ chính mình sẽ không kiềm chế được, hắn phải để nàng đi với Đình Nam, để nàng được sống hạnh phúc, sống những ngày tốt đẹp trong thân phận mới này, 1 đời 1 đôi

Lạc Đình Nam nhìn sắc trời “Đã về đêm rồi, khi nào khởi trại?”

“1 ngày nữa, Nguyệt quốc đã nhận được chiến thư, Sở Nghi Hiên tự mình dẫn quân nghênh chiến, ta nghĩ hắn cũng có tham vọng, Trung Nguyên cũng là giấc mộng của hắn, không chỉ là Tiếu Vân Thiên!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên cười, khóe miệng tràn ngập bi thương, như đã hạ quyết tâm, nói với Lạc Đình Nam “Đình Nam, sau khi Mạc cô nương hồi phục, ngươi mang nàng đi đi, biên quan không phải là nơi nữ nhân có thể ở, gọi vài đại phu tới là được rồi!”

” Biểu ca?” Lạc Đình Nam tựa hồ không ngờ hắn còn có thể nghĩ đến ước muốn của người khác

” Vương Gia?” Thiên Tình cũng thực ngoài ý muốn, hắn đây là không muốn nàng ở lại quân doanh?

Âu Dương Thanh Minh cười cười, ngước mắt nhìn Thiên Tình, ánh mắt phức tạp làm cho người ta tan nát cõi lòng “Mạc cô nương, ân tình của cô nương, ta cả đời cũng sẽ không quên, không thể hảo hảo chiếu cố cô nương, hại cô nương mấy lần bị thương trúng độc, tại hạ cả đời đều ghi tạc trong lòng, hi vọng Đình Nam có thể xóa giải được độc trong người cô nương, làm cho cô nương cả đời đều sống khỏe mạnh, bình an, viễn lý huyên hiêu”

Âu Dương Thanh Minh biết rõ, nếu buông tay, ít nhất nàng có thể hạnh phúc, tảng đá trong lòng càng thêm đè nặng, làm cho lòng hắn bắt đầu không ngừng run rầy, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này càng thêm âm u mà thống khổ.